Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mặc dù cố kiềm chế nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. Vì sợ bản thân cười ra tiếng trước mặt Đoạn Cẩn Ngôn, cô nhanh chóng ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Sau khi căn dặn vú Trương nấu ít cháo trắng và thức ăn nhẹ, Ngữ Kỳ đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm, lại hỏi vú Trương thuốc hạ sốt rồi bưng vào phòng Đoạn Cẩn Ngôn.
BOSS phiên bản thiếu niên vẫn đang khổ sở cố gắng giả vờ ngủ, tay Ngữ Kỳ vòng qua sau lưng khép cửa lại, rồi nhẹ nhàng cầm cốc nước trong tay và hộp thuốc để lên đầu giường hắn. Sau đó cô xoay người kéo rèm cửa sổ ra một chút để ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Làm xong tất cả, cô tìm một cái khăn mặt sạch sẽ trong nhà vệ sinh, thấm ướt rồi đắp lên trán Đoạn Cẩn Ngôn, thuận tay nhét các góc chăn giúp hắn.
Dường như Đoạn Cẩn Ngôn còn chưa muốn tỉnh lại, Ngữ Kỳ không tiếng động cười cười, thuận tay chọn một quyển sách trên giá sách của hắn, ngồi bên cạnh xem.
Cũng may quyển sách cô tiện tay lấy không tệ, hoặc có thể nói gu đọc sách Đoạn Cẩn Ngôn không tồi.
Đó là tập văn xuôi “thiên tài Khalil Gibran trên văn đàn Li-băng” (1). Ngữ Kỳ thuận tay lật hai trang, thấy có một đoạn ý nói:
“Tồn tại chính là nhận thức rõ thánh nhân và tội phạm vốn là huynh đệ sinh đôi, phụ thân họ là ‘Quân vương nhân từ’ của chúng ta. Trong bọn họ có một người ra đời sớm hơn một chút, bởi vậy chúng ta chấp nhận người ra trước lên ngôi hoàng tử.”
(1) Khalil Gibran (tên đầy đủ tiếng Ả Rập Khalil Gibran Gibran) (1883 – 1931) là một nghệ sĩ, nhà thơ và nhà văn Lebanon. Trong thế giới Ả Rập, Gibran được coi là một kẻ nổi loạn trong văn học và chính trị. Phong cách lãng mạn của ông là tâm điểm của sự phục hưng trong văn học tiếng Ả Rập hiện đại, đặc biệt là thơ văn xuôi, tách ra từ trường phái cổ điển. Tại Lebanon, ông được coi như một thiên tài văn học.
“Thiên tài Khalil Gibran trên văn đàn Li-băng” là một báo cáo ngắn của tác giả Y Hoành đăng trên phụ bản của Nhân Dân Nhật Báo, đăng ngày 12 tháng 11 năm 1993.
Nếu không xem từ đầu đến cuối, luận điệu của một câu này rất lệch lạc, song nó thú vị hơn hẳn mấy bài ca tụng mỹ đức, bài nào y chang bài nấy. Ngữ Kỳ hứng thú xem tiếp, vô tình quên mất thời gian.
Khi cô cảm mệt mỏi, ngửa cổ đau nhức ra thì mới nhìn đồng hồ trên bàn học, biểu thị đã qua nửa tiếng.
Cô ăn điểm tâm nên không có cảm giác gì, nhưng không biết Đoạn Cẩn Ngôn hôm qua chưa ăn cơm chiều và bữa sáng nay thì thấy như thế nào.
Đoán đến giờ hắn nên “tỉnh lại”, Ngữ Kỳ buông quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng cầm tay phải hắn để ở ngoài chăn.
Cái gì gọi là điểm tinh túy nhất khi chăm sóc bệnh nhân?
Chính là khi hắn ốm đau mệt mỏi tỉnh lại, trong chớp mắt nở một nụ cười ấm áp sáng ngời dưới ánh mặt trời với hắn, ví dụ lúc này tốt nhất thật tự nhiên nắm tay hắn.
Tuy rằng BOSS Đoạn giả vờ ngủ nhưng mà hắn thật sự ốm đau và mệt mỏi, một chiêu này hẳn là có chút hiệu quả.
Khoảng một phút sau, lông mi Đoạn Cẩn Ngôn hơi rung động, Ngữ Kỳ lập tức hiểu đây là khúc dạo đầu của việc hắn sắp tỉnh, trong nháy mắt điều chỉnh một chút tư thế ngồi và góc độ.
Trước đây đã nói qua, Ngữ Kỳ là người nổi bật nhất trong các nữ phụ ác độc, kỹ năng biểu diễn của cô tốt đến mức gần như không thể soi mói. Khi một người như vậy tìm đủ mọi cách để làm một người cảm động thì rất ít người may mắn tránh được, càng đừng nói đến thiếu niên lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ thiếu vắng sự quan tâm và ấm áp.
Vì thế khi Đoạn Cẩn Ngôn từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy một bức tranh như thế này.
Ánh nắng ấm áp rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào như tạo nên cho cô gái ngồi cạnh giường một quầng sáng êm dịu. Vì ngược sáng nên không thấy rõ khuôn mặt của cô, nhưng đôi mắt đen xinh đẹp đặc biệt nổi bật trong tầm nhìn mơ hồ của hắn.
Từ trước đến nay đôi mắt này luôn đầy cao ngạo thế nhưng lúc này lại không có một chút kiêu căng và khinh thường, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm hắn, mang theo một tia lo lắng không dễ phát hiện. Tiếp theo, dường như thấy hắn tỉnh lại, cô sửng sốt trong chốc lát, đôi mắt đen dần hiện rõ vui sướng.
Hắn đã nhìn thấy cô cong khóe miệng, hoặc luôn vênh váo cau có. Nhưng khi cô cười rộ lên, giống như băng chảy tuyết tan, miếng băng mỏng rạn nứt, hoặc giống giây phút hoa lê đầu cành bung nở, tươi đẹp động lòng người. Liếc mắt nhìn một cái, chỉ cảm thấy thời gian lúc này như ngừng lại.
Đoạn Cẩn Ngôn ngạc nhiên mấy giây, theo bản năng đáp lại nàng bằng nụ cười mỉm yếu ớt.
“Anh cảm thấy thế nào?” Lúc Ngữ Kỳ hỏi những lời này đã thu lại ý cười, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm như trước.
Thứ hiếm có mới đáng quý. Chính vì bình thường Lục Ngữ Kỳ không thích cười, cho nên khi cô cười rộ lên thì ai nấy đều kinh ngạc.
Đoạn Cẩn Ngôn cố gắng ho khan hai tiếng để thanh thanh cổ họng, nhưng âm thanh mang bệnh vẫn hơi khàn khàn, “Cô không đi học à?”
Ngữ Kỳ chăm chú nhìn ánh mắt hắn một lát, không cười, cực kỳ nghiêm túc nói, “Tôi nói rồi anh là người của tôi.”
“… Cho nên?” Đoạn Cẩn Ngôn không biết vì sao không muốn nhìn thẳng vào mắt cô, hàng mi dài run rẩy.
Lấy chỉ số thông minh của hắn không thể không hiểu ý của cô, hỏi như thế rõ ràng đang giả ngu. Người con gái giả ngu vẻ mặt ngây thơ vì muốn người con trai nói thêm lời ngon tiếng ngọt, Đoạn Cẩn Ngôn giả ngu… Chẳng lẽ định từ chối cô?
Kỳ thật căn cứ vào ánh mắt nắm rõ toàn cục và vì đạt được lợi ích nhiều hơn mà không từ thủ đoạn nào của hắn, bất kể thế nào cũng không thể cự tuyệt cô – người thừa kế tập đoàn Lục thị, Ngữ Kỳ cũng không lo lắng. Chẳng lẽ hắn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, xài chiêu dục nghênh hoàn cự (2)?
(2) muốn hoan nghênh nhưng lại ra vẻ cự tuyệt.
Ngữ Kỳ không cho hắn có cơ hội này, giận tái mặt lạnh lùng nói, “Cho nên, tôi không muốn bỏ bạn trai đang bị bệnh đi học một mình.”
Vốn dĩ Đoạn Cẩn Ngôn định chống cánh tay chuẩn bị ngồi dậy, nghe cô nói như vậy cánh tay mềm nhũn trực tiếp ngã lại trên giường, biểu tình trên mặt ngơ ngác như bị kích thích rất lớn.
Ngữ Kỳ thấy vẻ mặt hắn như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên vài phần trêu chọc, nghiêng người quỳ một gối xuống ở mép giường, cúi người xuống, hai tay cố định hai bên đầu hắn, giọng đè thấp không hờn giận hỏi, “Anh không muốn sao?”
Khuôn mặt Lục Ngữ Kỳ xinh đẹp nhưng có một loại khí thế sắc bén mạnh mẽ, hơn nữa tư thế này vô cùng áp bức, ngay cả Đoạn Cẩn Ngôn cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
“Sao?” Ngữ Kỳ nheo mắt nhìn hắn, “Thật sự không muốn?”
Mượn ưu thế vị trí lúc này, cô tự nhiên hôn một cái lên trán hắn, “Ngoan.”
Nhìn hắn giống như rơi vào trạng thái đại não dừng hoạt động, Ngữ Kỳ nín cười từ trên giường đứng lên, “Thuốc và nước đặt ở đầu giường, anh nhớ uống.”
Thấy cô sắp ra khỏi cửa phòng, Đoạn Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng “Cô đi đâu vậy?”
…
Không biết có phải vì lúc này thân thể yếu ớt nên tâm lý yếu ớt theo không? Giọng điệu BOSS Đoạn lúc này rất giống đứa bé không có cảm giác an toàn, chỉ là không biết là giả vờ hay thật sự.
Bước chân Ngữ Kỳ ngừng một lúc, cuối cùng không nói gì. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, xuống lầu đi thẳng vào phòng bếp, múc bát cháo hoa nhỏ bê lên.
Đoạn Cẩn Ngôn dường như nghĩ cô đi rồi, thấy cô bưng một chén cháo xuất hiện nên hơi kinh ngạc.
Nhét cháo vào tay hắn, Ngữ Kỳ xoay người ngồi bên cạnh, “Ăn đi, tối hôm qua và sáng nay anh chưa ăn cơm.”
Kỳ thật cô nhìn thấy bộ dáng hắn ốm yếu, lại dùng cổ tay mảnh khảnh bưng cháo làm cô run sợ trong lòng. Nhưng Ngữ Kỳ không định tới đút cháo, là một đại tiểu thư kiêu ngạo lạnh như băng, hôm nay cô đã ôn nhu rất nhiều, còn làm tiếp có vẻ hơi giả tạo.
Đoạn Cẩn Ngôn chậm rãi dùng thìa khuấy cháo lên, giọng thản nhiên: “Chỗ bị phỏng trên đùi tôi bị lúc vừa đến cô nhi viện.”
Ngữ Kỳ nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã bắt đầu “kể chuyện quá khứ”, vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, “Hả?”
“Mấy đứa bé mới tới luôn bị bắt nạt.” Hắn chậm rãi nói, tiếng hơi khàn, nhưng đã bỏ bớt nét ôn hòa giả dối ngày thường, nghe thuận tai hơn, “Bọn hắn bảo tôi vào phòng bếp tìm đồ này nọ, tôi đi, nhưng chưa tìm được thì bọn hắn đã đóng cửa lại. Trong phòng bếp tối đen như mực không nhìn thấy. Tôi xin bọn hắn mở cửa ra, bọn hắn lại khóa cửa, sau đó đứng ngoài cười cợt…” Hắn nói xong thì cười rộ lên, chỉ là độ cong khóe miệng hơi cứng ngắc, “Cuối cùng tất cả bỏ đi, bỏ lại tôi một mình.”
Lúc như thế này không cần nói gì hết, Ngữ Kỳ vòng ra đằng trước ngồi, muốn cầm tay hắn, lại thấy trong tay hắn bưng cháo, tay giơ lên giữa không trung không biết đặt ở đâu, cuối cùng dừng lại trên mái tóc mềm mại đen bóng, xoa nhẹ đầu mang ý trấn an.
Bị đối đãi như con chó nhỏ Đoạn Cẩn Ngôn sững sờ, vẻ mặt ngẩn ngơ, hơn nữa lu đù hơn ngày thường, cuối cùng không trào dâng nổi cảm giác bi thương, nhạt nhẽo tiếp tục kể, “Sau đó tôi không cẩn thận làm đổ ấm nước đang đun.”