Dư Gia Đường đần thối đi theo sóc trắng ra chỗ gần huyệt động vừa đi vừa ngó, động vật nhỏ đi ngang qua thấy sóc trắng liền cúi đầu khom lưng ( không hề có), cảm giác cứ y hệt Đại Vương tới tuần núi.
“Ta và tức phụ quen biết là nhờ Lang Vương cách vách làm mai cho, thành thân đã hơn hai trăm năm có thừa. Hiện giờ nuôi được một đôi con trai con gái, chỉ là gần đây, chúng ta gặp phải một ít khó khăn trong việc nuôi con……” Sóc trắng nói đến vẻ mặt trầm trọng túc mục.
Dư Gia Đường nghe mà báo ngốc trừng to mắt, nhưng vẫn bắt được trọng điểm trong lời nói của đối phương.
Thứ nhất, Lang Vương cách vách cũng có linh trí.
Thứ hai, thành thân đã hơn hai trăm năm, không phải hai năm. Đám này đều già nhũn da cả rồi.
Thứ ba, một đôi con trai con gái, nuôi dưỡng khó khăn. ps: Nuôi dưỡng khó khăn, vì cái gì lại sẽ tìm đến một con báo độc thân như anh chứ? Tính toán đâu ra đấy anh cũng chỉ là một con báo linh mới chưa đến ba tháng thôi mà.
“Con của chúng ta tuổi còn nhỏ, không ăn được thịt, nhưng ăn đồ ăn khác, bọn chúng lại đói……”
“Còn có nguyên nhân nữa là vì tức phụ của ta không có chân, mà ta lại đi đường bằng hai cái đùi, cho nên bọn nhỏ cũng thường thường hay học cách dùng bụng để bò trên mặt đất, còn hữu dụng hơn cả đi đường bằng hai đùi, làm chúng ta rất đau đầu……”
“Ai, cũng không biết làm thế nào mà ngươi lớn lên chắc nịch như vậy được, hai nhóc con kia dạo gần đây gầy đét cả đi……”
Nghe thế, Dư Gia Đường lập tức cảm thấy mình rất cần phải mở miệng: “Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, một tháng trước, ta vẫn chỉ ăn có ngũ cốc rau củ mà thôi, cũng chỉ từ tháng này thức ăn mới tốt hơn chút, hơn nữa cũng chưa nuôi ra được bao nhiêu thịt, ngươi xem trên sống lưng của ta nè, xương cốt rõ mồn một đấy.” Dư Gia Đường há mồm liền tung ra một tràng tiếng báo hô liên tiếp.
Với cấp bậc hiện tại của anh, còn chưa có phụ trợ việc tiến hành giao lưu với những sinh vật khác ngoài quan hốt phân trong thế giới nhiệm vụ, chỉ là anh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, lời con sóc trắng này nói, mỗi một câu anh đều có thể nghe hiểu.
Anh còn tưởng rằng vừa rồi mình nghe lầm chớ!
“Đó là do ngươi chưa gặp mấy đứa nhỏ nhà chúng ta thôi, còn không lớn bằng một nửa ngươi đâu.”
Dư Gia Đường nghe thấy nó trả lời, liền khiếp sợ nhìn nó. Sóc trắng vậy mà cũng có thể nghe hiểu báo ngữ của anh!
Có trong nháy mắt như vậy, anh thậm chí còn hoài nghi, quan hốt phân của mình chính là con sóc trắng trước mắt này đây.
“Ta thấy tuổi ngươi cũng không lớn, vẫn còn là ấu báo, chẳng lẽ không có thứ gì ăn kiêng sao?”
“Loài báo các ngươi từ trước đến nay đều chỉ thích độc lai độc vãng, muốn tìm các ngươi hỏi chút chuyện cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.”
“Trước kia trên Linh Phật Sơn cũng có một con báo, nó và Lang Vương là hai vợ chồng, sau lại tình cảm bất hòa, hai bên hòa li xong, liền xuống núi, rồi không còn trở về nữa. Bởi vì thực lực của con báo đó rất mạnh mẽ, khối lãnh địa kia của nó, cho đến nay vẫn không có loài thú nào dám tới xâm chiếm cả.”
Dư Gia Đường chỉ cảm thấy đầu óc vừa mới thanh tỉnh được một chút đã lại bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Thì ra yêu đương vượt giống loài, đã phổ biến đến thế rồi sao?
“Còn có hổ vương cũng khá giống loài báo các ngươi nữa, đều thích độc lai độc vãng, nhưng tính tình lại kém hơn ngươi nhiều, mỗi lần nhìn thấy tức phụ của ta, bọn họ cứ luôn phải rống mấy tiếng. Ta nghe mà lỗ tai phát đau.”
“Thật ra đoạn thời gian này tính tình hổ vương cũng khá hơn nhiều rồi, nghe nói là đang tình chàng ý thiếp với một con chó vừa mới lên núi định cư, gắn bó keo sơn, thường thường còn phải đi quanh chỗ chúng ta một vòng……”
“Rống ——” Sóc trắng vừa mới nói xong, Dư Gia Đường đã nghe được một trận tiếng hổ gầm chấn núi.
Anh quay đầu nhìn lại, một con “Mèo cam” trên lưng chở một con cún trắng đang thảnh thơi tản bộ.
Dư Gia Đường: “……”
Mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt.
Dư Gia Đường tính toán chờ đến khi xác nhận Đại hòa thượng chính là quan hốt phân của mình rồi, nhất định sẽ bảo quan hốt phân ngày ngày nói chuyện với anh.
Tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ bị che dấu, che chắn cảm ứng gì đó thật đúng là phiền hết sức, tại sao lại sẽ có loại nhiệm vụ sốt ruột này được nhỉ, chẳng lẽ đây là bài kiểm tra cấp trên đưa ra sao?
Dư Gia Đường còn đang miên man suy nghĩ, trong huyệt động của đôi vợ chồng sóc rắn đã truyền đến một trận hí vang, ẩn ẩn còn có tiếng kêu khác, chỉ là thanh âm của con đại hắc mãng kia lớn quá, còn mang theo một lại năng lượng dao động nào đó, hoàn toàn áp chế đi những thanh âm khác.
“Tức phụ và mấy đứa nhỏ của ta tỉnh rồi, chúng ta đi trở về thôi.”
Dư Gia Đường đi theo sóc trắng trở lại miệng huyệt động, Dư Gia Đường ngửi hương vị bên trong, nhịn không được mà nhăn cái mũi lại, cuối cùng sau khi hạ thấp hết cỡ thuộc tính khứu giác của mình, mới theo sau đi vào.
Cái huyệt động này hẳn là do thiên nhiên hình thành, sau này đại hắc mãng và sóc trắng tiến vào ở lại tiến hành thay đổi một ít.
Diện tích rất lớn, chỉ là dơ loạn vô cùng, hiển nhiên hai con này đều không chú ý đến việc vệ sinh. Cũng không biết sóc trắng làm thế nào mà có thể giữ được một thân da lông tuyết trắng trong cái loại hoàn cảnh này được.
Dư Gia Đường cho rằng cảnh tượng anh nhìn thấy lúc mới vừa vào động huyệt kia đã đủ ô uế lắm rồi, không nghĩ tới bên trong huyệt động lại càng dơ loạn hơn.
Nơi nơi đều là một ít trái cây cùng thịt thú, mới mẻ hư hỏng đều có hết, còn có một vài thứ lung tung rối loạn khác nữa.
Dư Gia Đường mơ hồ còn nhìn thấy một cái trống bỏi, chính là ở phía sau đại hắc mãng.
“Rống?” Dư Gia Đường đi theo sóc trắng đi qua hướng đại hắc mãng, ở vị trí cách xa nó chừng bảy tám mét, phía sau thân hình khổng lồ nằm bệt của đại hắc mãng, đột nhiên nhô ra một cái đầu lông xù xù.
Cái đầu kia ngoại trừ màu lông khác với của anh ra, thì những bộ phận khác đều đặc biệt giống anh.
Dư Gia Đường vẻ mặt đầu mài.
Vì cái gì trong huyệt động của vợ chồng rắn chuột lại sẽ có ấu tể báo cơ chứ??? WTF?
Cái trán con báo con nhô đầu ra trước có một vết vằn trong màu nâu đậm, tiếp theo lại nhô ra một con báo con toàn thân cùng một màu nhưng trên trán có ba vốc ngọn lửa, giống như vết chàm trên trán Husky.
Dư Gia Đường quay đầu nhìn sóc trắng. Trên cái mặt cao quý lãnh diễm của đối phương, rốt cuộc cũng có một chút ôn nhu.
“Hai vật nhỏ không tốt này, chính là hài tử của ta và Hắc Đằng, đứa trên trán có vằn tròn kia kêu là A Viên, còn đứa trên trán có ba vốc lửa kia lại là A Diễm.”
Dư Gia Đường bình tĩnh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nhưng mà…… Đạo lý anh đều hiểu được, nhưng vì cái gì một con mãng xà lớn cùng một con sóc trắng, không chỉ có yêu đương vượt qua giống loài, mà còn sinh ra hai con báo, đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa.
“Kỳ thật linh trí của Hắc Đằng còn cao hơn ta một chút, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, y không thể nói chuyện giao lưu được, ta lại bởi vì nguyên nhân huyết mạch, mà có thể trò chuyện với y, đây cũng là nguyên nhân chúng ta hợp nhau.”
Dư Gia Đường nhìn lướt qua hoàn cảnh quanh thân, tâm nói: Tui nghĩ lúc trước hai người có thể hợp nhau, có thể là bởi vì còn có một nguyên nhân tương đối quan trọng khác nữa—— đều là người đàn ông độc thân lôi thôi ung thư lười thời kỳ cuối, cho nên dứt khoát ở bên nhau luôn, ai cũng không chê ai được.
Sóc trắng đi đến trước mặt con trai con gái, hỏi bọn chúng hôm nay có hảo hảo ăn cơm hay không, hai con đều nói, chỉ ăn trái cây.
Kỳ thật loài Báo không phải là không thể ăn chay, nhưng lại càng thích ăn thịt hơn. Một ngày hai ngày không ăn thịt còn đỡ, nhưng nếu thời gian dài, vẫn là nên ăn đủ thịt, mới có thể duy trì sinh hoạt bình thường của chúng nó được.
Thời điểm sóc trắng đang định giới thiệu Dư Gia Đường cho bọn nhỏ, mới phát hiện, hình như mình còn chưa biết tên con báo nhỏ này đâu.
“Liên Hoa.” Dư Gia Đường nghẹn một hồi, mới chậm rãi nói ra tên của mình.
Sóc trắng vừa nghe thấy tên như thế, trên cái mặt lông cao quý lãnh diễm rốt cuộc cũng xuất hiện một vết rách: “Tên của ngươi…… Là cha mẹ đặt cho sao? Rất thú vị.”
Tuy rằng Dư Gia Đường không biết cha mẹ con báo nhỏ này có còn sống hay không, nhưng cũng không thể để cho người ta cõng nồi như vậy được, vì thế nói: “Không phải, đây là Đại hòa thượng linh phật tự lấy cho ta.”
“Vậy trách không được, hòa thượng linh phật tự bình thường đều không quá thích đọc sách, không biết pháp hiệu vị hòa thượng kia là……?”
“Huyền An.”
Sóc trắng sửng sốt một chút, sau đó lập tức đi vòng: “Thì ra là Huyền An đại sư, không hổ là linh Phật một thế hệ này, đặt tên thật sự không tồi, Liên Hoa Liên Hoa, kêu lên có phật tính biết bao.”
Dư Gia Đường khó có thể tin nổi nhìn nó, quả thật là thành tinh rồi.
“Không nghĩ tới ngươi là do Huyền An đại sư nuôi, sớm biết thế, ta và Hắc Đằng hẳn là nên tự thân tới bái phỏng mới đúng, mời ngươi lại đây như vậy thật sự là đường đột quá.”
Dư Gia Đường: “…… Không, như vậy tốt lắm, lá gan các sư phụ lớn nhỏ trong linh phật tự đều chẳng được bao nhiêu đâu, nếu như Tôn phu nhân xuất hiện, chỉ sợ sẽ gây ra oanh động mất.” Mau tỉnh táo lại đi sóc đại gia, con đại hắc mãng phía sau lưng ngươi, nếu đứng lên cũng cao gần bằng linh tự tháp rồi đó, một con quái vật khổng lồ như vậy, nếu như xuất hiện, còn không biết sẽ hù chết mấy người đâu?
Sóc trắng quay đầu lại nhìn thoáng qua tức phụ của mình, ngẫm lại xác thật là đạo lý này, không có cách nào phản bác.
Sóc trắng tìm Dư Gia Đường tới, chủ yếu là vì giải quyết vấn đề của hai đứa con nhà mình. Đồ ăn cùng đi săn, cùng với một ít tập tính của loài báo.
Chúng nó là do chồng chồng rắn chuột thu nuôi, bởi vì giống loài khác nhau, bọn họ lại là ba ba tay mới bị không trâu bắt chó đi cày, vì thế mỗi ngày đều phát sầu,
Bởi vì hai con báo con này từ nhỏ đã tang mẹ, Hắc Đằng và Bạch Tùng phá lệ dung túng yêu thương chúng nó, bằng không Hắc Đằng cũng sẽ không mạo hiểm bị người phát hiện ra mà tìm tới Dư Gia Đường.
Hắc Đằng và Bạch Tùng đều là linh vật trong trời đất, tính tình lại bình thản, nếu như hiện thân bị nhân loại phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không thiếu được việc bị vây giết. Bọn họ lại không bằng lòng nổi lên xung đột với nhân loại, cho nên đều tận lực ẩn cư, không đi đến những nơi nhân loại thường xuyên xuất hiện.
Chồng chồng rắn chuột muốn mời Dư Gia Đường dạy dỗ hai con báo con thay, nhưng mà chính bản thân Dư Gia Đường cũng là một con ấu báo, còn là một con ấu báo phóng phi tự ngã*, bảo anh tới dạy chẳng phải là chậm trễ báo ta sao?
*Phóng phi tự ngã: ý nghĩa ban đầu là chỉ buông thả bản thân đi tìm giấc mơ của mình. Sau này còn dùng để chỉ phá vỡ tính cách thể hiện bản chất thật.
Dư Gia Đường sau khi cự tuyệt, lại nói: “Vấn đề đồ ăn, hẳn là có thể giải quyết được, về sau nếu như A Viên và A Diễm đói bụng, cứ đến trong chùa ăn cơm là được.”
Ăn không hết thịt, liền ăn canh uống sữa.
Hòa thượng trong chùa không ăn thịt, nhưng còn có mấy đứa nhỏ được các hòa thượng đi ra ngoài hoá duyên thu lưu hoặc là nhặt được, vẫn chưa cai sữa, mỗi ngày đều có hòa thượng xuống núi mua sữa dê hoặc là sữa bò cho mấy đứa nhỏ này.
Trên Linh Phật Sơn động vật có thể sản sinh ra nhiều sữa cũng không nhiều lắm, hơn nữa hương vị sữa dê bò bán dưới chân núi đều đã được thử qua, báo con uống vào cũng dễ dàng tiếp thu hơn.
Thật sự không được, còn có thể uống canh thịt mà lão ngự trù hầm.
Bản thân Dư Gia Đường mỗi ngày đều sẽ uống canh thịt.
Sau khi thương lượng tốt với hai vị phụ thân rắn chuột, Dư Gia Đường chuẩn bị mang theo hai con báo lấm tấm trở về linh phật tự.
Mới vừa đi ra được một đoạn, đã nghe được một tiếng phật hiệu quen thuộc.
Tiếp theo là thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng của hòa thượng, không biết từ nơi nào truyền đến: “Liên Hoa, sắc trời không còn sớm nữa, nên cùng ta trở về rồi.”
Lúc này thanh âm của Đại hòa thượng hình như có chút khác lạ so với ngày thường, mang theo một ít lực lượng làm cho toàn thân Dư Gia Đường vui sướng, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm giác được loại tồn tại “Phật lực” không khoa học này rõ ràng đến vậy.
Nhưng hai nhóc con phía sau thì lại không may mắn như vậy, chúng nó chỉ là báo con bình thường, không giống hai vị phụ thân đã thành tinh, cũng không có thân thể đặc thù giống như Dư Gia Đường, lại thần kinh thô, bị cổ phật lực kia áp một cái, tức khắc bò nằm xuống đất, kêu ô ô, không dám nhúc nhích.
Dư Gia Đường nâng móng vuốt lên bảo hai nhóc con đừng sợ, cổ vũ chúng nó đi cùng mình.
Hắc Đằng và Bạch Tùng sau khi cảm giác được khác thường, cũng lập tức đuổi tới đây trước tiên.
“Huyền An đại sư!” Trong nháy mắt Bạch Tùng nhìn thấy tăng nhân hắc y, thân thể hơi cong, hai cái móng vuốt chắp lại làm một cái Phật lễ.
Đoạn Cảnh Huyền nhìn thấy con sóc trắng có thể miệng phun tiếng người này cũng không có phản ứng ngoài ý muốn linh tinh gì, y nhìn về phía con ấu báo toàn thân đen nhánh kia.
“Liên Hoa, lại đây.”
Dư Gia Đường dùng móng vuốt lay lỗ tai nửa vòng tròn một chút, “Biết rồi biết rồi, đi qua liền đây.”
Đi được hai bước, anh phát hiện hai nhóc nhỏ con khác không có đuổi kịp.
“Đừng sợ nha! Y là người, cũng đâu phải là hổ, sợ y làm cái gì, đi cùng thúc thúc nào!”
Tiếng hô của Dư Gia Đường mới vừa dứt, liền nghe từ nơi xa ẩn ẩn truyền đến một trận hổ gầm không vui.
Dư Gia Đường: “……” Con mèo cam size bự kia nghe được à?
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này sẽ viết hơi dài chút
Editor có lời muốn nói: 3 chương lận… Liệt. Cầu hoa cầu khen ngợi