Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 298: Kết Thúc 2



Vũ Nhạc tỉnh lại trong cơn đau đầu, có lẽ đêm qua là đêm đầu tiên cô say từ khi biết rõ thân phận mình, cô thậm chí còn chẳng rõ sau khi say bản thân đã làm gì.
Mở đôi mắt nặng trĩu ra, cô thấy ánh sáng bắt đầu chiếu vào từ ngoài cửa sổ, trong não cô có chút đình trệ.
Chậc, có lẽ nguyên lão thấy có lỗi hộ trời đất nên cho cô cảm thụ ánh sáng mặt trời sao?
Cô đưa tay chạm tới ánh sáng đó, thật ấm áp giống như ánh mặt trời thật vậy.

Cô mỉm cười xoa cổ kêu răng rắc.
- "Ôi, cái bộ xương già này!"
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo của loài người.

Khác hẳn với sự vắng lặng tại không gian kia, cô cảm thấy khác thường liền mặc nguyên một bộ đồ ngủ chạy xuống lầu.

Cô nhìn từng người đi qua, đi lại nơi phố huyên nào có chút ba chấm tự vả cho mình một cái.

Khá đau, cô ôm má não có chút load không kịp.


Rốt cuộc đây là thế giới nhiệm vụ hay thế giới thật đây?
*Hệ thống! Ngươi nghe không hệ thống?*
Đáp trả cô là một sự vắng lặng tới lạ thường, cô không thể không nghi ngờ tính xác thực của vụ việc này! Tại sao cô chỉ uống rượu say thôi đã tới mức này rồi?
Ngồi thụp xuống đường não cô nhanh chóng bay qua 77-49 kịch bản máu chó.
Đoạn 1:" Vị thần nào đó vì cô đơn uống rượu say đi nhầm vào thế giới nhiệm vụ mà không mang hệ thống, sống mơ hồ cả một đời không rõ nhiệm vụ tới chết!"
Đoạn 2: "Vị thần nào đó trong lúc say đã lập ra ảo mộng đi vào đó mà không thấy lối ra!"
Đoạn 3: "Vị thần nào đó bị điên rồi!"
Bỏ mặc những ánh mắt kỳ quái của người qua đường, cô hết bày ra vẻ mặt à ra là như vậy, lại tới vẻ mặt như bị táo bón.

Có một số người thấy cô đáng thương còn cho cô vài đồng, không phải cô không có liêm sỉ nhặt tiền đâu! Mà vì không thể lãng phí từ chối lòng tốt của người ta, cô ôm tiền vào trong người bắt đầu hoang mang tới mức tiền ít như vậy cũng không thể vơi đi tấm lòng hoang mang này của cô.
Hay cô tự sát nhỉ?
Nhìn dòng xe tấp nập ngoài kia nghĩ tới kịch bản trước cô chưa từng bị tông chết! Hay cô thử nhỉ?
Hệ thống trong không gian nhìn thấy chỉ thiếu nước tức hộc máu muốn xông ra giết chết nữ nhân nào đó!
- "CMN ông đây vì cô nhường cả cơ hội làm người cho cô, vậy mà cô dám sống chưa quá 30 phút đã đòi đi chết!? CMN! Các bô lão, tôi hối hận rồi! Cho tôi ra đi, quay ngược thời gian lại đi! Tôi nhất định phải đánh cô ta một trận!"
Các bô lão chỉ có thể thở dài tóm lại hệ thống đang quá khích.
- "Đây là do ngươi lựa chọn, chúng ta cũng hết cách!"
- "Các ông im đi, đừng tưởng tôi không biết cô ta gây ra nhiều chuyện quá các ông không dọn dẹp hết được mới mắt nhắm mắt mở cho cô ta đi!"
- "Vậy ngươi cũng đừng tưởng chúng ta không biết, ngay từ lúc ngươi nghe tin được chọn cơ thể để đi ra thế giới ngoài kia ngươi đã chọn thân phận là một nữ nhân! Mà nữ nhân kia cũng vừa hay tên Vũ Nhạc! Thế giới không có nhiều điều trùng hợp như vậy đâu, chúng ta tốt nhất nên mặc kệ cô ta thôi!"
Hệ thống cuối cùng cũng chỉ có thể cảm khái một câu.
- "Cô ta sống vạn năm trên đời không lẽ đều là uổng phí sao? Đầu óc chậm chạp như vậy!"
Nhưng nghĩ lại cái chết đó quá xấu xí cô cũng chưa muốn về lại không gian kia liền có thể an ổn sống ở đây trăm năm rồi chết cũng được.

Cô nhìn lại bản thân nhìn lại dòng người kia, hình như cô thấy hơi sai sai thì phải?
Cho tới khi cô về lại căn hộ kia, cô mới nhớ ra bản thân không khác gì một kẻ điên xinh đẹp! Nhan sắc cô vẫn giữ như lúc ở trong hệ thống, đương nhiên ba vòng cũng vậy chỉ khác số dư ngân hàng chính là ít tới thương tâm, cô giàu quen rồi giờ bỗng dưng nghèo quá có chút không quen! Sức mạnh của cô cũng không thể sử dụng được nữa, cô hoàn toàn không khác gì một người bình thường.

A! Cô biết rồi! CMN! Hệ thống, hệ thống trước khi đi đã tống cô tới đây sau đó một mình cuỗm hết số vàng bạc châu báu cô đã tích bao lâu nay, thì ra là vậy! Thì ra là vậy!
Hệ thống trong không gian nào đó đã sớm tức tới ngất đi! Các trưởng lão chỉ có thể đem ánh mắt đáng thương nhìn hệ thống và cho người kéo hệ thống về phòng.
"Thực ra, chọn được một ký chủ bình thường rất quan trọng, nếu không bạn hãy theo Đường Tăng đi thỉnh kinh để phòng trừ hối hận sau này!
Bệnh thần kinh nên chữa không nên để lâu!"
Đó là di ngôn cuối cùng của hệ thống!
Cô lục lọi mọi thứ từ nhật ký tới sách vở hồ sơ, điện thoại máy tính mới rõ ràng, bản thân là một trợ lý nhỏ.

Không có cha mẹ, tên cũng trùng với tên lúc trước của cô Vũ Nhạc.

Cô xoa cằm suy tư, hình như người tên Vũ Nhạc đắc tội với thế giới sao? Cả cô và cô gái này sao đều vừa nghèo vừa khổ vậy?
Cuối cùng sau khi dọn dẹp đồ xong cô mới nhận ra hôm nay chủ nhật, may mắn cô không phải đi làm!
Vui vẻ xách đồ đi dạo phố, qua ngã tư cô nhìn thấy một nam nhân phi thường đẹp mắt.

Thật khá giống Nĩ Nĩ...nghĩ tới đây cô lắc đầu cười.

Sao có thể chứ.

Hai ánh mắt chạm nhau, Nĩ Nĩ như tìm được người mà hắn mong chờ bấy lâu nay nhưng như bị cưỡng chế, hắn không thể lại gần cô, hai người cứ như vậy mà lướt qua nhau.


Nĩ Nĩ muốn kêu lên tên của cô, nhưng lại không thể rõ nên gọi cô là gì.

Thanh âm muốn phát ra nơi cuống họng nhưng lại chẳng thể định hình!
Ngay lúc hai người bước qua nhau đó, hai giọt lệ đều rơi xuống cùng lúc.

Nhưng cuối cùng vẫn là không giao nhau.

Cô không phát hiện bản thân khóc, nhưng Nĩ Nĩ lại phát hiện.

Hắn chắc hơn bao giờ hết, cô chính là nữ nhân kia, chỉ là...chỉ là quay đầu lại người lại lạc nơi biển người.

Phút giây trùng phùng ngắn tới vậy liền phải chia xa....