Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 3: Âm Dương Sư Đệ Nhất (2)

Trên nền tuyết trắng lạnh lẽo, một thân ảnh nhỏ bé nằm co ro vào góc tường, quần áo mỏng tanh, rách rưới, tóc dài che khuất cả khuôn mặt nhìn không rõ dung mạo, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Thẩm Manh xác định điểm đỏ trên bản đồ chính là đứa bé lập tức tiến lại gần, dùng áo choàng trên người bao kín lại cơ thể nhỏ bé của y, trong lòng tràn đầy thương tiếc đối với y. Cố gắng dùng hơi ấm của trên người ủ ấm y. Đồng thời thông báo hoàn thành nhiệm vụ cũng phát lên:
[Hoàn thành nhiệm vụ 1: cứu nam chính khỏi chết rét. Thưởng 2 lạng bạc, khuyến mãi túi đựng tiền, đã treo trên người ký chủ, thỉnh xem và nhận.]
Thẩm Manh cảm giác bên hông hắn nặng hơn một chút. Có lẽ là túi tiền hệ thống thưởng cho hắn. Thân ảnh trong lòng khẽ cựa quậy một chút nhưng vẫn không mở mắt, theo bản năng càng dán sát hơn vào người Thẩm Manh.Hắn muốn dùng thuấn di đi đến một quán trọ gần đây, từng góc ngách, địa điểm của thành Bình An này đối với hắn rõ như lòng bàn tay, người quen phải nói là vô số ( kinh nghiệm xin ăn nhiều năm) nhưng hắn phát hiện bản thân không thể dùng được năng lực.
Thẩm Manh: "... Tiểu Hừ, tao cần bàn bạc lại chuyện nhân sinh."
Cục bông gòn nghe Thẩm Manh gọi nó là Tiểu Hừ lại phát cáu, quyết định offline, không thèm nói chuyện với Thẩm Manh, để hắn vu vơ ôm nam chính trong làn tuyết trắng.
Thẩm Manh: "..." đúng là không nhờ được gì mà.
Thẩm Manh thở dài, đành đi bộ ôm nam chính đến quán trọ gần đó. Quán trọ ba tầng cổ kính, từ những cửa sổ nhỏ hắt ra từng ánh sáng vàng nhạt ấm áp, chiếu sáng cả một góc phố hiu quạnh lạnh lẽo. Chủ quán trọ là một người phụ nữ xinh đẹp, thần sắc có hơi nhợt nhạt, mặc một bộ kimono mỏng, nhìn thấy hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ cười cười, nghiêng người cho hắn vào:
"A La, lâu lắm ngươi không đến đây."
Thẩm Manh lắc đầu, nhàn nhạt trả lời:
"Ta không phải cố ý, chỉ là dạo này Âm Dương Sư đang hoạt động mạnh ở gần đây, ta không trốn nhất định sẽ bị bắt."
Nhã Lai Tư khép cửa, thoáng nhìn một cục làm ổ trong lòng Thẩm Manh, ngạc nhiên hỏi:
"Ara, ngươi mang theo cái gì trong lòng vậy? Chán ăn chay lại muốn nếm thử thịt người à?"
Thẩm Manh: "Không phải, là một đứa trẻ ta nhặt được."
Nhã Lai Tư: "Ngươi định nuôi nó sao ? Ngươi tự bảo hộ thân mình còn khó, sao có thể mang theo một đứa trẻ?"
Thẩm Manh thần sắc bối rối, chính hắn cũng nghĩ đến chuyện này. Mặc dù hắn không giết người nhưng bản thân vẫn là một con quỷ, vẫn sẽ bị Âm dương sư săn đuổi. Thế nhưng, hắn không bỏ được, mặc kệ là vì nhiệm vụ, hay vì tình cảm thân thiết dành cho y đều cũng không thể bỏ.
"Ta sẽ tận lực, giúp ta mang thức ăn lên phòng như mọi hôm."
Thả một vụn bạc vào tay Nhã Lai Tư, Thẩm Manh xoay người đi tới bồn đá nước nóng. Nhã Lai Tư nhận bạc, thở dài, xoay người đi chuẩn bị thức ăn.
Cả bồn tắm được lát bằng đá cuội xám to, khói bốc lên chắn cả tầm nhìn, xung quanh còn có các bồn nhỏ khác và bồ kết gội đầu. Xung khoanh được bao quanh bởi những ván gỗ nối liền nhau, cây cối phủ đầy tuyết thỉnh thoảng rơi xuống nền đá nhưng cũng nhanh chóng bốc hơi, các bồn tắm đều được che chắn bởi mái che bằng trúc lợp rơm. Dù trời rét căm căm nhưng bồn tắm vẫn không hề lạnh, ngược lại còn hơi nóng. Khung cảnh duy mĩ tuyệt đẹp. Suốt cả quá trình tắm rửa, nam chính vẫn không tỉnh, có thể thấy y đã đói và mệt như thế nào. Thân thể nguyên chủ vừa trắng vừa gầy, tạo thành cái loại cảm giác ốm yếu. Nam chính thì vừa đen vừa gầy, tuỳ tiện bóp một cái liền chết. Thẩm Manh không dám tắm quá lâu, sợ nam chính tuỳ thời có thể nghẻo luôn trong bồn tắm. Gội qua mái tóc dài, rửa sạch hết bụi bẩn trên người, thay vào bộ yukata mới và bùm một đứa trẻ trắng nõn đáng yêu cực kỳ xuất hiện.
Giờ khắc này, Thẩm Manh chỉ muốn ôm đùi kêu con trai thôi. Mọi thứ miễn cưỡng khi làm bảo mẫu gì đó lập tức bay biến, độ manh manh của nam chính lập tức K.O hắn. Dễ thương quá đáng rồi.
Cục bông gòn xuất hiện giữa không trung, biểu tình (¬_¬;) nhìn Thẩm Manh. Nó hình như chọn nhầm ký chủ rồi, chọn lại không biết có được không.
[Ký chủ, nam chính sắp tỉnh rồi, ngài mau tắm nhanh lên.]
Thẩm Manh: "Biết biết, xong ngay bây giờ."
Thẩm Manh ôm nam chính từ trong bồn tắm đứng dậy, dùng khăn lau người cho bản thân và nam chính mặc quần áo chỉnh tề rồi mới bắt đầu lau khô tóc, quay về phòng ngủ mà Nhã Lai Tư đã chuẩn bị sẵn.
Nam chính hơi hơi động đậy, cả cơ thể vừa tắm xong lại được sưởi ấm khiến y khôi phục phần nào năng lượng, cảm giác mình đang được một người nào đó bế, an toàn vô cùng. Y cả kinh, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn người đang bế mình. Không phải ở ngoài trời tuyết lạnh lẽo, không phải ở bức tường xám xịt mà là ở trong một ngôi nhà ấm áp, mà dung nhan người trước mặt lại khiến y ngẩn ngơ, quên bẵng đi sự đề phòng của bản thân. Trong mắt y chỉ có dung nhan của người trước mắt, ôn nhu và ấm áp. Sưởi ấm cả cơ thể y. (Đây chính là khí chất trong truyền thuyết, không cần phải nghi ngờ)
Thẩm Manh cũng cảm giác được thân ảnh trong lồng ngực của mình tỉnh lại khi vừa bước vào phòng. Hắn cúi cầu, cười cười với y một cái rồi đặt y xuống tấm nệm ấm áp.
"Ngươi còn chỗ nào không khoẻ không?"
Nam chính lắc lắc đầu, vẫn chưa thể thoát ra được khỏi sự ấm áp của người trước mắt này, hai gò má thoáng cái nổi lên hai vệt hồng nhạt cực kỳ đáng yêu, chỉ tiếc đôi mắt ngân bạc lại bán đứng chủng loài của y. Nhưng trong mắt Thẩm Manh, đôi mắt đó lại đặc biệt hài hoà, đáng yêu không gì tả được, hắn kiềm không nổi liền đưa tay ra nhéo nhéo má nam chính, làn da hơi khô ráp do lạnh giá nhưng vẫn nộn nộn, sờ vào cực kỳ dễ chịu.
Bị Thẩm Manh véo má, nam chính mới giật mình tỉnh táo lại. Y thế mà lại không đề phòng người trước mắt, nhưng lại không dám chất vấn, y tuỳ tiện đều có thể bị người bóp chết. Tại sao thiếu niên này lại cứu y? Y có gì đáng giá trên người đâu cơ chứ?
Thẩm Manh nhìn nam chính lộ vẻ đề phòng nhìn mình, cả người hơi hơi co lại rất đáng thương. Trong đầu hắn chỉ có bốn chữ duy nhất lúc này. Đm đáng yêu vl.
"Ngươi tên là gì ?"
Nam chính lắc lắc đầu, y không có tên và cũng không dám nói chuyện, bị đánh đập bỏ đói lâu lắm, tự nhiên được đối xử dịu dàng như vậy khiến y chưa quen.  Thẩm Manh đương nhiên cũng thông cảm cho hắn, tự dưng mày đang ăn xin đầu đường, ngủ một giấc dậy tự nhiên được cho ăn ngon mặc ấm nói bản thân không có mục đích có quỷ nó tin.
Ọc ọc ọc.
Một tiếng réo xấu hổ vang lên đánh vỡ bầu không khí quỷ dị, Thẩm Manh bỗng nhớ ra là nam chính ba ngày rồi cũng không có gì bỏ bụng, đói cũng là chuyện thường. Hắn đẩy tô mì ramen lên trước mặt y, lấy đũa và thìa để cạnh bát, đưa tới cho y:
"Ăn đi."
Ngoài mặt Thẩm Manh cố gắng dịu dàng hết cỡ, lần đầu tiên hắn chăm sóc con nít, không biết nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, chỉ biết là đói thì cho ăn, khát thì cho uống. Mau cảm tạ hắn đi, được hắn cung phụng như tổ tông này thì nam chính là người đầu tiên đấy, ai bảo y dễ thương, ai bảo y đáng thương, ai bảo y là nam chính.
Nam chính nhìn chằm chằm tô mì ramen mà chảy nước miếng, y lâu lắm rồi không ăn, đói mờ cả mắt, nhưng lại hơi sợ. Y không biết mình có gì đáng giá cho người ta lợi dụng, nhưng bản thân y chẳng còn gì để mất nữa rồi. Đấu tranh tâm lý một hồi, cơn đói chiến thắng đề phòng, y cầm đũa lên chọc chọc vài sợi mì cố gắng đưa vào miệng. Nhưng bản thân y quen ăn đồ thừa thãi, đều dùng tay mà bốc chứ có dùng đũa bao giờ, lóng ngóng một hồi cũng không ăn được vài sợi mì. Cảm giác bất lực và tủi thân dâng lên trong lòng y xen lẫn với một chút tức giận, khiến mắt y hơi ướt, nhưng bản thân y lại không cho phép y khóc. Sợ người trước mắt phiền chán mà đuổi y đi, cũng vì tôn nghiêm cuối cùng của bản thân. Đôi đũa trong tay bỗng bị người đối diện đoạt đi, hắn gắp mì lên một cách dễ dàng, dùng thìa xắn đứt sợi mì dài, dùng thìa hứng nước từ những sợi mì, đưa tới bên miệng y.
"Còn không ăn đi, muốn để nguội hay sao?"
Y ngạc nhiên, trong lòng rất xúc động, không thể tin nhìn Thẩm Manh, hắn vậy mà lại bón cho y. Rốt cuộc trên người y có cái gì mà đáng để hắn đối xử tốt như thế.
Thẩm Manh cầm tới sắp mỏi nhừ cả tay, xuất ra 100% kiên nhẫn, cực kỳ ôn nhu mà nhìn nam chính. Trong lòng cầu nguyện, con trai, mau ăn mà con, ăn đi ăn đi mà. Như nghe thấy lời cầu nguyện của Thẩm Manh, nam chính rốt cuộc ngậm lấy đôi đũa, nuốt mì vào trong miệng. Cứ thế một người ăn một người bón cực kỳ hài hoà cho đến khi bát thấy đáy.
"Ta gọi là A La, ngươi bị đi lạc hay sao mà lại ngất xỉu giữa đường? Không có ta nhặt ngươi về ngươi liền chết rét."
Nam chính cúi cúi đầu, thì ra hắn nghĩ mình đi lạc sao.
"Cảm ơn... ta không phải đi lạc... ta không có nhà."
Thẩm Manh biết trước kịch bản nên không có gì ngạc nhiên, rất thuận theo mà hỏi.
"Vậy ngươi có muốn đi theo ta không? Nếu ta đã cứu ngươi, mạng của ngươi, ta nên phụ trách."
Y ngẩng đầu, trong mắt không dấu nổi sự kinh ngạc và vui mừng, y cứ nghĩ rằng nếu hắn biết y chỉ là đứa ăn xin nhất định sẽ đuổi hắn đi. Y còn làm tốt tâm lý chuẩn bị, may mắn, hắn không có.
"Nhưng ta là... dị chủng... ta không dám..."
Thẩm Manh: "Ta biết, dị chủng thì sao? Chẳng lẽ dị chủng không phải là một sinh mệnh? Ta không để ý."
Trong lòng y lúc này cứ như nai con chạy loạn, vui mừng không thôi, cứ thế là một bát mì cùng câu nói ta không để ý lập tức bán mình theo Thẩm Manh, cực kỳ nghe lời.
"Được."
Thẩm Manh không khỏi ngạc nhiên đôi chút, vỗ vỗ hệ thống trong đầu hỏi:
"Nam chính nào cũng dễ dụ như vậy sao?"
Hệ thống hừ hừ hai tiếng theo thói quen, hừ chán hừ hừ chê rồi lại hừ nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:
"Y vẫn còn là trẻ con, dễ dụ là đương nhiên, đợi lớn lên thì sao có thể dụ như vậy. Hơn nữa ngươi còn cho y ăn uống."
Nhắc mới nhớ, cứ gọi y là nam chính mãi thì thật không ổn chút nào, cũng phải có cái tên chứ.
"Yue, Hajime No Yue ngươi có thích tên này không?"
Nam chính tò mò, y không biết chữ, không hiểu tên Thẩm Manh đặt cho mình là gì, theo bản năng vẫn muốn biết.
"Yue... nghĩa là gì?"
Thẩm Manh: "Yue nghĩa là mặt trăng, ngươi xem xem có phải hôm nay trăng rất sáng đúng không? Ta liền lấy tên này cho ngươi. Có thích hay không?
Thật ra Thẩm Manh muốn đặt tên cho y là Yuki hơn nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Yuki không phải hơi nữ tính sao, chọn Yue vẫn là tốt hơn.
Yue gật đầu, e thẹn đáp:
"Thích."
Thẩm Manh vừa lòng gật đầu, xoa xoa mái tóc bạch kim mềm mại trên đầu Yue nói:
"Được rồi, mau đi ngủ thôi, có mỗi một tấm nệm, uỷ khuất ngươi ngủ chung với ta vậy."
Yue thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu:
"Không có, không có uỷ khuất."
Không uỷ khuất là được rồi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh tấm nệm ra hiệu cho y nằm xuống, đắp chăn kín cho cả hai rồi tắt đèn đi ngủ.
Yue quen nằm nền đất lạnh lẽo, bỗng nhiên được nằm chăn êm đệm ấm có chút không thích ứng được. Nương theo ánh trăng hắt qua ô cửa sổ dán giấy mà ngắm nhìn dung nhan của Thẩm Manh, thầm nhớ kỹ khuôn mặt bên cạnh, dịch lui người vào sát Thẩm Manh, an an ổn ổn mà ngủ một giấc ngon lành.
Mỗi chương 1200 chữ, chương này 2400 chữ. Mỗi ngày 2 chương, ngày nào 1 chương thì 2400 chữ.
Ô, thật ra nghĩ tên nam chính đặt thuần nhật vẫn thích hơn.