Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 37: Lén lút (H)

Nguyên Quân Bạch đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Vũ Học là ánh mắt tràn đầy lo lắng, y nói:"Ta cảm thấy có sự lo lắng trong lòng nhưng không biết là lo lắng chuyện gì.", Vũ Học ngạc nhiên khi thấy y lo lắng như vậy, hắn cười xua tay nói:"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thiện hệ thống sớm nhất có thể."

Nguyên Quân Bạch nghe vậy cũng bớt lo một phần, y không hề nói dối, trong lòng y có một sự lo lắng kì lạ nhưng lại không biết lo lắng đến chuyện gì. Y chỉ mong chuyện đó sẽ không hại đến ai.

Thấy Nguyên Quân Bạch im lặng, Vũ Học đứng dậy rời đi thì y nói:"Khoan đã, tám năm nay đồ đệ của ta đã làm những gì?"

Vũ Học đột nhiên cứng đờ, hắn quay người lại cười nói:"Đồ đệ của ngươi ngoan lắm, lúc ngươi đi thì nó bắt đầu tu luyện đến mười hai tuổi. Mười hai tuổi liền xuất sơn xuống núi để luyện tập, chỉ vậy thôi.", Nguyên Quân Bạch lạnh mặt nhìn Vũ Học cắn răng đọc từng chữ "Thật không?" khiến cho Vũ Học có chút chột dạ.


Hắn cười khổ xua tay chuyển chủ đề khác nói:"Không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây, ngày mai nhớ đến dự tiệc đấy. Thích thì dẫn hắn theo cũng được, Tần Dương không để ý đâu.", hắn nói xong liền phóng ra khỏi phòng, hành động này của hắn khiến cho y càng nghi ngờ thêm.

Nguyên Quân Bạch thở dài, tên Vũ Học thật sự khiến mình không tin được, chuyện này phải đi hỏi chưởng môn sư huynh mới được.

Đến tối, Nguyên Quân Bạch nằm trên giường ngủ say, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy vào rồi nhanh chóng đóng lại, hắn chậm chậm đi đến giường nhìn Nguyên Quân Bạch đang ngủ say. Hắn sợ y tỉnh giấc liền hạ trên người y loại thuốc mê.

Cố Phong buông màn giường xuống, nằm đè lên người Nguyên Quân Bạch. Hắn sờ vào tóc y, má y, lướt xuống vùng cổ, hơi thở mang theo chút hưng phấn nói: “Sư tôn, ta không kìm nén được nữa. Ta muốn chạm vào người.”


Cố Phong mở rộng lớp y phục mỏng của Nguyên Quân Bạch. Hắn nuốt nước bọt và tỉ mỉ cởi nó ra. Một thân thể mềm mại và hoàn mỹ hiện lên trong mắt hắn.

Cố Phong hôn lên môi Nguyên Quân Bạch. Một tay đẩy mạnh đầu Nguyên Quân Bạch về phía hắn để nụ hôn dễ dàng tiến vào hơn, một tay vuốt ve đầu nhũ có màu hoa anh đào. Khi hắn rời khỏi nụ hôn này, vị ngọt trên đầu lưỡi đã thấm sâu du͙ƈ vọиɠ. Hắn cắn vào yết hầu Nguyên Quân Bạch, cười khẽ. Đầu nhũ trong tay đang có dấu hiệu cương lên.

Cố Phong mút quanh khung xương quai xanh gợi cảm, trượt lưỡi nâng đầu nhũ còn lại của Nguyên Quân Bạch nhô lên hết mức có thể rồi dứt khoát ngậm vào miệng. Nguyên Quân Bạch vẫn nhắm mắt nhưng rùng mình một cái, bờ môi nhỏ hơi hé ra tạo thành tiếng thở dốc. Cố Phong càng nút đầu nhũ càng thống khoái, đến khi nó sưng húp lên đỏ rực vẫn chưa chịu dừng lại. Chỉ là, hắn cũng không thể chỉ chơi đùa hoài một chỗ mà bỏ mặc những nơi khác đói khát. Tay hắn rà xuống tiết khố của Nguyên Quân Bạch, mới sờ nhẹ mà Nguyên Quân Bạch đã giật nảy người.


Cố Phong cười khẽ đưa tay vào tiết khố, cầm lấy thứ nhiệt huyết nam nhân còn đang mềm nhũn vô lực kia mà chà sát. Nguyên Quân Bạch bắt đầu rêи ɾỉ. Lồng ngực hơi ưỡn cao, vô tình dâng hiến đầu nhũ vào sâu hơn trong miệng Cố Phong. Cố Phong cười bằng ánh mắt.

Cố Phong song phương tấn công. Bên trên vừa nghiến vừa mút, bên dưới vừa bóp vừa xoa, chẳng bao lâu sau khiến Nguyên Quân Bạch nhổm người tạo ra đường cong hoàn mỹ, bởi cái thứ mẫn cảm kia cần phải xuất ra. Cố Phong nhìn vào bàn tay bị dịch thể trăng trắng ươn ướt bao phủ, hắn cười trong sự hài lòng, tạm thời buông tha cho cơ thể Nguyên Quân Bạch.

Cố Phong lau sạch dấu vết và nhặt y phục mặc lại cho Nguyên Quân Bạch. Sẽ rất thú vị nếu để Nguyên Quân Bạch không phân biệt được đây là mơ hay thật. Vì nếu để y biết là thật, hắn nhất định sẽ y bị đánh chết.
Sáng hôm sau, Nguyên Quân Bạch thức dậy, cảm thấy trong người kỳ lạ làm sao. Đầu nhũ có chút đau và dường như cả thân người đều có chỗ không đúng. Thế nhưng, y không thể nói rõ là không đúng ở đâu. Y cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó, cả buổi sáng ngồi trong thư phòng đọc sách.

Đến chiều, sau khi y phân phó tất cả mọi việc cho tiểu đồng rồi mới rời đi, Cố Phong chạy đến bên cạnh y cất tiếng:"Sư tôn, người đi đâu vậy? Có thể cho ta đi theo được không?", Nguyên Quân Bạch im lặng một hồi lâu mới gật đầu đồng ý cho hắn đi cùng.

Hai người họ nhanh chóng đến Thành Vạn môn, vừa đến cửa môn. Tần Minh nhanh chóng đến tiếp đón hai người, dẫn hai người họ đi. Khắp nơi trong môn được trang trí bằng hoa văn đỏ rực, hai người bước vào trong điện.

Mọi người trong điện đều im lặng, mọi cặp mắt đều hướng về phía sư đồ hai người họ, Nguyên Quân Bạch một mặt không cảm xúc đi theo Tần Minh, Cố Phong tỏ ra lạnh lẽo nhìn xung quanh, những người bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn lướt qua đều rùng mình.
Tần Minh dẫn y đi đến chỗ ngồi khá gần chủ tọa, y vừa ngồi xuống thì Tần Dương xuất hiện bất thình lình, Nguyên Quân Bạch xém chút bị hắn dọa ngất, y nhíu mày lạnh lẽo nhìn hắn, cái tên này không thể xuất hiện bình thường hơn sao?

Tần Dương đón nhận ánh mắt đầy lạnh lẽo của y có chút sợ hãi, hắn cười nói:"Tiên quân, ngài sao vậy?", Nguyên Quân Bạch xém chút bị tên này chọc tức, xém đi chầu vì ngươi đấy!

Nguyên Quân Bạch thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, y lấy từ trong túi áo ra túi càn khôn đưa cho hắn nói:"Hôm nay là ngày ngươi kết đạo lữ, ta có quà tặng cho ngươi."

Tần Dương bất ngờ nhìn túi càn khôn trong tay mình có chút ngạc nhiên, hắn gãi đầu cười nói:"Tiên quân không cần làm vậy đâu. Ngài đến dự là tốt lắm rồi.", Nguyên Quân Bạch thấy hắn cự tuyệt cũng chẳng nói gì mà cất túi càn khôn đi. Tần Dương nói tiếp:"Nếu ngài không phiền, ngài có thể chỉ cho ta trận pháp mà mười năm trước ngài sử dụng để tiêu diệt bọn quỷ có được không?"
Nguyên Quân Bạch nghe xong nhìn sang Tần Dương, trên mặt hắn hiện rõ "chỉ cho ta đi" khiến y có chút phì cười, y không nói gì chỉ ném cho hắn một quyển sách nói:"Trận pháp mà ngươi nói đều ở trong đó hết, không hiểu thì tìm ta."

Tần Dương cầm quyển sách cất vào trong tay áo, ôm quyền rồi sang chỗ khác, Nguyên Quân Bạch xoa thái dương nghĩ bụng: Tặng gì cũng không lấy, chỉ lấy có quyển sách.