Cố Phong nghiêng đầu nhìn đệ tử lam y ngây thơ hỏi:"Nó mạnh đến cỡ nào vậy, sư huynh?"
Đệ tử lam y lắc đầu nói:"Cái này ta cũng không biết, ta chỉ biết nếu muốn nó phát huy hết tất cả sức mạnh thì người cầm kiếm phải biết được ưu điểm của nó như vậy toàn bộ sức mạnh của nó mới có thể phát huy."
Cố Phong nghe xong gật đầu, hai đệ tử lam y thấy hắn đã chọn vũ khí xong. Bọn họ hành lễ với Nguyên Quân Bạch rồi cùng nhau đem chỗ vũ khí đó về Kiếm Các.
Nguyên Quân Bạch đi đến bên cạnh Cố Phong nói:"Nhất định con sẽ khám phá được ưu điểm của nó."
Cố Phong cầm thanh kiếm nhìn y gật đầu mỉm cười nói "vâng" một tiếng.
Hai sư đồ bọn họ trở vào trong, có lẽ Nguyên Quân Bạch không biết rằng đang có một thứ nguy hiểm đang nhắm đến y.
----
Hai năm nhanh chóng trôi qua, linh lực của Nguyên Quân Bạch cũng dần dần khôi phục như ban đầu, mái tóc trắng của y cũng trở lại màu đen. Cố Phong cũng nhanh chóng bước vào Nguyên Anh sơ kỳ, Hạ Thanh cũng ngang ngửa với Cố Phong, Hạ Tử vẫn như ngày nào cũng vui chơi bên cạnh y. Mỗi câu mà cậu nói cũng trôi chảy hơn trước kia.
Cho đến khi, Nguyên Quân Bạch nói muốn bế quan, Cố Phong nghe xong lập tức buồn bã trở về phòng, Nguyên Quân Bạch cảm thấy trong lòng đột nhiên đau nhói, y không nhiều lời đi sang phòng hắn dỗ dành hắn, dỗ như thế nào hắn chẳng không vui lên nổi ngược lại còn buồn bã thêm.
Sau ba canh giờ, Nguyên Quân Bạch khó khăn lắm mới dỗ "tiểu hài tử ba tuổi" này hết buồn, vì ngày hôm sau y sẽ đi bế quan nên buổi tối hôm ấy Cố Phong nhanh chóng sang phòng y, hắn muốn cùng y ngủ. Bởi hắn biết sư tôn nói muốn bế quan nhưng không nói khi nào sẽ xuất quan, chỉ còn đêm nay nữa thôi. Những ngày sau này, hắn sẽ không còn gặp y nữa.
Nguyên Quân Bạch thấy Cố Phong đến phòng mình, đứa trẻ này muốn ngủ cùng mình. Y không những không cự tuyệt còn đi đến ôm lấy Cố Phong, bế đứa trẻ đi đến giường. Y nhanh chóng tắt đèn rồi ôm lấy Cố Phong vào lòng ngủ.
Tin tức Nguyên Quân Bạch bế quan rất nhanh cả Thanh Phong môn đều biết, ngày hôm sau ở núi băng Song Tuyết, bọn người Trịnh Phong Điền đều đến tiễn y đi, Cố Phong và huynh đệ Hạ Thanh cũng đến. Nguyên Quân Bạch nhìn bọn họ phì cười, y chỉ bế quan thôi chứ đâu phải "tiễn người đi quân" đâu.
Nguyên Quân Bạch xoa đầu Cố Phong nói:"Con nhớ nghe lời sư bá, thúc. Đừng đi quậy phá khắp nơi, ta xuất quan sẽ kiểm tra con có tiến bộ hơn không!"
Y nói xong liền dời tầm mắt sang huynh đệ Hạ Thanh, Hạ Tử bĩu môi mếu máo nhào đến ôm lấy chân y nói:"Chủ nhân, ngài đừng đi. Ngài ở lại đi.", Hạ Thanh đỡ đầu nhìn đệ đệ của mình mà thở dài, đã mười mấy tuổi rồi vẫn như trẻ con.
Hạ Thanh điềm tĩnh đi đến nắm lấy cổ áo Hạ Tử lôi đi, Hạ Tử níu kéo cố gắng giữ chân y nhưng cuối cùng vẫn bị ca ca lôi đi. Nguyên Quân Bạch nhìn Hạ Thanh lôi Hạ Tử đi nghĩ bụng, vẫn là Hạ Thanh điềm tĩnh nhất.
Nguyên Quân Bạch nhìn Hạ Thanh nói:"Quản đệ đệ cho thật tốt, đừng để Hạ Tử phá khắp nơi như vậy rất nguy hiểm.", Hạ Thanh nhìn Nguyên Quân Bạch với ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, hắn chỉ gật đầu.
Nguyên Quân Bạch nhìn sang đám người đồng môn của y, trong ánh mắt y xuất hiện tia ấm áp nhìn bọn họ nói:"Ba đứa trẻ này, ta giao lại cho các ngươi. Thay ta chăm sóc chúng cẩn thận.", bốn người kia chỉ gật đầu không nói một lời.
Nguyên Quân Bạch nhìn sang Vân Thu với ánh mắt đầy sát khí nói:"Ngươi đấy, ta mà biết ngươi dạy hư Phong nhi hay huynh đệ Hạ Thanh. Ta liền bầm ngươi ra.", Vân Thu nghe thấy lời cảnh cáo của y, hắn cười híp mắt xua tay nói:"Yên tâm, ngươi cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ không dạy hư chúng đâu."
Nguyên Quân Bạch căn dặn hết người này đến người kia xong mới yên tâm, sải bước quay người đi vào ngọn núi tuyết. Cố Phong nhìn theo bóng lưng y đi vào núi tuyết lạnh giá, trong lòng hắn có chút không nỡ để y đi. Nguyên Quân Bạch đi chậm chậm vào núi tuyết, y theo con đường mòn dẫn đến hang động. Nhiệt độ bên ngoài lẫn bên trong chẳng có khác biệt gì, nếu là người bình thường thì đã chết cóng ở bên ngoài, Nguyên Quân Bạch phủi nhẹ lớp tuyết mỏng trên vai xuống, y chậm chậm đi vào sâu trong hang.
Khắp hang động phủ một lớp băng khá dày, khói sương trong hang dày đặc che khuất đường phía trước. Cũng may con đường trong hang chỉ có một mà lại không quá dài. Nguyên Quân Bạch đi được một lúc đã tới sâu bên trong hang, y đi đến bệ đá nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đá lạnh lẽo. Đôi mắt phượng xinh đẹp chậm rãi nhắm mắt lại, xung quanh người y phát ra ánh sáng.
Thời gian đối với Nguyên Quân Bạch như một giấc ngủ nhưng đối với Cố Phong như quãng thời gian rất dài cứ như không có điểm ngừng. Thời gian ngày một nhanh chóng đi, ngày nào Cố Phong còn là một đứa trẻ chỉ chớp mắt một cái, hắn đã trở thành thiếu niên cao ráo chỉ mới mười sáu tuổi.