Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 2: Nam phụ xuất hiện

Người nọ nghe xong câu này của y liền sững sờ nhìn y, người nọ nói:"Ngươi thật sự không nhớ sao? Ngươi là phong chủ một ngọn núi của Thanh Phong môn.”

Nguyên Quân Bạch nghe xong chẳng còn cảm xúc gì để nói, y không ngờ mình lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà chính tay mình viết. Lúc này bên tai y phát ra tiếng “ding” vang lên.

[Hệ thống kích hoạt thành công, xác định nhân vật Nguyên Quân Bạch, phong chủ của Dương Mặc, sư phụ của nam phụ - Cố Phong]

Trước mặt Nguyên Quân Bạch xuất hiện màn hình, trên đó xuất hiện vô số bình luận đỏ tươi, mấy bình luận đó chính là mấy bình luận khiếu nại muốn y thay đổi cốt truyện.

Người nọ thấy Nguyên Quân Bạch không lộ ra biểu cảm gì cảm thấy lo lắng hỏi:”Ngươi không sao chứ?”

Nguyên Quân Bạch mới quay sang nhìn người nọ, trên mặt vẫn khuôn mặt tuấn tú không lộ ra cảm xúc gì. Y nhẹ lắc đầu nói:”Không sao, cảm ơn chưởng môn sư huynh đã quan tâm.”


Trịnh Phong Điền bất ngờ nhìn y, hắn vươn tay sờ trán Nguyên Quân Bạch hỏi:”Ngươi còn mệt không? Mệt thì nghỉ ngơi đi.”

Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng gỡ tay của Trịnh Phong Điền ra. Y xua tay nói:”Không sao, không mệt.”

Trịnh Phong Điền gật đầu mới đứng dậy đi, đối với hắn Nguyên Quân Bạch không lộ ra cảm xúc là chuyện bình thường. Một chút biểu cảm cũng chẳng có, bây giờ hắn chỉ mong Nguyên Quân Bạch có thể lộ ra chút biểu cảm cũng được. Nếu Nguyên Quân Bạch cứ như vậy chắc có lẽ sẽ trở thành khúc gỗ mất.

Nguyên Quân Bạch nhìn vô số bình luận khiếu nại, y nhìn sơ qua nhanh chóng cảm thấy mình bỏ quên chuyện gì đó. Nguyên Quân Bạch ngồi lướt các bình luận mới phát hiện ra là y quên mất còn Cố Phong.

Nguyên Quân Bạch nhìn sang Trịnh Phong Điền đang rời đi, y cất tiếng hỏi:”Chưởng môn sư huynh có thấy Cố Phong ở đâu không?”


Trịnh Phong Điền quay người lại nhìn người ngồi trên giường, trên người chỉ có lớp áo trắng tinh, khuôn mặt tuấn tú cùng với đôi mắt đen láy đang nhìn hắn. Trịnh Phong Điền thở dài nói:”Ngươi đừng trách phạt nó nữa, hiện tại nó đang quỳ trước cửa phòng ngươi đấy.”

Nguyên Quân Bạch nhanh chóng ngồi dậy, đang tính đi ra ngoài thì bị Trịnh Phong Điền ngăn cản. Trịnh Phong Điền bất ngờ nhìn y hỏi:”Ngươi muốn làm gì?”

Nguyên Quân Bạch không nhanh không chậm nói:”Đi tìm Cố Phong.”

Trịnh Phong Điền nắm lấy cánh tay của Nguyên Quân Bạch nói:”Ngươi đi thì cũng phải thay đồ trước đã.”

Nguyên Quân Bạch nghe lời hắn, y nhanh chóng đi thay đồ xong liền lập tức chạy đi tìm Cố Phong. Y vừa mở cửa liền thấy một đứa trẻ đang quỳ trên mặt đất, đứa trẻ đó ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Quân Bạch.


Đứa trẻ đó mặc lam y, khuôn mặt nhỏ thanh tú nhìn Nguyên Quân Bạch.

Là nam phụ phiên bản nhỏ - Cố Phong.

Cố Phong chẳng bất ngờ gì, hắn nhìn y chẳng lộ cảm xúc gì. Trịnh Phong Điền đi đến bên cạnh y nói:”Nó cũng biết lỗi rồi, ngươi tha cho nó đi.”

Trịnh Phong Điền nói xong, Cố Phong ngã xuống. Nguyên Quân Bạch nhanh tay bắt được cơ thể hắn, Nguyên Quân Bạch ôm lấy cơ thể của Cố Phong nhìn Trịnh Phong Điền hỏi:”Luôn quỳ ở đây?”

Trịnh Phong Điền chậm rãi gật đầu, hắn đang định nói thì thấy Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong đi vào phòng. Trịnh Phong Điền nhìn y bế Cố Phong đi cũng chẳng nói gì quay người rời đi.

Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong đi đến giường, y nhẹ nhàng đặt Cố Phong xuống. Y ngồi bên mép giường, vươn tay sờ trán hắn, lúc này màn hình xanh lơ lửng xuất hiện bên cạnh Nguyên Quân Bạch.
[Ký chủ đừng lo, nam phụ chỉ mệt nên mới ngủ thiếp đi.]

Nguyên Quân Bạch bỏ tay khỏi trán Cố Phong, y nhìn sang hệ thống mặt chẳng lộ cảm xúc hỏi:”Vì sao lại đưa ta đến nơi này?”

Hệ thống nhanh chóng đưa ra vô số bình luận đỏ tươi từ các độc giả cho y coi, Nguyên Quân Bạch nhìn một lượt cũng chẳng nói gì. Hệ thống giải thích:

[Mục đích đưa ký chủ đến đây là muốn ký chủ phải tiêu trừ oán niệm của độc giả, không thương tổn nam phụ và xin đảm bảo nội dung vở kịch không lệch khỏi tình huống, nếu không sẽ bị trừng phạt “Crack—“]

Nguyên Quân Bạch nhìn sang đứa trẻ nằm trên giường đang ngủ say.

[Về OOC, ký chủ có quyền tự do OOC. Nhưng không được làm quá giới hạn.]

Hệ thống nói xong các quy định liền biến mất, Nguyên Quân Bạch cũng chẳng nói gì.

Mười chín năm, cứ tưởng có thể thoát khỏi cái thế giới đó nhưng không ngờ lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết này.
Từ nhỏ, y đã sống trong sự đau khổ và dằn vật. Lúc đó y tự nhũ với bản thân rằng nhẹ nhàng sống, lạnh lùng cười, thờ ơ với nỗi đau, bình yên trong cảm xúc, bởi câu nói đó đã khiến y trở thành một con người lạnh lùng chẳng cười.

Nguyên Quân Bạch nhìn Cố Phong, ngươi thật sự rất giống ta chỉ tiếc một chuyện. Ta có gia đình nhưng lại không được sống hạnh phúc, ngươi không có gia đình nhưng ngươi lại được hưởng thụ yêu thương từ các độc giả.

Nguyên Quân Bạch đứng dậy, y đi đến ghế ngồi. Y chống tay ngồi được một lúc thì nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Một lúc sau, Cố Phong tỉnh dậy, hắn nhìn khung cảnh xung quanh rồi mới ngồi dậy. Sao mình lại ở đây? Mình nhớ tình tiết tiếp theo là mình bị sư tôn bỏ mặc ở bên ngoài nhưng sao bây giờ lại ở đây?

Cố Phong nhìn xung quanh, hắn như đang tìm một thứ gì đó hoặc một người nào đó. Hắn nhìn một lúc mới ngừng tầm nhìn ở một chỗ, người nọ mặc thanh y, tay chống đầu, gương mặt tuấn tú đang ngủ say. Hắn bước xuống mang giày vào đi đến bên cạnh y.
Hắn nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú đang ngủ say, đây là lần đầu tiên hắn thấy y như vậy. Trước khi hắn trùng sinh, hắn chỉ thấy một biểu cảm duy nhất của người này là lạnh lùng chỉ liếc nhìn hắn rồi quay người rời đi.

Nguyên Quân Bạch đột nhiên run lên khiến cho Cố Phong chú ý tới. Hắn nhìn khuôn mặt trước mặt, không biết là hắn bị mù hay người này khóc thật. Hắn thấy một giọt nước mắt lẻ loi chảy xuống, Cố Phong bất ngờ không biết vì sao trong lòng hắn bỗng nhiên có một chút thương cảm với người này.

Khiến hắn nhớ lại cảnh hắn té xuống vực thẳm ở Nhai Tĩnh, kinh mạch đứt đoạn. Ngày hôm đó khiến hắn không thể nào quên được, bị người này đánh đứt kinh mạch.

Nhưng ông trời lại cho hắn một cơ hội, cho hắn một lần nữa được sống lại. Nhưng bây giờ hắn không thể làm gì với cơ thể nhỏ bé này.
Hắn nhất định phải rời khỏi Thanh Phong môn này và không để cảnh tượng ngày hôm đó lặp lại một lần nữa.