Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 14: Đồ đệ chuẩn bị học kiếm pháp

“Vết thương cũng đã lành hẵng, bây giờ ngươi có thể sử dụng linh lực.”

Mạc Tu Diệp buông tay khỏi tay y, Nguyên Quân Bạch gật đầu nhìn Mạc Tu Diệp nói:”Ngươi có thể xem giúp đồ đệ ta được không?”

Mạc Tu Diệp chẳng ngạc nhiên gì, nàng nhìn sang tiểu hài tử năm tuổi bên cạnh y, nàng mỉm cười nhìn Cố Phong nói:”Mau đưa tay ra cho sư cô xem.”

Cố Phong tỏ ra vẻ “ngoan ngoãn” đưa tay ra cho nàng. Mạc Tu Diệp bắt mạch cho hắn

Chưa đầy một chén trà thì nàng đã buông tay, ánh mắt có chút nghiêm túc nhìn Nguyên Quân Bạch nói:”Linh mạch đã được đả thông, đồ đệ của ngươi có thể tu luyện.”

Nguyên Quân Bạch gật đầu nói:” Đa tạ.”, y đứng dậy bế Cố Phong rời đi. Mạc Tu Diệp ngồi nhìn bóng lưng y rời đi, không ngờ đứa trẻ này lại có thể thay đổi Quân Bạch, đúng là một đứa trẻ đặc biệt.


Trên đường đi, Cố Phong tựa đầu vào vai y ngây thơ hỏi:”Sư tôn, chúng ta đi đâu vậy?”

Nguyên Quân Bạch vừa đi vừa nói:”Chúng ta đi đến chỗ Tiêu sư thúc. Ta có chuyện muốn nhờ sư thúc ngươi.”

Cố Phong cũng chẳng nói gì, hắn chỉ tựa đầu lên vai y, hắn ngửi thấy mùi hương thoáng qua khiến hắn rất dễ chịu. Hai người họ đi đều chỗ Tiêu Ca, lúc này hắn đang luyện kiếm.

Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng đi đến, y đứng cách xa Tiêu Ca khoảng một trượng, y nhìn hắn luyện kiếm, mỗi chiêu đều mang theo một sức mạnh phá hủy, Nguyên Quân Bạch mỉm cười nhìn Tiêu Ca. Đúng là chiến thần, mỗi chiêu thức đều mang một sức mạnh khủng khiếp chỉ tiếc đến cuối cùng hắn vẫn chết trong tay Nguyên Quân Bạch kia.

Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Quân Bạch nhanh chóng biến mất nhưng Cố Phong cũng nhanh chóng thu hồi nụ cười của y vào đáy mắt. Trong lòng hắn nhanh chóng cảm thấy khó chịu khi thấy sư tôn hắn cười với người khác, đột nhiên trong đầu hắn nổi lên một ý nghĩ táo bạo. Nhất định sẽ có ngày hắn sẽ giấu sư tôn đi, không để ai đến gần, chỉ một mình hắn mới có thể thấy được nụ cười của y.


Tiêu Ca vừa luyện kiếm xong, hắn tra kiếm vào vỏ đi đến chỗ hai sư đồ bọn họ. Ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn Nguyên Quân Bạch hỏi:”Ngươi đến đây để làm gì?”

Nguyên Quân Bạch bày ra vẻ mặt không cảm xúc đáp trả lại ánh mắt ghét bỏ của Tiêu Ca. Y nói:”Muốn nhờ ngươi một chuyện.”

Tiêu Ca không nhanh không chậm gật đầu nhìn Nguyên Quân Bạch, y nói tiếp:”Ngươi có thể dạy đồ đệ ta về kiếm pháp có được không?”

Tiêu Ca nghe xong, trong lòng nỗi lên nghi vấn, hắn nghi hoặc nhìn y hỏi:”Tại sao ngươi không tự dạy?”

Nguyên Quân Bạch chẳng ngạc nhiên mấy với câu hỏi này của Tiêu Ca, y đáp:”Ngươi giỏi kiếm pháp như vậy không nhờ ngươi chẳng lẽ ta phải nhờ chưởng môn sư huynh dạy giúp.”

Tiêu Ca nghe xong có chút bối rối, hắn bối rối có nên chấp nhận yêu cầu này của y hay không. Hắn sợ đứa trẻ này lại lên cơn đi đánh đồ đệ của hắn, đến lúc đó người chịu thiệt thòi nhất sẽ là hắn.


Thấy Tiêu Ca do dự, Nguyên Quân Bạch bồi thêm một câu khiến cho hắn nhanh chóng đồng ý. Y nói rằng:”Ngươi yên tâm, đồ đệ của ta sẽ không đi phá nữa. Nếu ngươi chấp nhận dạy đồ đệ ta kiếm pháp, mọi yêu cầu mà ngươi đưa ra ta đều chấp nhận.”

Tiêu Ca gật đầu nói:”Được”, Nguyên Quân Bạch nói xong nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang Cố Phong đang được y bế. Nguyên Quân Bạch nhẹ giọng nói:”Từ ngày mai, ngươi đến đây học kiếm pháp. Ở đây phải nghe lời Tiêu sư thúc, ngươi mà đi phá, ta liền phạt ngươi.”

Nguyên Quân Bạch nói vậy chỉ muốn dọa Cố Phong, để cho đứa trẻ này đừng phá. Cố Phong nghe xong, trong lòng phì cười, tiểu sư tôn nhà hắn đúng là biết dọa người mà.

Cố Phong tỏ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội mỉm cười nói:”Vâng, sư tôn yên tâm. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời sư thúc.”
Tiêu Ca đứng yên nhìn hai sư đồ bọn họ trò chuyện cảm thấy mình không nên đứng đây, nhưng hắn nhìn thấy Cố Phong tươi cười như vậy cũng biết Nguyên Quân Bạch đã thay đổi rất nhiều.

Nguyên Quân Bạch nhìn sang Tiêu Ca, thấy hắn nhìn đồ đệ đang bế trên tay mình. Trong lòng có chút khó chịu, y lạnh mặt nói:”Nếu không còn chuyện gì thì ta xin phép cáo từ.”

Nguyên Quân Bạch nói xong nhanh chóng bế Cố Phong rời đi không để Tiêu Ca kịp phản ứng thì y đã đi xa. Tiêu Ca hoàn hồn đuổi theo y, hắn ngăn cản nói:”Ta cũng có chuyện muốn nhờ ngươi. Ngươi có thể dạy đồ đệ của ta học viết chữ và đọc sách không?”

Nguyên Quân Bạch gật đầu nói:”Được, ngày mai bảo đồ đệ ngươi đến chỗ ta.”, y nói xong nhanh chóng rời đi.

Tiêu Ca nhìn bóng lưng y có chút khó chịu nhưng có người chịu dạy đồ đệ học đã mừng rồi. Tiêu Ca nhìn một lúc rồi quay người rời đi.
Trên đường đi, hai người bọn họ gặp rất nhiều đệ tử của Tiêu Ca. Bọn họ nhìn y rồi nhìn Cố Phong được y bế với ánh mắt bất ngờ và cùng với đó là vô số câu hỏi được đặt ra.

“Người mà Nguyên sư bá đang bế có phải là Cố Phong không?”

“Đúng vậy, là Cố Phong. Nhưng ta nhớ Nguyên sư bá luôn hành hạ hắn, đến nổi tên còn không muốn nhớ mà. Sao hôm nay lại ôm hắn đi khắp nơi trong môn như vậy?”

“Ta còn nghe nói, sau khi Nguyên sư bá tỉnh lại từ cơn hôn mê do bị Cố Phong đả thương, tính tình thay đổi rất nhanh. Lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc hắn còn nữa Nguyên sư bá còn nhận hắn là đồ đệ thân truyền đem lệnh bài cho hắn.”

“Ngưỡng mộ quá đi, hắn không ngờ là có số hưởng như vậy. Ta thật sự muốn làm đồ đệ của ngài ấy quá.”

“Ngươi đừng có mơ tưởng, dẹp cái mơ tưởng đó đi đi.”
Mọi lời bọn họ nói Cố Phong đều nghe thấy hết, muốn làm đồ đệ của tiểu sư tôn nhà hắn ư? Làm mơ đi, hắn nhất định sẽ không cho phép y nhận thêm một đệ tử nào nữa!

Nguyên Quân Bạch nghe những lời như vậy cũng chẳng nói gì, y càng không quan tâm. Bây giờ y chỉ muốn thoát khỏi cái thế giới này thôi.

Trong lúc y đang nghĩ cách thì một âm thanh êm tai cất tiếng hỏi:”Sư tôn, người vì sao lại muốn Tiêu sư thúc dạy con kiếm pháp?”