Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 52: Không thể dễ dàng tha thứ!

**Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

**

Trương Tiểu Kiếm hiếu kỳ hỏi:

- Vu tỷ, có chuyện gì sao?

- Là thế này… - Vu tỷ hơi ngượng ngùng: - Chị có người bạn có đứa con mới học lớp năm tiểu học, đang làm bài tập ở trong này. Chị phải đi họp bây giờ nên không trông nó được, nếu em không bận việc gì ấy thì giúp chị trông một lúc, được không?

Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là phải được rồi!

- Em không có việc gì đâu, nhìn chị khách khí kìa! – Trương Tiểu Kiếm vỗ ngực vang dội nói: - Học sinh tiểu học chứ gì, yên tâm đi!

- Vậy được, đi theo chị. – Vu tỷ vừa đi vừa nói: - Chỉ cần trông cho nó làm bài tập là được. Nếu nó không biết chỗ nào thì em chỉ cho nó một chút.

Lúc này Vu tỷ dẫn Trương Tiểu Kiếm đi vào văn phòng của cô. Vừa vào cửa, Trương Tiểu Kiếm đã thấy một cậu nhóc chừng 12 – 13 tuổi đang bò trên bàn cúi đầu làm bài tập.

Cậu nhóc trắng trẻo sạch sẽ, lúc làm bài vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, vừa thấy đã biết là một đứa bé ngoan rồi.

Ai nha, đứa nhỏ thế này, đừng bảo là một đứa, đến một đám anh cũng có thể trông được hết!

- Được! Vu tỷ chị cứ bận việc trước đi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Em ở đây trông một lát cho.

- Ừ. – Vu tỷ quay đầu đi ra ngoài: - Chị đang họp ở văn phòng Vương tổng bên cạnh nhé, có việc gì em cứ gọi chị là được.

Tiễn Vu tỷ ra ngoài, Trương Tiểu Kiếm xách ghế dựa ngồi bên cạnh cậu nhóc, nhìn hắn làm bài tập.

Có thể thấy được, đề bài không đơn giản, cậu nhóc vừa làm vừa nhíu mày, lại làm một lúc, bỗng nhiên ném bút xuống, thở phì phì dựa lưng vào sofa, cả giận nói:

- Đề gì mà rách nát, quá khó đi!

Ai yoo, đề tiểu học thôi mà làm khó mày thế hả con?

- Không biết làm à? – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng hỏi: - Có cần anh giúp không?

- Bằng anh á? – Cậu nhóc quay đầu liếc nhìn Trương Tiểu Kiếm, lập tức lại quay đầu đi: - Mặt xấu thế, cay hết cả mắt!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đau trym quá!

- Anh giúp mày làm bài thì liên quan gì tới xấu đẹp hả?! – Trương Tiểu Kiếm phát điên nói: - Thằng nhóc này sao lại gấu thế hả?

- Anh mới là gấu con ý! (*) – Cậu nhóc hừ hừ, sau đó ném vở bài tập sang: - Muốn xem thì xem đi. Dù sao phỏng chừng anh cũng chẳng biết làm đâu.

(*) Gấu con: Hán Việt là “hùng hài tử”, cách gọi mấy đứa nhỏ quậy phá không nghe lời người lớn.

- Vậy mới đúng chứ. – Trương Tiểu Kiếm vừa cầm lấy vở bài tập vừa nói: - Không phải là đề tiểu học sao? Cái thứ này đến bao nhiêu anh chém bấy nhiêu nhé. Nhớ năm đó khi còn đi học anh cũng từng được xưng là hoàng tử toán học đấy anh nói cho nhóc biết!

Cậu nhóc bĩu môi:

- Ai chẳng biết chém gió?

Á à đậu má, không tin chứ giề?

Để anh cho mày biết cái gì gọi là chuyên gia toán học!

Sau đó Trương Tiểu Kiếm bắt đầu xem.

“Câu sáu: (9999 + 9997 + … +9001) – (1 + 3 + … + 999).”

“Câu chín: Một hàng có bảy số, trung bình cộng của các số là 18. Xóa đi một số, trung bình cộng của 6 số còn lại là 19. Lại xóa thêm một số, trung bình cộng của 5 số còn lại là 20. Hỏi tích số của hai số bị xóa?”

“Câu mười bốn: Tiểu Minh tham gia trắc nghiệm sáu lần. Lần thứ ba, thứ tư có điểm bình quân cao hơn 2 điểm so với hai lần trước, thấp hơn 2 điểm so với hai lần sau. Nếu ba lần sau có điểm bình quân cao hơn 3 điểm so với điểm bình quân của ba lần trước, vậy thì lần thứ tư cao hơn lần thứ ba bao nhiêu điểm?”

“Câu hai mươi lăm: …”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tổ sư! Hiện tại đề của lớp 5 tiểu học đã khó đến thế rồi sao?!

Bố mày đọc cả buổi vậy mà không thể tính được một câu nào cả!

- Em đã bảo là anh không được rồi mà. – Cậu nhóc chu miệng thật vêu: - Mặt xấu thế, vừa thấy đã biết là chỉ số thông minh không được tốt rồi. Vu tỷ tỷ cũng không chịu tìm chị gái nào xinh đẹp đến đây, cho dù là anh giai nào đẹp trai chút cũng được, không biết làm bài thì nhìn cũng thoải mái thôi…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Anh mày vậy mà lại bị một thằng oắt con mười hai mười ba tuổi trào phúng, không thể dễ dàng tha thứ được!

- Hệ thống! – Trương Tiểu Kiếm rít gào: - Có kỹ năng toán tiểu học không? Hôm nay anh mày tức giận! Nó không chỉ chê anh xấu, còn chê anh không văn hóa! Không thể chấp nhận được!

Hệ thống:

- [ Bằng tốt nghiệp toán tiểu học cấp hoàn mỹ ], cần 200 điểm số khiếp sợ.

Trương Tiểu Kiếm:

- Chính là nó!

Hệ thống:

- Đã mua xong. Điểm số khiếp sợ còn thừa trước mắt: 275,67.

Một lượng tri thức khổng lồ truyền vào trong đầu Trương Tiểu Kiếm, chỉ trong vòng hai lần hô hấp, đã tốt nghiệp toán tiểu học!

- Xì, không phải là đề toán tiểu học sao? – Trương Tiểu Kiếm đắc ý vuốt tóc: - Xem anh dạy mày đây! Nói đi, không biết câu nào?

- Không phải đã viết rồi sao? – Cậu nhóc chỉ vào sách bài tập: - Bỏ trống đều không biết. Câu sáu câu chín câu mười bốn…

- Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi! – Trương Tiểu Kiếm ho khan một tiếng, sau đó cầm lấy bút của cậu nhóc, bắt đầu viết trên giấy: - (9999 + 9997 + … + 9001) – (1 + 3 + … + 999). Giải: công thức đơn giản: (9999 – 999) + (9997 – 997) + (9995 – 995) + … + (9001 – 1) = 9000 + 9000 + … + 9000 = 500 x 9000 = 4500000. Hiểu không?

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 7 đến từ Ninh Thư Hào.”

Woa ha ha ha ha ha ha! Ông tướng, nhóc con bé bằng cái lỗ mũi mà còn dám kêu gào với anh, lần này sợ chưa?!

- Được đấy dế nhũi! – Cậu nhóc trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào vở bài tập, kêu: - Thật sự có tài, tính ra được thật kìa!

Trương Tiểu Kiếm tức đến mức đen mặt:

- Mày bảo ai dế nhũi đấy hả?!

Cậu nhóc:

- Ai bảo anh xấu thế làm chi… Không gọi anh thì gọi ai?

- Nghe đây! – Nhóc con, không dọa mày là không ổn rồi! Trương Tiểu Kiếm đắc ý giơ ngón cái lên: - Anh mày tên là Trương Tiểu Kiếm, người tương lai sẽ đi Nhà Trắng để chém gió… diễn thuyết nhé!

- Đi Nhà Trắng chém gió! – Cậu nhóc vừa nghe liền ánh mắt sáng lên, trực tiếp bỏ qua hai chữ “diễn thuyết” đằng sau: - Kiếm ca, mục tiêu nhân sinh của anh được đấy! Có tiền đồ! Em tên là Ninh Thư Hào. Kiếm ca, anh nói cho em nghe đi, anh đi Nhà Trắng rồi định chém thế nào đây?!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu má bây giờ không phải là lúc để nói cái này được không!

- Gấu con! – Trương Tiểu Kiếm hận không thể cốc đầu hắn: - Thành thật làm bài đi. Nghĩ vớ vẩn cái gì!

- Tên em là Ninh Thư Hào, không phải gấu con! – Ninh Thư Hào không bằng long, nhưng dù sao cũng là trẻ con, nhanh chóng bị Trương Tiểu Kiếm hấp dẫn lực chú ý, hỏi: - Kiếm ca, câu này làm thế nào đây? Bày cho em đi!

- Nghe nè, bây giờ chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích! – Trương Tiểu Kiếm cầm bút, bắt đầu cẩn thận giảng bài cho Ninh Thư Hào nghe: - Đầu tiên, công thức này là có thể thay đổi, giáo viên đã nói cho mấy đứa nghe chưa?

- Ừm ừm, nói rồi. – Ninh Thư Hào gật đầu thật mạnh, nói: - Nhưng mà câu này hơi phiền phức, đằng trước không có số 9000 nào hết mà.

- 9000 chính là số đếm thôi, bây giờ chỉ khác ở vấn đề số lượng thôi. – Trương Tiểu Kiếm có kỹ năng trong tay, giảng bài phải nói là đạo lý rõ ràng: - Anh nói em nhé, bỏ đi 9000, có phải là sẽ biến thành 999 – 999, 997 – 997 đúng không?

Ninh Thư Hào suy nghĩ, sau đó nói:

- Đúng, đều bằng 0.

Trương Tiểu Kiếm tiếp tục giảng cho hắn:

- Vậy thì tiếp theo, chính là tính thử xem có bao nhiêu số 0 đúng không? Đơn giản chút nhé, từ 1, 3, 5, 7 đến 99 sẽ có bao nhiên con số?

- Để em tính coi. – Ninh Thư Hào bắt đầu bẻ ngón tay: - Từ một đến mười là năm số, vậy thì từ một đến một trăm là năm mươi số, từ một đến một ngàn chính là năm trăm số?

- Đúng rồi đấy! – Trương Tiểu Kiếm vỗ bốp một phát lên lưng Ninh Thư Hào: - Nhóc con còn có chút đầu óc đấy chứ, ha ha!

- He he… - Ninh Thư Hào rốt cục cười ha ha: - Bình thường bình thường, đứng thứ ba trên thế giới thôi…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mày nói thế mà không đỏ mặt hả con?