Những người muốn tham gia tranh đấu tụ tập về hướng lão giả râu tóc bạc phơ đứng trên đài mà tiến lại.
Chẳng cần nói nhiều cũng đoán ra đây chính là người giám sát tranh đấu Đế Tuyệt.Chỉ có tên "người mới" như hắn thì mới có vẻ lạ lẫm nhưng Long Na cùng Lan Hoa cũng giải thích chi tiết cho hắn.
"Hmmm..."
Uy thế cấp bậc Tôn cấp tỏa ra chấn nhiếp toàn trường, chẳng một ai giám thở mạnh, không một tiếng ồn ào thì lão mới gật đầu.
-Long tộc ta từ lúc khai sơn lập nghiệp, nhân tài không thiếu, bọn họ đều ra sức vì tổ tông mà rạng rỡ, cố gắng hết mình, trở thành cường giả, uy phong lẫm liệt vạn người ngưỡng mộ.Nhưng bất kể kẻ nào cũng phải trải qua sinh tử đại kiếp mới trở nên lớn mạnh, bọn họ cũng phải trải qua học tập, được đạo sư hướng dẫn.Giống như các ngươi ở đây ngày hôm nay.Chỉ cần chưa vượt qua 24 tuổi, tu vi tối thiểu chiến sĩ đều có thể tham gia.
Lão giả điềm đạm nói nhưng tất cả mọi người đều rõ.
-Lão sư!!!
Một tên gia nhân chạy tới bên cạnh, thì thầm to nhỏ gì đó với lão giả kia một lúc rồi lui ra.
-Còn nữa, chỉ cần các ngươi đạt danh hiệu đệ nhất thiên tài sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Vũ Nguyệt công chúa, ưu đãi hết sức, nói là, đối xử như con cũng có thể!!!
"Đối xử như con cũng có thể!!!"
Toàn trường im lặng như nổi sóng, khắp nơi ai cũng biết Vũ Nguyệt công chúa 24 tuổi Chiến Tôn cấp bậc cường giả 27 tuổi liền chạm tới Thánh cấp, tiền đồ vô lượng!!!Bây giờ tự nhiên trở thành người đệ tử thân truyền là cỡ nào đãi ngộ, chưa biết chừng còn có thể hơn.
-Các ngươi tùy tiện chọn đối thủ.Tùy tiện thủ đoạn, chỉ cần người không chết là được.Một người bị khiêu chiến lần thứ hai trở đi có thể không chấp nhận, chuyển qua ngày sau.Còn những người bại trận, có thể rời đi, cũng có thể mở mang tầm mắt tùy ngươi.Miễn là, "NGHIÊM CẤM GÂY SỰ!!!"
Thanh âm trầm ổn đầy khí thế chấn nhiếp thêm một lần nữa.
-Được rồi, tên nào lên trước???
Đế Tuyệt đứng sang một bên nhường lại sân đấu cho đám người.
Một tên nhảy vào trong sân, bày ra chiến sư khí thế, thách thức nhìn đám người.
-Kẻ nào dám cùng ta chiến???
Hắn phất vạt áo một cách đầy khí phách oai nghiêm mà nói.
-Sao chưa gì Long Trình đã khiêu chiến rồi, xem ra cũng không nhịn được rồi nha...
-Nghe nói hắn vừa đạt tới Chiến Sư, đả bại một đầu yêu thú cấp 4 mà không hề hấn!!!
-Thằng xàm lìn, hắn cũng là bị đánh gần chết, nhưng công nhận, hắn có thể tay đôi cùng yêu thú, cũng được coi là cường giả đó chứ!!!
-Các ngươi im lặng mà xem đi!!!
Một tên khác quát 2 tên xàm lìn kia.
Long Trình lướt một lượt, dường như đại đa số những kẻ kia đều lảng tránh ánh mắt khiêu khích của hắn trừ những kẻ mà tên này.....chẳng dám động vào.
Hắn bất ngờ dừng lại trên thân Yasuo.
-Tên kia, ngươi có dám cùng ta chiến một trận!!!
Long Trình chỉ tay về phía Yasuo hắn hất hàm khiêu khích.
Im lặng....
Yasuo cũng vừa tỉnh mộng, song thủ siết chặt nhảy xuống sân đấu.
-Ta tưởng....
-Bớt sủa, bắt đầu đi...
Thanh âm the thé khó nghe phát ra từ sau lớp áo choàng che kín từ đầu đến chân.
Long Trình tức giận, hắn lại bị so sánh so với cẩu.
-Được, để ta giáo huấn ngươi một trận...
Long Trình đạp một cước liền bay tới.
"Long Toái!!!"
Thiết thủ nhắm thẳng ngực Yasuo đánh tới.Uy lực không tồi...
Bụp....
Trước con mắt đầy kinh ngạc của chính Long Trình cùng bao kẻ khác, Yasuo lại bắt được quyền kia.
Yasuo lui lại một bước, nhưng cũng chính vừa lúc bước lại một bước kia, lực từ tay hắn đẩy ngược lại khiến Long Trình bay văng ra lùi lại 5 bước chân mới ổn định.
Cứ nhẹ nhàng như thế mà hóa giải một đòn khiến mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi.
-Giỏi cho tiểu tử ngươi!!!
Long Trình lại lao lên như một con mãnh sư, một trảo đập xuống, lần này hắn dùng uy lực mười phần,không hề úy kị....
Chỉ là quyền ra.....nhưng không có trúng.
Yasuo nhẹ nhàng tránh đi, không một chút khó khăn, cứ như một con lươn, không tài nào đánh trúng được.( Ae cứ thử bắt con lươn bằng tay ko liền biết)
-Long Thần bái vĩ....
Tiếp tục là một cước quét ngang.Nhưng lần này, Yasuo hắn không để tên kia nhẹ nhàng được nữa.Vừa lúc đá quét hụt qua đầu, Yasuo liền một pha nhào lộn đánh ngay một cước nơi hạ thân tên kia!!!
"Bốp"
Nam nhân gần như bất giác khép chặt hai chân, nữ nhân thì quay đi.
Cũng may là Yasuo chỉ dùng có 3 phần lực trong đòn này, tuy không hỏng như coi như trong vòng 3 tháng cũng không sài được bảo bối nữa a.
Long Trình hai mắt thẫn thờ, trái tim rỉ máu, nước mắt nước mũi trào ra rồi khuỵu xuống ôm lấy hạ thân không ngừng rên la thảm thiết.
Yasuo hướng Đế Tuyệt nhìn, lão giả cũng nhìn qua Long Trình đang dẫy dụa trên nền mà gật đầu.
Yasuo cũng rời xuống sân đấu, nhường lại sân cho những người khác.
Cũng chẳng ai dám có ý kiến gì khi Đế Tuyệt vẫn còn tại đây, bọn họ vẫn còn phải tranh đấu này.Mà Yasuo hắn thì đấu xong một trận liền rời đi.
Vì hắn lại cảm nhận được.....mẹ hắn cũng đang ở gần đây.
Dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy đi,đúng là chạy đi.
Hắn cảm thấy, tốt nhất là bây giờ không nên gặp, nếu không không biết hắn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Mẹ rời đi mà không nói một lời, thân phận công chúa Long tộc quyền quý, và bây giờ....tìm kiếm đệ tử thân truyền....lại còn được đãi ngộ như con....
Càng suy nghĩ, cái tôi, sự tự ti trong hắn lại càng dâng cao...
Thế nên, tốt hơn hết là cứ im lặng trước đi.
Nhưng chạy chẳng được bao xa...Vũ Nguyệt đã xuất hiện trước mặt, chặn đường của hắn.
-Gì đây???Hắn cố bình tĩnh nhất có thể,kìm nén cảm xúc của mình mà gắng gượng nói ra.Âm thanh the thé, nhưng chú ý hơn vẫn có phần run rẩy.
Vũ Nguyệt từ từ bước lại gần mà Yasuo liên tục rẫy rụa, hắn bị định thân lại một chỗ không tài nào chạy được nữa.Chiếc áo choàng bị lật tung để lộ ra người mặc một bộ giáp không rõ nam nữ kia.Vươn tay chạm lấy khuôn mặt hắn...
Hắn giải trừ đi bộ giáp, để lộ ra khuôn hình thanh niên tuấn tú kia khiến Vũ Nguyệt bất ngờ.Nhưng cảm giác của bà khi ở gần Shenna vẫn vậy, không hề thay đổi...Nhưng khi nghe hắn nói vậy...
"Bốp"!!!
Âm thanh thanh thúy vang lên ( bị vả sml),hắn liền ăn trọn một bạt tai.
-Hmm...công chúa à...người đây.....
Chưa nói hết thì hắn bị Vũ Nguyệt ôm lấy.
-Ta tuyệt đối không nhầm, con chính là con ta, cảm giác kia không thể nào sai được....
-Xin lỗi....nhưng ta....là Yasuo!!!
Nhìn mẹ lệ thủy tuôn trào mà chính hắn cũng không kiềm nổi lòng mình nữa....
Hắn đã tự hứa với mình sẽ thật chân quý tình cảm cha mẹ, nhưng bây giờ, người mẹ lại chính vì hắn mà khóc, hắn cảm thấy hối hận, dường như cái tự ti của mình cũng gạt bỏ qua một bên...
Song thủ cũng ôm lấy tấm lưng của mẹ, cả người cũng như chìm vào lòng mẹ, hàng lệ tuôn rơi.Yasuo cả người ánh sáng lóe lên rồi biến mất, để lại là một đứa bé gái độ 7-8 tuổi....
Sau một hồi gặp mặt ướt át thì hai người mới chịu dừng lại.Vũ Nguyệt cũng đồng ý sẽ giải đáp khúc mắc cho hắn.
Vũ Nguyệt vốn là công chúa Long tộc bên phía tộc,chỉ là chính sự phân hóa của tộc cũng dẫn đến sự chia li gia đình của hắn như vậy.Cha hắn, chính là người Hắc Long, 2 người đến vào nhau cũng đúng lúc đỉnh cao của mâu thuẫn một sống một còn giữa hai bên.Cha mẹ hắn chạy trốn khắp nơi, tránh sự truy đuổi của đồng tộc.Cho đến một ngày, bọn họ lại bị tìm đến, cha hắn cũng vì thế mà biến mất.Vũ Nguyệt sau đó cũng bị đồng tộc tìm đến lúc đó mang thai Shenna.
Với địa vị cùng tài năng của nàng vẫn là giữ được Shenna, chỉ là sẽ chỉ có 5 năm bên cạnh đứa con, sau kì hạn đó liền phải quay về, vì Long tộc mà phát triển, lấy công chuộc tội.
Còn về chuyện đệ tử, vẫn là do người cha tự quyết định mà ra...
-Ngốc tử, làm sao mẹ bỏ con được!!!
Vũ Nguyệt che miệng khẽ cười, cũng may,lần này Vũ Nguyệt quyết đoán hành động, nếu không, mọi chuyện chưa chắc đã êm đẹp như vậy.Ôm lấy Shenna trong lòng, chỉ thêm chút nữa nàng đã có thể thực sự đánh mất Shenna rồi.
Đeo lại cho Shenna chiếc dây chuyền, Vũ Nguyệt khẽ hỏi.
-Tiểu quỷ, muốn đi dạo không???
Vũ Nguyệt cũng nhẹ nàng nhấc Shenna lên ôm vao lòng trìu mến hỏi.
Shenna gật đầu.
Liền lúc đó, Robest cũng vô ảnh vô tung mà thoát khỏi những sợi xích kia không hề gây ra một tiếng động, dù là nhỏ nhất.