Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 55

Mẫu hoàng Trùng tộc không thể giết, một khi giết, toàn bộ Trùng tộc đều sẽ bạo động, đến lúc đó phòng tuyến nhân loại ngay cả một giờ cũng không trụ được. Thượng Khả tìm ra mẫu hoàng không phải vì giết chết nó, mà là vì “Bắt cóc” nó.

Hình thể của Mẫu hoàng so với mấy con Phụ trùng khác thì nhỏ hơn, trên giáp xác màu đen còn có ánh tím phản quang, phải dùng dụng cụ đặc biệt thì mới có thể kiểm tra ra. Trước kia là do Trùng tộc hung mãnh kết hợp với Trùng sa phong bạo tự do cũng có chút ít ảnh hưởng đến radar trong thành Vias, dò xét mãi mà vẫn không tìm được vị trí của Mẫu hoàng. Bây giờ nó đã bại lộ, cuối cùng cũng không thể tránh thoát được hệ thống radar.

Chỉ cần đem Mẫu hoàng rời xa khỏi khu vực phòng thủ của nhân loại, đại quân Trùng tộc cũng sẽ đi theo nó. Điểm khó duy nhất chính là, 5 dặm xung quanh thành Vias đều là Trùng sa phong bạo, mà chỉ trong khoảng cách năm dặm, căn bản sẽ không đạt được hiệu quả dụ dỗ Trùng tộc, lấy tốc độ của chúng nó mà nói, không đến mười phút là có thể quay lại đây.

Thượng Khả phải mang Mẫu hoàng tiến vào Trùng sa phong bạo, có thể mang bao nhiêu xa thì cố gắng mang bấy nhiêu xa. Nhưng mà chiến cơ là phương tiện giao thông không thể tiến vào Trùng sa phong bạo. Ngoài gió lốc, cò có sức nặng của các loại trang phục trang bị phòng hộ, cho dù là thể chất alpha cường hãn cũng không đi được bao xa. Huống chi mặc trang phục phòng hộ cũng rất khó có thể cam đoan rằng sẽ không bị phóng xạ ảnh hưởng —— nguyên chủ chính là "tấm gương" tốt nhất đây nè, tuy rằng "cậu" bị phóng xạ chủ yếu là bởi vì mặc đồ phòng hộ khi đang trên đường bỏ trốn.

Nhưng, đây là biện pháp tốt nhất trước mắt rồi.

Lúc này, Trùng tộc lại bắt đầu một trận công kích mới. Các chiến sĩ kéo thân thể mỏi mệt, dựa vào ý chí kiên trì chiến đấu. Thời gian gió lốc kết thúc ít nhất còn 3 ngày nữa, phòng tuyến thành Vias gần như đã tới ranh giới hư hỏng.

Thượng Khả biết không thể tiếp tục kéo dài hơn nữa, cậu mặc trang phục phòng hộ vào, bước đến chiến cơ đặt ở phía sau trận chiến.

Binh lính đang trong lúc chiến đấu kịch liệt, nên không để ý đến động tác của Thượng Khả, cậu và hai giá chiến cơ khác cùng nhau vọt vào biển trùng, thẳng tắp đi về phía Mẫu hoàng.

“Cậu ta muốn làm gì vậy?” Bên ngoài trung tâm chiến khu mấy trăm dặm, Lâm Kiệt nhìn Thượng Khả trong video, kinh ngạc hỏi.

“Bắt Mẫu hoàng, dẫn dụ đại quân Trùng tộc.” Thần sắc Rhine lạnh lùng, ngữ khí không có chút gợn sóng.

“Năm dặm xung quanh chính là Trùng sa phong bạo, cậu ta căn bản không có khả năng đem Trùng tộc dẫn dụ ra quá xa, bất quá chỉ là hy sinh vô ích thôi.” Lâm Kiệt nhíu mày.

“Tôi nghĩ,” Rhine bình đạm nói, “Mục đích chủ yếu của cậu ta là muốn kéo dài thời gian.”

Lâm Kiệt không nói, ánh mắt nhìn về phía Thượng Khả mang theo vài phần kính nể. Chắc tất cả mọi người không thể tưởng được, vị thiếu uý trẻ tuổi mới bước ra đời này, giữa tuyệt cảnh cửu tử nhất sinh lại có biểu hiện xuất sắc và can đảm như vậy. Biết rõ không thể mà vẫn làm, cho dù có chết vẫn dũng cảm tiến về phía trước.

“Tình huống Trùng sa phong bạo thế nào? Bao giờ kết thúc?” Rhine hỏi.

Lâm Kiệt trả lời: “Kết quả mới nhất là 4 ngày, 2 ngày sau phạm vi gió lốc sẽ dần dần thu nhỏ lại, cường độ phóng xạ cũng bắt đầu giảm xuống.”

Biểu tình Rhine hơi trầm xuống: “Thời gian quá dài, nhiều nhất là 2 ngày, mệnh lệnh đội đầu tiên chiến đấu và đội thứ hai làm tốt công tác chuẩn bị cứu viện.”

Giữa biển Trùng, hai chiến cơ phụ trách yểm hộ, một chiến cơ phụ trách bắt giữ. Mấy chục phút sau, bốn người trước kia bị đàn sâu bao phủ đã thành công bắt được Mẫu hoàng, sau đó tăng thêm mã lực, nhanh chóng lao ra khỏi sự bao vây của Trùng tộc, phóng về hướng ngược chiều thành Vias.

Trùng tộc phát hiện Mẫu hoàng bị bắt, phẫn nộ không thôi, lập tức ngừng công thành, như một mặt biển quay cuồng sóng triều, đuổi theo phía sau bọn họ.

Các binh lính đang khổ chiến với Trùng tộc rất nhanh đã phát hiện ra dị động trong đại quân Trùng tộc, khi nhìn thấy chúng nó đuổi theo ba chiếc chiến cơ rời xa khỏi khu vực phòng thủ, bọn lính mới bừng tỉnh hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Quan chỉ huy của bọn họ mang theo Mẫu hoàng và đại quân Trùng tộc rời đi. Đèn tín hiệu hàm giới chỉ huy tựa như một ngôi sao băng biến mất giữa chân trời xa xôi.

Nguy cơ của thành Vias tạm thời được giải trừ, binh lính được thêm thời gian nghỉ ngơi quý giá và cơ hội sinh tồn, nhưng vị thiếu uý trẻ tuổi kia lại có khả năng sẽ không thể trở về được.

“Trưởng quan!” Bọn lính hô thật to về phía chân trời.

Ba chiếc chiến cơ rất nhanh đã đến biên giới gió lốc, nếu tiến lên trước một bước nữa thì thao tác hệ thống sẽ phát sinh trục trặc.

Thượng Khả nhảy khỏi chiến cơ nói với ba người phi công: “Các cậu trở về đi, việc còn lại cứ giao cho tôi.”

“Trưởng quan!” Ba người phi công đồng thời ra tiếng.

“Các cậu không có đồ phòng hộ, đi theo tôi cũng vô dụng.” Thượng Khả nhấc cái rương đựng Mẫu hoàng lên, không quay đầu lại mà vọt vào gió lốc.

Ba người phi công giơ tay lên, hướng về Thượng Khả biến mất kính trọng mà chào theo nghi thức quân đội, trong mắt hiện lên lệ quang.

Thượng Khả đã nghiên cứu qua địa hình phụ cận thành Vias, cách nơi đây khoảng bảy, tám dặm có một dãy núi kéo dài mấy trăm dặm. Cậu tính đem Mẫu hoàng treo trên đoạn vách núi, cao khoảng năm, sáu mươi mét, Trùng tộc muốn cứu mẫu hoàng của chúng nó ra cũng phải hao phí không ít thời gian.

Thượng Khả khống chế được tần suất hô hấp, đem tiềm lực phát huy đến cực hạn, như một người truy phong (*) không kềm chế cứ chạy như điên giữa gió lốc.

(* người đuổi bắt gió)

Có khi mỏi mệt, rồi lại có một loại khoái ý không hiểu được bốc lên, cả người giống như sắp bay.

Cậu cũng không biết thể năng của mình lại tốt như vậy, đã trải qua mấy ngày mấy đêm chiến đấu kịch liệt, mà còn có thể chạy đua với thời gian luôn.

Đại quân Trùng tộc đang truy kích phía sau, cậu một khắc cũng không thể dừng lại, càng sớm đem mẫu hoàng bỏ đi, thì tỉ lệ sinh tồn của mình sẽ càng cao.

Không biết qua bao lâu, Thượng Khả rốt cuộc đã đến được nơi cần đến, mà phía sau cũng truyền đến từng đợt dao động như động đất.

Thượng Khả không dám trì hoãn, gỡ cung, nỏ tuỳ thân xuống, bắn một mũi tên về phía vách đá, mũi tên gắt gao đâm vào khe đá, trên đuôi mũi tên cột một sợi dây thép. Thượng Khả đem cái rương chứa mẫu hoàng treo lên dây thép, sau đó dùng sức ném về hướng vách đá đối diện. Cố định xong, đại quân Trùng tộc cách Thượng Khả không đến 1000 mét.

Cậu nhanh chóng xoay người, chạy về phía một ngọn núi chênh vênh bên cạnh, lưu loát mà bò lên đỉnh núi, hạ thấp thân thể, yên lặng mà quan sát động tĩnh phía dưới……

Đa số Trùng tộc trong thành Vias đều bị Thượng Khả dẫn dụ đi, còn lại một ít bộ phận, cũng không thể tạo thành uy hiếp nào đối với phòng tuyến. Binh lính dựa theo chiến đội ban đầu bố trí, từng nhóm luân phiên chống đỡ công kích.

Đây là sinh cơ mà thiếu uý Fillmore đã phải hy sinh chính mình để đổi lấy, tất cả mọi người gia tăng khí lực, quyết chiến một trận cuối cùng.

Ngày thứ 8 qua đi, rồi đến ngày thứ 9 qua đi…… Dự tính ban đầu chỉ có thể kéo dài hai ngày, thế nhưng đến ngày thứ 9 đại quân Trùng tộc cũng không xuất hiện.

Bọn lính trong lòng chấn động, không biết quan chỉ huy của bọn họ đã dùng phương pháp gì, dụ Trùng tộc rời đi lâu như vậy. Mắt thấy hy vọng sinh tồn đã ở ngay trước mắt, tất cả mọi người không thể khống chế kích động không thôi.

So với mọi người trong thành Vias, tình cảnh của Thượng Khả lúc này lại không hề lạc quan.

Trùng tộc chậm chạp không trở về, là bởi vì Thượng Khả đã “Anh dũng” kéo lại giá trị cừu hận của chúng nó.

Đáng lẽ Thượng Khả chỉ cần trốn kĩ, chờ khi Trùng tộc cứu Mẫu hoàng ra, sau đó rời đi, cậu sẽ an toàn. Nhưng mà, ngay khi đại quân Trùng tộc sắp rời đi, cái ánh sáng nguyền rủa xúi quẩy kia lại đột nhiên xuất hiện: 【 Ánh sáng nguyền rủa khởi động: Cuồng hóa 10 giờ, mục tiêu: Thượng Khả.】

Bị ánh sáng nguyền rủa chiếu vào một phát, Thượng Khả chỉ cảm thấy máu toàn thân như sôi trào, đột nhiên đứng dậy, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng giận dữ, cái khí thế kia, quả thực tựa như Sparta (*) đời thứ hai.

(* chiến binh Sparta hùng mạnh của Hy Lạp)

Trùng tộc bị hung hăng chấn động một phen, sau đó vô cùng “Nhiệt tình” mà đáp lại sự kiêu ngạo mang theo khiêu khích gầm rú của cậu.

Thượng Khả nhìn về đám sâu đang cuồn cuộn tiến về đỉnh núi, ở trong lòng dựng ngón giữa với hệ thống, ngay sau đó rút đao, tựa như cắn thuốc, tàn ác mà "ngược sát" đám sâu……

Nhóm cứu viện đầu tiên đến vào ngày thứ 10, bọn họ mặc đồ phòng hộ, đeo trang bị vũ khí, đi bộ xuyên qua vòng vây gió lốc đã thu nhỏ lại.

Lúc đội ngũ cứu viện 2 vạn người đến, tất cả binh lính trong thành Vias đều kích động đến rơi lệ đầy mặt, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, không còn sức để đứng dậy.

Trong thành thi thể khắp nơi, huyết nhục chồng chất, cơ hồ không có một kẻ hở để đặt chân. Thấy tình cảnh này, các chiến sĩ đến cứu viện quả thực không có cách nào để tưởng tượng được bọn họ rốt cuộc đã trải qua cuộc chiến đấu thảm thiết như thế nào. Chiến sĩ thành Vias vào lúc không có hậu viên, thiếu khuyết vũ khí, thực lực địch ta chênh lệch quá lớn mà vẫn thủ vững phòng tuyến mấy chục ngày, sáng tạo ra kỳ tích trong lịch sử chiến tranh của đế quốc.

“Lanslow chuẩn tướng, thỉnh ngài đi cứu thiếu uý Fillmore!” bởi vì viện quân đã đến, nên thế cục thành Vias từng bước ổn định. Đại quân Trùng tộc bị Thượng Khả dẫn đi vẫn không trở về, chứng minh khả năng cậu còn sống rất lớn. Hơn mười ngày kề vai chiến đấu, các binh lính trong thành Vias đối với vị thiếu uý trẻ tuổi này đều là kính phục, cho nên trước tiên thỉnh cầu cứu viện cho cậu.

Rhine lập tức phân phó 3 đội đặc chiến mặc đồ phòng hộ, chạy đến cứu viện.

Vào lúc này, uy lực của Trùng sa phong bạo đã giảm bớt rất nhiều, có thể sử dụng một ít trang bị đặc thù. Rhine dẫn dắt đội đặc chiến, thể lực dư thừa, vũ khí hoàn mỹ, sức chiến đấu cũng mạnh hơn mấy lần so với các binh lính bình thường, phóng vào biển trùng cứu một người vẫn có thể làm được.

Nhưng mà, khi bọn hắn hoả tốc chạy tới, lại bị một màn trước mắt làm kinh sợ.

Ngọn núi cách đó không xa, xung quanh là xác trùng chồng chất cao, sắp cao bằng một ngọn núi nhỏ, đen nghìn nghịt một mảnh, rất hoành tráng.

Trên đỉnh núi, một người nam tử quần áo lam lũ đang nướng cái chân của một con sâu như đang làm BBQ (*). Cậu ngồi xếp bằng, cởi trần, trên làn da đều là vết thương lớn bé che kín, thoạt nhìn có một loại mị lực khó có thể miêu tả.

(* tiệc nướng ngoài trời =]]])

Ngồi giữa núi sâu biển xác, thân thể ở bên trong vùng phóng xạ của trùng sa, cởi trần nướng chân sâu, có cần phải phong tao, khí phách như vậy hay không? Nếu chụp được hình ảnh này, có thể làm tấm gương truyền lại cho đời sau luôn đó!

Mọi người tính toán đại khái lại số lượng xác trùng, ít nhất có ba vạn con, hai ngày không ngủ không nghỉ, bình quân mỗi phút giải quyết một con….Moẹ nó, tên này có còn là con người hay không đây? Chỉ bằng sức mạnh của bản thân đã giết chết nhiều sâu như vậy, đây là vào lúc mỏi mệt đến cực điểm, thực lực và nghị lực kia thật sự là rất đáng sợ!

Càng ly kỳ chính là, cậu ta còn dám nướng sâu ăn. Loại sâu này có thể ăn sao? Nghe mùi hình như rất thơm! Mấy con Phụ trùng còn lại đâu? Sao không thấy?

“Thiếu uý Fillmore.” Rhine lệnh binh lính đề cao cảnh giác, sau đó gọi to về hướng phía đỉnh núi.

Nhưng người trên đỉnh núi vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng.

Trong lòng mọi người lộp bộp: Cậu ấy không phải là đã……

Rhine nhíu mày, dẫm lên xác trùng, nhảy lên mấy cái, nhanh nhẹn bay lên đỉnh núi, đứng yên trước mặt Thượng Khả.

Thượng Khả gục đầu xuống, tóc ủ rũ xoã trên trán, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài tạo ra một cái bóng mờ trước mắt, trên mặt là vết máu loang lổ, môi hơi hơi khô nứt, hai vai rủ xuống, tay phải cầm trường đao, trên đao đều là lỗ thủng; tay trái cầm một cái chân sâu nướng, rõ ràng mới cắn mấy miếng. Nửa thân trên nơi nơi đều là vết xước và vết bầm, có một vết thương sâu thấy được cả xương.

Ngực Rhine căng thẳng, nếu không nhìn thấy lồng ngực hơi phập phồng của cậu, hắn còn nghĩ rằng người này đã chết.

Thật may, cậu còn sống.

Rhine chậm rãi ngồi xổm xuống, vừa định đỡ lấy cậu, lại thấy cậu đột nhiên mở mắt ra, một thanh trường đao quét ngang lại đây.

Rhine không tránh đi, chuẩn xác cầm lấy tay Thượng Khả, đối diện với đôi mắt tựa như sao trời của người kia.

“Anh là……” Thượng Khả thấy rõ người tới, thoáng thả lỏng cơ thể căng chặt, trong miệng phát ra thanh âm khô khốc.

“Rhine · Lanslow.” Rhine nhìn cậu không chớp mắt.

Rhine · Lanslow? Không phải là “Nhân vật chính” của thế giới này hay sao? Trên người nam nhân này có một hơi thở quen thuộc!

Thượng Khả trái tim đập thình thịch, trong mắt lưu quang lập loè, mang theo vài phần chờ mong và vui sướng, chậm rãi nhìn về phía tay phải của Rhine.

Rhine vừa lúc buông tay, lộ ra bàn tay của hắn. Lòng bàn tay trống rỗng, thế mà —— Không, Có, Nốt, Ruồi!

~~~~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói: há há...