Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 47

Rời khỏi Hư Thiên Bí Cảnh, Thượng Khả lấy toàn bộ bảo vật ra, hỏi Diêm Lục: "Có thứ ngươi muốn không?"

Diêm Lục vốn còn muốn xem nấm nhỏ định "chia của" thế nào, ai ngờ từ đầu tới cuối cậu không có ý nghĩ cá nhân "người không vì mình". Chẳng chút phòng bị như thế, nếu không có ai trông nom chỉ sợ sớm muộn sẽ bị ăn đến vụn cũng chẳng còn.

Diêm Lục xem xét hết một lượt bảo vật, trên mặt không buồn không vui. Cho dù thấy thứ khiến mình cảm thấy hứng thú hình như cũng không thể dậy nổi hứng thú của hắn. Thiên hạ vạn vật, thứ có thể dùng thì để lại, không thể dùng thì bỏ đi, sao phải hao phí tinh thần vì nó.

Thượng Khả thấy hắn nhìn mấy ngọc giản ghi chép công pháp tu chân liền hỏi: "Có công pháp nào thích hợp với ngươi hay không?"

Diêm Lục đưa cậu một bản, đánh giá: "Không tồi."

Thượng Khả tò mò xem xét một chút, lập tức cổ quái nhìn về phía Diêm Lục: "Ngươi cảm thấy cái này không tồi?"

Diêm Lục gật đầu.

"Nếu ta nhìn không lầm, thì đây hình như là công pháp song tu?" Thượng Khả chỉ vào ngọc giản trên tay, vẻ mặt nghiêm túc.

Diêm Lục nói: "Song tu cùng ta, tốc độ tu luyện của ngươi có thể tăng lên mấy lần."

Thượng Khả lắc đầu liên tục: "Không không không, ta là ma tu, không thể song tu cùng ngươi."

"Ta cũng tu ma không được rồi hay sao." Diêm Lục hoàn toàn không cảm thấy tu ma thì có gì không ổn.

Cậu thật vất vả mới ngăn cản tên này thành ma, làm sao có thể để mặc hắn giẫm lên vết xe đổ?

"Không được, tuyệt đối không được." Ngữ khí Thượng Khả vô cùng kiên định.

Diêm Lục cũng không kiên trì, chỉ vuốt vuốt ngọc giản song tu kia, vẻ mặt như có suy nghĩ. Đây hình như là lần đầu tiên nấm nhỏ cự tuyệt yêu cầu của hắn?

"Công pháp La Hợp tiên nhân cất chứa đều là thượng thừa, không bằng ngươi xem thử những cái khác?" Thượng Khả cố gắng đề cử.

Diêm Lục nhìn lướt qua, cuối cùng chỉ chọn một thanh phi kiếm cùng với hai khối ngọc giản, vật phẩm còn lại toàn bộ giao cho Thượng Khả xử lý.

"Như vậy đủ rồi sao? Không chọn thêm vài món nữa?" Thân là Ma Quân, lại không động chút tâm tư nào đối với bảo vật? Cái loại như kiểu thế ngoại cao nhân này hình như có chút không khoa học?

"Mấy thứ này để lại cho ngươi làm bảo mệnh đi."

Thượng Khả cảm thấy đầu gối bị trúng một mũi tên.

Buổi tối, Thượng Khả lại quay lại cuộc sống cây nấm của mình, Diêm Lục thì lấy ngọc giản bắt đầu cân nhắc. Tuy rằng hắn không có trí nhớ chuyện lúc trước, nhưng khả năng tìm hiểu công pháp lại không hề tầm thường, giống như trước kia từng tu luyện qua trăm ngàn lần vậy.

Điều động chân nguyên trong cơ thể, vận chuyển vài vòng, Diêm Lục nuốt nhả một ngụm khí đen, ánh sáng quanh người lóe lên. Chờ đợi ánh sáng biến mất, Diêm Lục quay đầu nhìn về phía nấm nhỏ, ánh mắt u ám khó lường.

Liên tục mấy tháng này Diêm Lục đều dốc lòng tu luyện, Thượng Khả vô cùng vui mừng, mỗi ngày thay đổi đủ loại thực đơn đa dạng cho hắn, chuyên tâm canh giữ cho hắn, giống như đã thấy ánh rạng đông lúc mình hoàn thành nhiệm vụ.

Bởi vì tiến triển quá mức thuận lợi, Thượng Khả dường như đã quên vị này từng là Ma Quân một đời, cho tới bây giờ cũng không phải hạng người lương thiện tuân theo phép tắc.

Ngày hôm đó, Thượng Khả đang tắm ở ôn tuyền, không biết từ đâu bay đến một mùi hương dễ ngửi. Thượng Khả nhịn không được ngửi ngửi vài cái, nhất thời cảm giác thần trí hốt hoảng, ý thức hỗn loạn.

Trong lúc mơ hồ, một bóng người tiến vào ôn tuyền, chậm rãi tới gần cậu.

Diêm Lục? Thượng Khả mơ mơ màng màng, tứ chi vô lực, thân thể không bị khống chế trầm xuống. Một đôi tay to nâng cậu lên, ôm vào trong lòng, sau đó từ lưng cậu, trượt xuống hai chân, kéo đến eo lưng, bày ra tư thế quấn quanh.

Trong hơi nước dày đặc, hai gò má Thượng Khả ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, môi hé mở bị hơi nước ngấm mềm, giống như anh đào sau cơn mưa. Đầu hơi ngửa ra sau lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, từng giọt nước trong suốt chậm rãi chảy xuống, từ từ chìm vào trong nước.

Hai mắt Diêm Lục rũ xuống, vẻ mặt chuyên chú, đây là lần đầu tiên hắn quan sát nấm nhỏ một cách gần như vậy, khuôn mặt tinh xảo, mị hoặc trời sinh, thật là một cây nấm xinh đẹp.

Trong mắt Diêm Lục không có dục vọng, chỉ có tìm tòi nghiên cứu và trầm ngâm. Hắn đỡ lấy sau lưng người nọ, cúi đầu ngậm bờ môi của cậu, độ nhập một cỗ chân nguyên chi lực vào trong miệng cậu.

Thượng Khả vô ý thức hấp thu, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Khóe miệng Diêm Lục hơi hơi giương lên, tiếp tục độ khí.

Hấp thu chân nguyên ngày càng nhiều, thân thể Thượng Khả dần dần giãn ra, làn da trở nên sáng bóng trắng mịn, phượng nhãn mờ mịt, dung nhan càng lộ vẻ yêu mị.

Một lát sau, Diêm Lục dời môi, Thượng Khả không tự giác đi theo hơi thở của hắn, tiến đến giữ lấy mặt hắn, chóp mũi cọ qua cằm, hít ngửi cổ hắn. Một làn hơi thở ấm áp phun ở trên da thịt khiến trong lòng hắn nổi lên một loại cảm giác tê dại khác thường.

Ánh mắt Diêm Lục tối sầm lại, tụ tập chân nguyên ở đan điền, sau đó nâng lên hai chân Thượng Khả, thân thể hướng về phía trước chậm rãi xâm nhập.

Thượng Khả hơi chau mày, khẽ kêu ra tiếng, muốn lui về phía sau lại bị Diêm Lục ôm chặt eo nhỏ nhắn, dùng sức ép xuống, đâm vào thật sâu.

"A..." Thân thể đột nhiên bị tách ra, Thượng Khả cảm giác có chút khó chịu. Nhưng theo dòng nhiệt lưu dũng mãnh đi vào, cậu dần dần thích ứng, bắt đầu phối hợp động tác của Diêm Lục, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.

Chân nguyên thông qua chỗ hai người kết hợp, qua lại lặp đi lặp lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, nước trong hồ cũng bắt đầu sôi trào, nổi lên gợn sóng, vô số nước bắn lên phát ra tiếng vang ồn ào.

Thượng Khả dưới loạt âm thanh này mà tỉnh lại, thoáng khôi phục vài phần thần trí, phát hiện cậu và Diêm Lục giờ phút này đang tiến hành "vận động kịch liệt", trong đầu lập tức trống rỗng.

"Hưm..." Chân nguyên tiến vào, dung nhập mọi ngóc ngách trong thân thể. Hai tầng khoái cảm thực lực tăng lên cùng với dục vọng thư giải làm cậu khó có thể kháng cự. Ma Đan yên lặng trong cơ thể đã lâu như được rót sinh mệnh, trở nên tỏa sáng chói mắt.

Ma khí trói buộc hơn trăm năm, trong vòng một đêm bị Diêm Lục đánh vỡ. Sau khi chân chính thử mới biết được như thế nào là tiêu hồn thực cốt, một khi nghiện thì không có cách kiềm chế.

Càng khiến Thượng Khả khó có thể chấp nhận chính là thông qua lần song tu này, Diêm Lục đã dung hợp ma khí của cậu, lại đọa nhập ma đạo.

Hơn một trăm năm hao hết tâm tư làm bạn và khai thông, hiện giờ tất cả đều hóa thành hư ảo. Thân thể Thượng Khả vô cùng hưởng thụ, nhưng trong lòng lại vô cùng thống khổ.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, vui mừng và đau đớn đan xen, hóa thành một nét xuân sắc tuyệt mỹ.

Động tác Diêm Lục dừng lại, trong đôi mắt thâm trầm nổi lên gợn sóng, giống như có thứ gì đó bị khuấy động, một loại cảm xúc chưa bao giờ thể nghiệm lan khắp toàn thân.

"Nấm nhỏ..." Hắn thấp giọng than thở, lại bắt đầu động tác.

Chân nguyên cùng dục vọng luân phiên nhau, Thượng Khả không tự chủ được sa vào trong đó...

Xong rồi, lúc này không chỉ Diêm Lục, chỉ sợ ngay cả cậu cũng đọa nhập ma đạo.

Hai người song tu kéo dài tới ba ngày, cả hồ nước đều bị chân nguyên chi lực của bọn họ tỏa ra mà bốc hơi gần hết.

Thiên phú tu ma của Diêm Lục cực cao, mà Thượng Khả vốn là thân thể ma yêu, vừa lúc phù hợp với nó. Đây cũng là nguyên nhân Diêm Lục chọn song tu cùng cậu, phương thức tu luyện như thế bất kể là đối với hắn, hay là đối với nấm nhỏ, đều rất có lợi.

Nấm nhỏ luôn tuân theo nguyên tắc không dám phá bỏ, khiến cho thực lực không tăng tiến trái lại còn lùi, cứ tiếp tục như thế thì trăm ngàn năm sau sẽ bị đánh về nguyên hình. Nếu nấm nhỏ không muốn phá giới, vậy để hắn giúp một phen đi.

Huống chi cảm giác song tu cùng nấm nhỏ tuyệt vời đến bất ngờ, thế nên sau khi hoàn thành tu luyện, hắn lại làm thêm mấy canh giờ, mấy canh giờ này hoàn toàn là thỏa mãn dục vọng thân thể.

Diêm Lục ngồi ở trên giường đá, cúi đầu nhìn Thượng Khả đang ngủ say, ngón tay vô thức vuốt ve mái tóc dài của cậu, ánh mắt sâu thẳm...

Thượng Khả chỉ ngủ hai ba canh giờ liền tỉnh, lực lượng trong cơ thể khiến cậu dồi dào tinh lực, tốc độ khôi phục cũng tăng lên. Gần như chỉ với một lần song tu, thực lực của cậu tăng lên mấy lần, có thể so với tu chân giả Kim Đan kỳ.

(Các cấp bậc trong tu chân: Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Hợp Thể - Đại Thừa - Độ Kiếp.)

Có điều, cậu không cần thực lực, chỉ để ý nhiệm vụ có hoàn thành hay không, lần này không thể thất bại nữa, nếu không độ khó của nhiệm vụ sẽ gia tăng. Nhiệm vụ khó khăn x2 đã khiến cậu hao hết tâm lực, tăng thêm vài lần chỉ sợ cậu sẽ lâm vào tử vong luân hồi không hồi kết.

Trinh tiết gì đó trước sự sống chết đều là mây bay.

Đang trầm tư, tâm niệm vừa động, Thượng Khả theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài động. Chỉ trong chốc lát, bóng dáng Diêm Lục liền xuất hiện ở trong tầm mắt cậu.

Cậu cùng với người nam nhân này dường như đã sản sinh ra một loại cảm ứng nào đó.

Diêm Lục một thân huyền y, tóc dài buông thõng rũ sau lưng, đi lại thanh thản, khí chất trang nghiêm khác xa so với mấy ngày trước, mơ hồ có phong phạm Ma Quân tương lai.

"Tỉnh?" Thanh âm Diêm Lục trầm thấp, như mang theo vài phần vui mừng.

Vui mừng? Tên tình cảm mỏng trời sinh này thế nhưng cũng sẽ có lúc "vui mừng"?

"Ngươi đã làm gì?" Thượng Khả nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Làm sao vậy?"

Còn dám hỏi "Làm sao vậy"!

Thượng Khả nóng nảy: "Ta đã nói không muốn song tu cùng ngươi!"

"Thì sao?" Diêm Lục không thấy song tu hợp thể, tăng thực lực là một quyết định sai lầm.

"Ngươi..." không nghĩ đến cảm nhận của ta một chút hay sao?

Thượng Khả đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu nhớ tới lúc mình tắm ở ôn tuyền có ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng, mùi thơm này phỏng chừng là đầu sỏ khiến thần trí cậu mơ màng. Nếu cậu thanh tỉnh, hoàn toàn có thể hóa thành nguyên hình tránh song tu với hắn. Diêm Lục hiển nhiên cũng lo lắng đến điểm này cho nên mới phải hạ độc với cậu.

Nghĩ đến đây, Thượng Khả thực hận không thể giết chết ma đầu này! So với mấy đời trước, nam nhân không từ một thủ đoạn, không có chút tiết tháo trước mắt này thật sự làm cho người ta phát điên. Nhưng cậu biết phẫn nộ cũng vô ích, hiện tại quan trọng nhất là làm sao để giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Diêm Lục lại lựa chọn ma đạo, tu vi cũng đạt tới Kim Đan kỳ, chờ hắn ngưng kết Ma Anh sẽ không còn cách xoay sở. Cậu không có khả năng ngăn cản hắn Độ Kiếp lần thứ hai.

"Nấm nhỏ, song tu ba tháng một lần, thẳng đến Kết Anh." Diêm Lục đột nhiên mở miệng nói, "Trong thời gian này, chúng ta cùng đi đến nơi tụ tập nhiều người, thu thập tinh nguyên sinh linh."

Muốn đi thì tự ngươi đi đi, ta không đi! Thượng Khả căm giận nghĩ.

Tâm niệm cậu vừa động, đúng rồi, bọn họ là song tu, nghĩa là cả hai đều bị ràng buộc, bên này chặt đứt ràng buộc bên kia khẳng định cũng sẽ không hay ho!

Cậu hoàn toàn có thể "chặt đứt ràng buộc" a!

Ánh mắt Thượng Khả nhìn về phía Diêm Lục dần dần trở nên sáng ngời có thần: Ma Quân đại nhân vạn ác, mời nhận phản kích của đồng đội đi! Nấm nhỏ sắp mở ra hình thức chiến đấu "chặt đứt ràng buộc".

Thượng Khả đã quên, dù cậu chặt đứt ràng buộc thế nào thì quyền chủ động "song tu" vẫn luôn nằm trên tay Diêm Lục, không phải cậu muốn bỏ là có thể bỏ...

~~~~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói: hú hú sau một tuần vật vã, lê lết, mài đít trên ghế thì tui đã quay lại đê!!! Tung lụa nào =)))