Mày kiếm của Lục Cảnh Hanh hơi nhướng lên, kinh ngạc nhìn về phía người đối diện, trong cặp mắt thâm thúy kia hiện lên sự kinh ngạc.
Giây lát sau, anh đứng dậy đi tới bên cạnh Quyền Sơ Nhược, hơi hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú để trước mặt cô, "Bà xã, ngay cả chuyện này em cũng biết luôn à?”
Ngữ khí trêu đùa của anh khiến lòng tự trọng của cô đau đớn sâu sắc. Cô cắn răng, mặt đẹp xanh mét. Mắt thấy thần sắc của cô biến hóa, ý cười dưới đáy mắt anh càng đậm. Anh vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng nắm căng của cô, cúi đầu hôn lên bờ môi cô, nói: "Cô ta từng theo đuổi anh 4 năm, nhưng anh đối với em như thế nên vẫn chưa đáp ứng...."
Cái này xem như giải thích sao?
Quyền Sơ Nhược giật mình, chờ cô lấy lại tinh thần, người đàn ông trước mặt đã xoay người, đi vào phòng ngủ tắm rửa. Không đúng mà, rõ ràng là cô muốn giải thích chuyện cravate, nhưng làm sao lại biến thành như vậy?
Hơn nữa biểu tình thắng lợi mà Lục Cảnh Hanh vừa ra oai thị phi với cô, lập tức khiến Quyền Sơ Nhược nổi trận lôi đình!
Hỗn đản, lại chơi xấu!
Người đàn ông này quá âm hiểm, anh căn bản chính là cố ý mà!
Tuy thua một ván này, nhưng Quyền Sơ Nhược cũng không cảm thấy không cam lòng. Cô nhìn trong bóng người chuyển động trong phòng tắm, khóe miệng chậm rãi cong lên. Áp lực trong lòng đã mất đi, cô lập tức cảm thấy đói.
Quyền Sơ Nhược đi đến phòng bếp, bày nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, bắt đầu làm mì cà chua trứng gà. Vốn cô chỉ làm cho một người ăn, ai biết Lục Cảnh Hanh tắm rửa xong ra ngoài, ăn sạch sẽ bát mì kia của cô, nghiễm nhiên ra vẻ mình vẫn chưa ăn cơm.
Cướp đoạt không lại anh, Quyền Sơ Nhược suy sụp buông tha, lại nấu bát mì khác cho mình.
Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Hanh đứng trước tủ quần áo chọn cravate. Quyền Sơ Nhược chủ động ra tay, rút ra một cái màu đen, phối hợp với áo sơmi màu khói xám của anh hôm nay, trông cực kì hợp.
Quyền Sơ Nhược hơi hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú đeo cravate cho anh. Cô nhép nhép miệng, hỏi hắn: "Dây cravate kia đâu?"
"Đưa đi giặt rồi." Môi mỏng của Lục Cảnh Hanh cong lên một cái, đôi mắt thâm thúy rơi vào cần cổ trắng nõn của cô, giọng điệu ôn hòa.
Hai người hiểu trong lòng mà không nói, xảo diệu lẩn tránh xấu hổ. Chuyện này là cô đuối lí, Quyền Sơ Nhược không muốn nói nhiều nữa.
Tay nắm tay đi xuống dưới lầu, tay cầm nắm cửa xe cô, hỏi: "Đêm nay cùng đi ăn cơm nhé?"
Trông thấy bộ dạng ghen tuông của cô hôm qua cùng việc cẩn thận đeo cravate giúp anh sáng nay, Lục Cảnh Hanh đại nhân đại lượng nghĩ rằng tha thứ cho cô đi thôi!
Quyền Sơ Nhược giương mắt, giọng điệu ôn nhu, "Em không biết tới mấy giờ, anh chờ điện thoại của em nhé?"
"Được." Lục Cảnh Hanh cúi người, giúp cô cài dây an toàn, thuận tiện thỉnh cầu một nụ hôn.
Nhìn theo xe cô đi xa, môi mỏng của Lục Cảnh Hanh khẽ giật giật. Gần đây nhà họ Quyền làm ầm ĩ lên vì chuyện con cái, cũng khiến tâm tình của anh phát sinh biến hóa.
Gần đây mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, anh cảm thấy rằng, nếu giữa anh và cô còn có một bé con nho nhỏ thì hẳn cũng là một chuyện cực kỳ thích ý đúng không?
Rất nhiều tin tức liên quan đến ngân hàng Lục Thức, cam kết “miệng vàng” làm 1 tin tức. Quyền Sơ Nhược thả tờ báo trong tay xuống, trong lòng hoàn toàn bình tĩnh.
Bất quá có một câu của Lục Cảnh Hanh, tâm tình khuấy động lộn xộn của cô cũng trở lại bình thường.
Tay Quyền Sơ Nhược nâng cằm tỏ vẻ đăm chiêu. Một lúc lâu sau, cô mới bày xuất bút máy cùng giấy trắng, chỉnh sửa rồi phác họa thứ gì đó.
Phạm vi kinh doanh của nhà họ Quyền rất rộng, tuy Quyền Sơ Nhược không quan tâm đến việc buôn bán, nhưng ít nhiều cũng từng được hun đúc một chút. Cô dùng hai giờ, thiết kế ra một mẫu cravate nam lên giấy
Cầm ở trong tay nhìn đi xem lại, Quyền Sơ Nhược cảm thấy cũng không tệ lắm. Cô cầm lấy chìa khóa xa, lái xe đến Hành gia xem.
Quyền Yến Thác không nghĩ tới chị gái lại có thể đại giá quang lâm, khi anh nhìn thấy bản thiết kế được đặt trước mặt, trong nháy mắt đôi mắt đẹp như ngọc thach đen nheo lại, "Chị à, đây là do chị vẽ à?"
"Như thế nào?" Quyền Sơ Nhược liếc anh một cái, cười hỏi.
"Không... ra thế nào cả." Quyền Yến Thác cười nhạt, không lưu tình chút.
Quyền Sơ Nhược cắn môi, muốn lấy đồ trở về, lại bị anh đè bả vai lại, "Lễ vật tặng anh rể hả?"
"Ai cần cậu lo!" Quyền Sơ Nhược nhíu mày, rất tức giận. Lần đầu tiên trong đời cô bỏ công thiết kế, có thể cho chút cổ vũ được không vậy!
Khó có được dịp nào nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của chị gái, Quyền Yến Thác nhịn cười, nói: "Chị à, thứ này em cũng không rành, để cho vợ em sửa lại cho chị một chút chắc là sẽ ổn thôi."
Nghe được danh Sở Kiều, Quyền Sơ Nhược cảm thấy có vẻ đáng tin. Cô buông tay, lạnh lùng nói: "Được, chị tin tưởng Sở Kiều."
"Chậc chậc - - "
Quyền Yến Thác bĩu môi, trêu ghẹo nói: "Chị, chị thay đổi rồi."
Nghe vậy, trong lòng Quyền Sơ Nhược lại biến động, lặng người không tiếng động. Cô thay đổi sao?
Gần đây trong nhà đều đã đang nháo chuyện Sở Kiều không thể sinh con được, Quyền Yến Thác tâm loạn, Quyền Sơ Nhược thương cả hai người bọn họ, nhưng loại chuyện như thế này lại không giúp được gì. Để bản thiết kế lại, cô cũng không ở lâu, không muốn xem bộ dạng em trai miễn cưỡng cười vui.
Lái xe trở lại văn phòng luật sư, cô còn chưa đi lên, Tống Văn liền từ trên lầu bình bịch chạy xuống đón.
"Chị Quyền, có người tìm chị."
"Người nào?" Quyền Sơ Nhược hỏi, lên đại sảnh lầu 1 lại không thấy ai.
Tống Văn lắc đầu, nói chi tiết: "Em cũng không biết, cô ấy không chịu nói, chỉ nói là bạn của chị."
Bạn á?
Quyền Sơ Nhược nhíu mi, nhìn sang phương hướng mà Tống Văn chỉ. Có một bóng lưng nhỏ gầy ngồi dưới tán dù trong vườn hoa.
Là cô, Lâm Lâm.
Đằng sau văn phòng luật sư có một vườn hoa nhỏ, thảm hoa cỏ cực kỳ đẹp. Mặc ở dưới bóng dù màu xanh, Quyền Sơ Nhược như nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi đối diện, hôm nay cô không mặc quân trang, tóc dài rối tung chảy xuống, mặc một chiếc đầm dài màu vàng nhạt, lộ hết vẻ đẹp thanh thoát của thanh xuân.
"Tìm tôi có việc gì?" Quyền Sơ Nhược mở miệng trước, cô và Lâm Lâm không hề quen thuộc.
Lâm Lâm gật gật đầu, hai tay khẩn trương nắm chặt ly coffee trước mặt. Trên khuôn mặt trắng nõn của cô cũng không có chút ý cười, kích động giống như vừa làm sai một chuyện gì đó vậy.
Quyền Sơ Nhược hỏi rất lâu, Lâm Lâm vẫn chưa mở miệng. Cô thở dài, lần thứ hai thăm dò hỏi: "Có liên quan đến Liêu Phàm à?"
Bấy giờ, biểu tình trầm mặc của Lâm Lâm mới đại biến, hai tròng mắt đen tuyền lóe lên ánh sáng, "Em..."
Cô gắt gao cắn môi, trông khó có thể mở miệng. Quyền Sơ Nhược như có như không cảm nhận có gì đó, tựa hồ hoảng hốt dự cảm đến một kết quả.
Người trước mặt là người duy nhất có thể giúp cô. Lâm Lâm phồng má, không thể không kể chi tiết: "Em đã lên giường với Liêu Phàm."
Lên giường?!
Quyền Sơ Nhược nghẹn họng nhìn trân trối, bên tai vang vọng chỉ có hai chữ kia.
Sorry cả nhà, thất hứa mất tiêu. Dạo này bận quá đi thôi