Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 18: Buổi tối cảm ơn anh như thế nào đây

Editor: Hepc

Trong phòng khách bài trí theo phong cách Châu Âu, nền gạch được nối ghép phức tạp. Đèn thủy tinh treo trên nóc nhà rủ xuống từng tầng, thủy tinh cầu hình tròn nhiều mặt chiếu ánh sáng bắn ra bốn phía.

Trên sô pha hình chữ L là họ hàng nhà họ Lục. Vô số đôi mắt đồng loạt rơi vào trên người của Quyền Sơ Nhược, cô không có chỗ tránh né, cũng không thể trốn đi.

Vừa vặn trong tay cô xách theo cái túi, còn có trái sầu riêng mới mua từ siêu thị. Thời điểm chọn lựa sầu riêng, cô chỉ chú ý nó là món mình thích, tiện tay liền chọn trái sầu riêng bị nứt ra, ăn như vậy mới ngon ngọt.

Nhưng lúc này ở nơi đây, tay cô tản ra mùi sầu riêng là lạ sâu kín, đứng ở trong đại sảnh rực rỡ nhà họ Lục, bản thân có thân phận là con dâu thứ ba của nhà họ Lục, đây là hình ảnh vui vẻ như thế nào.

Quyền Sơ Nhược cắn răng, gương mặt từ từ cứng ngắc. Nếu như có kẽ hở ở dưới đất, cô thật muốn chui vào.

Mất thể diện quá, từ nhỏ đến lớn, cô chưa có mất thể diện như vậy bao giờ!

"Mẹ, đây là Sơ Nhược tặng mẹ." Lục Cảnh Hanh bước nửa bước về phía trước, đứng ở bên cạnh Quyền Sơ Nhược.

Mẫn Tố Tố tuyệt đối là một chủ nhà thông minh, bà nhìn thấy ý cười trên khóe môi con trai, trong lòng liền đoán được tám phần. Huống chi, loại trái cây này bà rất thích, lúc này cười tiến lên.

"Ôi!" Mẫn Tố Tố mím môi cười khẽ, nhận lấy túi trong tay Quyền Sơ Nhược, ánh mắt dịu dàng: "Mọi người nhìn con dâu tôi này, đáng yêu quá đi, biết tôi thích ăn cái này nữa."

Theo lời của bà, rốt cuộc Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần. Trong tay cô chợt nhẹ đi, theo thói quen nghề nghiệp liền nhạy bén khôi phục lại, "Chỉ cần mẹ thích là tốt rồi."

Cô cong môi, cười khéo léo.

Mẫn Tố Tố gật đầu, cười đắc ý, trở tay giao đồ cho người giúp việc, dặn dò cất giữ tốt.

"Các con trở về trễ nhất, tất cả mọi người đang chờ đây." Mẫn Tố Tố kéo tay con dâu, mang theo cô đi vào bên trong. Tư thế kia, là muốn mang cô tới trong phạm vi nhà họ Lục.

Tối nay, nên tính là lần đầu tiên gặp mặt. Sắc mặt Quyền Sơ Nhược chán nản, đột nhiên cảm thấy mình rất thất lễ. Mặc dù trong nhà Lục Cảnh Hanh đứng hàng thứ ba, nhưng phía dưới anh cũng không có thiếu cháu trai cháu gái, cô làm trưởng bối, cũng không thể đối với bọn nhỏ tay không mà tới. 

"Sơ Nhược, mau gọi người tới đi." Mẫn Tố Tố lôi kéo tay của cô, không ngừng thúc giục. Mỗi một người trong nhà này đều không phải quá thân quen, nên không thông thạo.

Lần nữa Quyền Sơ Nhược bị làm khó, những người này căn bản cô không phân rõ ai là ai, gọi người tới như thế nào đây?

"Hôm nay hai người trở về vội vàng, Sơ Nhược không kịp chuẩn bị cái gì, chỉ là có một chút quà tặng nhỏ." Lục Cảnh Hanh nhẹ giọng mở miệng, Quyền Sơ Nhược hồ nghi quay đầu, chỉ thấy có hai người giúp việc một trước một sau đi tới, trong tay xách theo túi quà tặng tràn đầy. 

Những thứ đó...... Cô xác định không phải là của mình.

Ánh mắt cô nhìn thấy Lục Cảnh Hanh mở cửa xe, nhất thời trong tim sáng tỏ.

Năm ngón tay lạnh lẽo được bao bọc bởi một luồn hơi ấm, Quyền Sơ Nhược nhíu mày, người đàn ông đã nắm lấy tay của cô, ôm cô vào trong ngực. Môi mòng anh phủ tới, vây quanh lấy cô, vừa cười vừa nói bên tai cô: "Chú hai, hôm nay chú không có đi đánh golf sao?"

Quyền Sơ Nhược không có giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh. Cô hết sức phối hợp thuận theo, Lục Cảnh Hanh mở miệng một câu, cô vội vàng đi theo phía sau anh gọi từng người tới.

Đi một vòng như vậy, cô cũng miễn cưỡng ứng phó.

Trong mắt Mẫn Tố Tố không khỏi bẻ cong sự thật, bà nhìn thấy bộ dáng con trai che chở Quyền Sơ Nhược như thế, trong lòng có chút không vui. Nhưng trong nhà đều là họ hàng, trên mặt bà cũng không có biểu lộ gì, từ đầu đến cuối luôn cười như vậy.

Phân phát quà xong, bọn trẻ cũng tới cám ơn. Quyền Sơ Nhược cười đến quai hàm cứng ngắc, len lén cầm ly trà, trốn góc nghỉ ngơi một chút. Thuận tiện cố gắng nhớ những vai vế họ hàng kia, coi như không thể nhớ toàn bộ, nhớ hơn phân nửa cũng tốt.

May mắn là cô xuất thân từ ngành luật, quanh năm luôn lên tòa án, trí nhớ cực tốt. Lần này, họ hàng trong nhà trên căn bản cô đều đã nhận ra, lần sau gặp lại, cũng sẽ không phạm sai lầm.

"Rất mệt à?" Có người ở phía sau lưng mở miệng, Quyền Sơ Nhược kinh ngạc quay đầu.

Cô uống cạn nước trà trong tay, nói: "Họ hàng nhà anh quá nhiều."

Nhà họ Quyền tuy là danh môn vọng tộc, nhưng số người kém xa nhà họ Lục. Ngày lễ ngày tết, cũng không có nhiều họ hàng như vậy.

Đôi tay Lục Cảnh Hanh để ở trong túi, môi mỏng nói, "Luyện tập dần sẽ tốt lên thôi."

Hít sâu một hơi, khẩn trương vừa rồi cuối cùng tản đi. Quyền Sơ Nhược chớp mắt, không tính là tình nguyện mở miệng, "Cám ơn anh."

"Cám ơn anh cái gì?"

Quyền Sơ Nhược cầm ly trà, giọng hạ thấp xuống, "Cám ơn anh đã giải vây giúp tôi."

Mày kiếm người đàn ông cợt nhã (có nghĩa là không nghiêm túc), khi cô không chú ý thì đưa tay ra, lòng bàn tay rơi vào hông cô.

Đoạt lấy chén trà trong tay của cô, Lục Cảnh Hanh đặt lên bàn nói, "Bộ ly trà này là thứ mà ba anh thích nhất, nếu em làm bể anh không bồi thường nổi đâu."

"À?" Quyền Sơ Nhược bị anh hù dọa, nụ cười thoáng hốt hoảng.

Lục Cảnh Hanh cong môi, trong ánh mắt khủng hoảng của cô, môi mỏng gần sát bên tai cô, thì thầm: "Khuya về nhà, anh chờ em tới cảm ơn anh, có được hay không?"

Khụ khụ!

Quyền Sơ Nhược kinh ngạc mất hồn, khi thấy trong nụ cười anh không đàng hoàng thì gương mặt phiến hồng. Chẳng lẽ là cô có vấn đề, tại sao nghe lời này, lại mập mờ không rõ như thế?!

Bữa ăn tối, trên bàn bày ra trận thế dọa người. Cũng may ông chủ nhà họ Lục có chuyện bận nên không có ở nhà, các họ hàng cũng không cần thận trọng như vậy, vừa nói vừa cười cũng náo nhiệt.

Âm thầm thở phào, chỉ là họ hàng, Quyền Sơ Nhược cũng buông lỏng không ít. Cô chỉ gặp Lục Lệ ba lần, mỗi lần nhìn thấy cũng làm cho toàn thân cô căng thẳng. Phải nói Quyền Chính Nham đã rất không thích cười, nhưng vị ba chồng này của cô lại càng không cười.

Nghĩ đến chỗ này, Quyền Sơ Nhược khẽ quay đầu đi, nhìn về phía Lục Cảnh Hanh. Ba anh nghiêm túc như vậy, làm sao người con trai là anh có thể cười ấm áp như thế?!

"Sơ Nhược, con thật đúng là có lòng."

Mở miệng nói chuyện chính là cô ba của Lục Cảnh Hanh, cũng là một vị nhân vật khó dây dưa nhất nhà họ. Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần, lên tinh thần đối đáp, "Cô ba, cô thật khách sáo."

"Cái váy này không phải là đồ rẻ tiền." Thấy giá tiền nên cô ba nhà họ Lục rất thích, chồng bà là cán bộ cao cấp, hai đứa con đều có tiền đồ. Bình thường nói chuyện luôn vênh váo hống hách.

Quyền Sơ Nhược cười khẽ, tròng mắt đen lóe lên, "Em trai con quen biết rộng rãi, hai năm qua tiếp nhận sự nghiệp trong nhà, con nghĩ đều là người một nhà, cũng không có đi qua những chỗ khác chọn lựa đồ."

Ý tứ trong lời nói nhiều rõ ràng này, vừa đúng nâng cao khí thế của nhà họ Quyền nhưng cũng không có hạ thấp nhà họ Lục.

Nghe được lời của cô..., Cô ba thu lại sắc mặt. Nhà họ Quyền ở thành phố Duật Phong, không người nào dám trêu chọc!

Mẫn Tố Tố đang gắp thức ăn, nghe lời nói của Quyền Sơ Nhược, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nâng lên, cười không nói.

Nhẹ nắm ở tay của cô, Lục Cảnh Hanh híp mắt một cái, khóe miệng nâng lên đường cong đẹp mắt. Đều nói bình thường cô ba quá kiêu ngạo, đang yên đang lành trêu chọc bà xã anh làm gì? Chẳng lẽ các người không biết cô là luật sư à, còn va vào trên họng súng!

"Bà xã, " Lục Cảnh Hanh cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm phía sau vành tai trắng noãn của Quyền Sơ Nhược, nhẹ giọng nói: "Luật sư có thể nói láo sao?"

Những thứ đó rõ ràng đều là anh bỏ tiền mua, hơn nữa còn đóng góp hết sức!

Hô hấp Quyền Sơ Nhược căng thẳng, quay đầu hung hăng trừng anh, lại thấy đáy mắt anh tràn đầy nhu hòa.

Trong phút chốc, tim Quyền Sơ Nhược đập rộn lên. Cô theo bản năng giơ tay nâng mắt kiếng lên, lảng tránh ánh mắt của anh.

Động tác nhỏ này, mỗi lần đều dùng để che giấu sự khẩn trương của cô.

Chỉnh đốn lại, Quyền Sơ Nhược cũng không còn khẩu vị gì. Thấy bàn đầy người gắp thức ăn, cô chỉ nhìn cũng không suy nghĩ muốn động đũa chớ nói chi là ăn. Hơn nữa trong dạ dày vẫn không thoải mái, hoàn toàn không muốn ăn.

"Thím ba."

Một giọng nói non nớt vang lên bên tai, Quyền Sơ Nhược nhìn sang, lập tức giữa lông mày dâng lên ý cười.

Cô bé nhỏ mặc áo len và váy màu hồng, dáng dấp xinh đẹp, đặc biệt khéo léo. Ở bên người cô bé, còn có một cô bé nhỏ khác nữa, mặc giống váy với cô bé trước, hai đứa bé diện mạo gần như giống nhau.

Hai đứa là bảo bối nhà họ Lục, một đôi chị em song sinh dễ thương. Quyền Sơ Nhược mím môi cười khẽ, hỏi "Con là chị còn con là em hả?"

"Con mới là chị." Cô bé nhỏ đứng ở phía sau gấp gáp trả lời.

Quyền Sơ Nhược lắc đầu một cái, dang tay ôm hai cô bé vào trong ngực. Đôi song sinh này là con gái của anh hai Lục Cảnh Hanh, cũng chính là người kinh doanh khu du lịch suối nước nóng kia.

"Mẹ con đâu?" Quyền Sơ Nhược lấy một chút trái cây ra, chia ra cho hai đứa ăn.

Cô em gái tương đối hoạt bát, thích nói chuyện. Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ chỉ trên lầu, "Mẹ con ở trên lầu cho em trai bú sữa."

Nghe vậy, nụ cười Quyền Sơ Nhược càng đậm.

"Thím ba, sao thím không ăn vậy?" Cô chị tốt bụng bóc quýt cho Quyền Sơ Nhược, lại thấy cô đẩy ra.

Quyền Sơ Nhược không thích đồ chua, bây giờ trong lòng cô nhớ tới trái sầu riêng bị cầm vào phòng bếp kia, suy nghĩ đến lúc tối về nhà có thể lại đi mua một trái hay không. 

"A, thím ba có tiểu bảo bảo rồi."

Cô em gái chợt nâng bàn tay, giống như phát hiện ra cái gì vui mừng, đứng tại chỗ nhảy nhót.

Mọi người nghe nói, ánh mắt ngẩn ra, sau đó cũng nhìn chăm chú về phía bụng Quyền Sơ Nhược.

Quyền Sơ Nhược cau mày, đầu đầy vạch đen.

Đây là tình huống gì?!

Lục Cảnh Hanh ôm lấy cô em gái sinh đôi, đặt ở trên đùi của anh, "Nói cho chú ba biết, tại sao con nói vậy?"

"Bởi vì thời điểm mẹ có em trai, cũng không ăn quýt." Đứa bé trả lời rất ngây thơ, mọi người nhất thời cười ầm lên.

Nhân vật chính cảm thấy lúng túng, như đang diễn trò, Quyền Sơ Nhược hoàn toàn ở không nổi nữa.

Bởi vì đứa bé vô tình nói như vậy, sau bữa cơm, cả nhà nói chuyện phiếm đề tài của người lớn cũng rơi vào sinh con. Quyền Sơ Nhược nghe tê dại da đầu, gương mặt như lửa đốt.

Muốn chết thật, mũi nhọn chỉ thẳng hướng cô!

Thật vất vả mọi người mới tan cuộc, ngoài cổng chính Mẫn Tố Tố lôi kéo tay Quyền Sơ Nhược, ý vị sâu xa dặn dò cô. Ý tứ trong lời nói là Cảnh Hanh chúng ta đã 33 rồi, vào tuổi của nó đã sớm có con. Mà cô cũng đã 30 tuổi, lại không sinh sau này thật sự là gian nan khổ cực!

Được rồi, Quyền Sơ Nhược không có lực phản bác, chỉ có thể cười theo.

Cũng may Lục Cảnh Hanh ra ngoài kịp thời, giải cứu người không ai giúp đỡ là Quyền Sơ Nhược ra.

"Cái này con mang theo." Mẫn Tố Tố sáng suốt, miệng lợi hại một chút, nhưng tâm địa rất tốt. Bà đối đãi với các con dâu đều rất tốt, coi như là mẹ chồng ngay thẳng khéo hiểu lòng người.

Quyền Sơ Nhược thấy sầu riêng trong túi, trong lòng chợt cảm thấy an ủi. Cũng không uổng phí đêm nay mình bị lấn áp, vì nó, nhịn đi!

"Không ngờ khẩu vị hai mẹ con chúng ta giống nhau." Mẫn Tố Tố là người phương Nam, vẫn luôn thích sầu riêng, chỉ là người phương Bắc không thể nào tiếp nhận cái mùi rất đặc trưng của sầu riêng, bà tận lực khắc chế ăn ít đi.

"Dạ." Quyền Sơ Nhược đặc biệt mở lòng gật đầu, tìm được tri âm không tồi.

Lục Cảnh Hanh nghe được họ đàm luận những phương pháp thưởng thức sầu riêng, vội vàng tách hai người này ra. Quay đầu lại chờ ba anh về nhà, phải biết phương pháp mẹ anh ăn sầu riêng là bà xã của anh dạy, khẳng định anh gặp phải xui xẻo.

Trên đường lái xe trở về, Quyền Sơ Nhược ôm túi, lộ ra nụ cười.

Lục Cảnh Hanh yên lặng khi dễ, món cô theo đuổi, thật đúng là không thế nào thắng được?!

Về đến nhà, thay dép xong. Quyền Sơ Nhược ôm sầu riêng, lập tức chạy vào phòng bếp. Cơm tối cô chưa ăn, bụng đang kêu, mà không thể nghi ngờ rằng sầu riêng chính là thức ăn ngon.

Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, duy nhất có thể làm chính là đề phòng, trước tiên anh mở cửa sổ ra, đồng thời lấy thuốc làm sạch không khí.

Giây lát, Quyền Sơ Nhược đặt những múi sầu riêng trong dĩa, cười hì hì đi ra phòng khách. Cô vừa mới ăn một miếng, lại thấy Lục Cảnh Hanh nắm chặt thứ gì trong tay, căm tức nhìn cô đi tới.

"Thế nào?" Quyền Sơ Nhược mở miệng, còn chưa có ý thức được nguy hiểm.

Gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh lo lắng, giơ hộp thuốc trong tay lên, hỏi cô: "Đây là cái gì?"

Thấy rõ vật trong tay anh, ánh mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, vẻ mặt lập tức mất tự nhiên, "Anh lục lọi đồ của tôi?!"

"Hừ!"

Mắt Lục Cảnh Hanh lộ ra khinh thường, nói: "Là em quá hưng phấn, vứt giỏ xách rồi đi, ví da rơi trên mặt đất, anh tốt bụng giúp em nhặt lên."

Thấy đồ rải rác bên ngoài, Quyền Sơ Nhược thu hồi sự hùng hồn.

"Trả lời anh, đây là thuốc gì?" Lục Cảnh Hanh lại hỏi một lần nữa, giọng nói rõ ràng lạnh xuống.

Kéo ghế ra ngồi xuống, trong lòng Quyền Sơ Nhược gõ trống, như có loại cảm giác làm việc gì sai. Cô nhíu mày, không dám nhìn ánh mắt của anh, "Thuốc tránh thai."

Pạch ——

Lục Cảnh Hanh vứt hộp thuốc trong tay, gương mặt tuấn tú cực lạnh, " Quyền Sơ Nhược, ai cho phép em uống?"

"Không cần có người cho phép."

Quyền Sơ Nhược nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh xuống, "Tôi đã là người trưởng thành, hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm đối với hành động của mình!" 

"Em lặp lại lần nữa?!"

Lục Cảnh Hanh đưa tay nắm cằm của cô, trong mắt như bốc lửa, đủ để thiêu hủy cô.

Cằm chua xót đau đớn một hồi, Quyền Sơ Nhược cũng giận lên. Cô đánh tay của anh, giọng nói lành lạnh, "Lục Cảnh Hanh, anh không có tư cách chất vấn tôi!"

Anh không có tư cách chất vấn cô à?

Lục Cảnh Hanh híp mắt, ấm áp nơi đáy mắt rút đi toàn bộ. Anh cuộn năm ngón tay lên nắm chặt thành quyền, Quyền Sơ Nhược nhìn cặp kia mắt thâm thúy kia không thấy cảm xúc gì.

"Tôi......"

Quyền Sơ Nhược còn muốn mở miệng, lại thấy anh cười lạnh, lạnh nhạt xoay người tránh ra.

Đá——

Cửa phòng ngủ hung hăng đóng sầm lại, Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong ghế không động nhưng có cảm giác, thoáng cái trên mặt của cô giống như có sự bỏ rơi. Gương mặt nóng hừng hực, trong lòng cũng nóng hừng hực, đốt cả người cô khiến cô đứng ngồi không yên. 

Hết chương 18