Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 39: Sau khi chia tay nỗi nhớ trống rỗng đã ba đời ta nhìn lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi chia tay, nỗi nhớ trống rỗng, đã ba đời ta nhìn lại*.

* 别后相思空一水,重来回首已三生 câu này trích trong bài thơ "Cảm xúc về quá khứ" của thi sĩ Hoàng Cảnh Nhân (thời nhà Thanh), mình đọc mấy bác bên Trung phân tích như phân tích thơ hồi cấp ba, nên hơi nhức nhức cái đầu. Túm lại là nói về sự hối tiếc vì không thể ở bên nhau, ba đời ở đây được ví như quá khứ, hiện tại.

Lý trí nói với Nhiễm Ninh, nàng nên đẩy Lục Thiều ra, nhưng trái tim lại không cho phép.

Cho dù người này chân không bị đau, chỉ cần nói muốn được ôm, nàng cũng không thể từ chối.

Chẳng có lý do gì cả, giống như hai cục nam châm, chỉ cần chạm vào... chúng sẽ hút lấy.

Nhiễm Ninh thích Lục Thiều ôm mình, thích mùi hương trên cơ thể cô, thích cô xoa tai nàng khi nói chuyện, tuy đó là những lời không liên quan nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.

Hai tay nàng vô thức ôm lấy cổ Lục Thiều, cúi đầu, vùi mặt vào vai cô.

Nàng không thể chống lại Lục Thiều, bất kể là quá khứ hay hiện tại.

Kỳ thực Nhiễm Ninh đã sớm hiểu rõ điều này, không phải nàng chưa từng nghĩ tới việc trốn tránh, nhưng có một số việc muốn trốn cũng không được.

Lục Thiều không hề báo trước, đột nhiên xông vào cuộc sống của nàng. Nàng chưa từng gặp người nào như thế, ngày nào cô ấy cũng cười, mỗi ngày như có vô số niềm vui, các bạn cùng lớp thích cô ấy, giáo viên cũng thích cô ấy, người khác cũng tán thành cô ấy. Trong khi mọi người phải kiệt sức vì phải ghi nhớ, thì cô ấy thậm chí không cần phải học hành chăm chỉ để đạt điểm cao.

Học giỏi, gia cảnh tốt, còn là người tốt.

Những người như vậy đúng là được ông Trời ưu ái.

Nhiễm Ninh nhìn theo, cũng không dám tới gần.

Chỉ đến khi sổ học bạ phát ra và tên của hai người lần lượt được nhắc đến, nàng mới cảm thấy giữa họ không có gì khác biệt.

Nếu Vương Uyển Thanh không tự sát, có lẽ sau khi tốt nghiệp họ cũng chỉ là bạn học bình thường.

Nhưng cuộc đời luôn chứa đựng những điều bất ngờ...

Ngày hôm đó cô nắm tay nàng, và lần đầu tiên... nàng cảm thấy không chán ghét.

Lúc đó nàng không biết đó là cảm xúc gì.

Khi dần cảm nhận được mọi thứ, Nhiễm Ninh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, đó không phải là nàng không hiểu tại sao Lục Thiều lại thích con gái, mà là tại sao bản thân lại thích Lục Thiều?

Nhiễm Ninh cho rằng một người bẩm sinh lạc quan như Lục Thiều hẳn sẽ không thích nàng, cho dù không ghét đi nữa thì thích là chuyện không thể.

Nàng bắt đầu giữ khoảng cách, cố ý đi đâu cũng kéo Bạch Lê theo, dù biết cô ấy luôn lẽo đẽo theo sau vẫn giả vờ như không thấy.

Nhìn cô ấy bị Bạch Lê chỉ trích, cô đơn đẩy xe đi, trong lòng nàng thực sự rất buồn, nàng chưa từng trải qua loại cảm xúc này, cộng với niềm thôi thúc muốn lại gần hơn.

Theo lẽ tự nhiên, cô sẽ đưa nàng về nhà, cô cũng theo tự nhiên đợi nàng ở cổng trường, và vẫn theo tự nhiên cô sẽ ngày càng thân thiết với nàng hơn.

Vì Mộc Tuyết mà hai người không vui, nói chính xác thì người không vui là nàng.

Nhiễm Ninh cũng phát hiện từ đó nàng không còn thấy Lục Thiều đùa giỡn với những cô gái khác nữa.

Nàng phớt lờ cô ấy mấy ngày, nghĩ rằng nếu cô ấy không nói chuyện với mình trước thì sau này mình sẽ không quan tâm đ ến cô ấy nữa.

Nhưng ai mà ngờ được, cô ngốc này lại lấy một túi cánh hoa anh đào thả lên khán đài sân chơi vì một chuyện phiếm với Bạch Lê trong giờ học, buổi chiều sau giờ tan trường cô đã bị phạt một mình dọn dẹp. Trái tim lập tức dịu lại, nàng chợt cảm thấy... người này vốn thông minh sao lại trở nên ngốc nghếch như vậy?

Buổi tối, sau khi hết lớp luyện thi, Nhiễm Ninh muốn nói chuyện với cô, cô vẫn lẽo đẽo đi theo nhưng giữ khoảng cách rất xa.

Không hiểu trong lòng mình đang tức giận cái gì, nàng chỉ biết là mình rất không vui.

Mắng cô ấy là thật, đánh cô ấy cũng là thật.

Cho đến khi Lục Thiều nắm tay nàng...

Đêm đó là lần đầu tiên họ thực sự ôm nhau.

"Cậu biết đúng không?"

[Tôi biết, tôi cũng thích cậu.]

Sau này, họ chính thức ở bên nhau khi Lục Thiều khóc trong khách sạn, nhưng trong thâm tâm nàng, họ đã ở bên nhau khi Lục Thiều ôm nàng trong con hẻm tối chỉ có đèn đường ngày hôm đó.

....

Nhiễm Ninh ôm và vùi mặt vào vai cô, Lục Thiều không dám cử động, sợ chỉ một chút động chạm sẽ khiến con người mỏng manh nhạy cảm này lại bỏ chạy.

Có thể yên lặng ôm cô như vậy đã là một món quà rồi, Lục Thiều cũng không mong gì hơn, hiện tại rất hài lòng.

Một lúc sau, Nhiễm Ninh đẩy cô ra, cảm xúc ức chế của nàng tạm thời được giải tỏa, lấy thuốc ibuprofen (thuốc kháng viêm giảm đau) trong túi ra.

"Cậu nên nghỉ ngơi thật tốt. Khi thuốc tê hết tác dụng vết thương sẽ rất đau, nếu đau quá thì cứ uống một viêm."

Nói xong, nàng mang nước khoáng đến đặt cạnh giường, dặn dò: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Sau đó rời đi.

"Nhiễm Ninh!" Lục Thiều nhìn nàng, nhếch mép, "Chú ý an toàn."

"Ừm."

Ước chừng mười phút sau, mồ hôi trên trán Lục Thiều rơi xuống, cô chống tay ngồi dậy, cầm thuốc giảm đau Nhiễm Ninh để lại cho mình, nhanh chóng uống một viên, thở hổn hển.

"Sao...đau quá!"

Lục Thiều không thể đi lại, chân cô bị thương nặng đến mức không còn cách nào khác là phải ở lại sơ tán cùng đội y tế sau đó.

Nằm nửa người trên giường, Lục Thiều hoàn toàn không nói nên lời, cô đến cứu trợ thiên tai, nhưng chưa kịp làm gì đã ngã xuống... Nhìn vào chân mình, không vui chửi rủa.

"Mắc kẹt ở đâu không mắc lại mắc ngay khe đá?! Để người khác chăm sóc cho mình thì ngầu quá nhỉ?! Thật là xui xẻo!"

Ngoài lều có người thò đầu ra, Lục Thiều rút một cọng cỏ đuôi chó vào miệng, ngẩng đầu nhìn.

Người đàn ông đột nhiên cười toe toét và bước tới một cách công khai.

"Lục Thiều!"

Lục Thiều nheo mắt lại, là hắn ta...

Vốn dĩ cô đang ngẩng đầu lên nhìn, nhưng trong nháy mắt liền nhìn xuống, hai tay chắp sau đầu, vẻ mặt sốt ruột.

"Lúc trước nhìn thấy cô, tôi còn tưởng là người giống người... Không nghĩ tới thật sự là cô."

"Anh biết tôi à?"

"Cô là con gái của Viện trưởng La, sao tôi có thể không nhận ra cô?"

Lý Khánh mặc bộ đồ cứu hộ, ngực phải in dòng chữ Đội y tế Hoa Thanh, mấy ngày nay mọi người đều làm việc cả ngày lẫn đêm, ai nấy đều trông tiều tụy, nhiều nhất chỉ có thể tắm rửa. Mặt hắn như được rửa bằng nước khoáng, khá tốt, người có khuôn mặt trắng trẻo như vậy quả là hiếm có.

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì. Nghe nói cô bị thương, tôi tới kiểm tra."

Lý Khánh hoàn toàn không biết Lục Thiều, cô trước đây từng tới gặp Viện trưởng La một lần, hắn chỉ là nghe người khác kể lại mà biết, hiện tại lại giả vờ quen thuộc, ngượng ngùng cứng ngắc đến mức hắn cũng cảm thấy xấu hổ, dù sao Lục Thiều cũng không thoải mái lắm.

"Đang nhìn tôi à?"

Lục Thiều chế nhạo.

"Anh không phải đến kiểm tra vết thương sao? Lãng phí thời gian quý giá như vậy với tôi có phải không thích hợp không?"

"Chỉ mất chút thời gian cũng không sao mà, nhưng cô..." Lý Khánh vẻ mặt lo lắng nhìn bắp chân bị thương của Lục Thiều, "Nếu Viện trưởng La biết chuyện này thì sẽ rất đau lòng. Nếu cô cần gì thì cứ nói... Mặc dù điều kiện ở đây rất kém nhưng nếu tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp cô!

Lục Thiều nhìn hắn... trên mặt không có biểu tình gì.

Loại người này Lục Thiều quen thuộc, bởi vì công việc của ba mẹ hắn, nên khi còn nhỏ những người mặt dày như này mỗi lần đến nhà đều để nhờ vả.

Nhưng lời tâng bốc của hắn rõ ràng là không đúng chỗ. Mẹ cô học y, ba cô sửa máy bay. Nếu một trong hai người xảy ra chuyện gì, có thể ảnh hưởng đến tính mạng của người khác. Trong những tình huống như thế này, sai một li đi một dăm, cuộc đời Lục Thiều ghét nhất là những kẻ vụ lợi.

Ba mẹ cô bận rộn nhưng họ không bao giờ bỏ bê gia giáo và truyền thống gia đình, lần đầu tiên Lục Thiều nhìn thấy ba cô rất tức giận vì có người tặng quà, ông liền đuổi khách cũng đồ của họ ra ngoài. Ba cô nói: Mạng sống con người là việc trọng đại, không thể làm càn được!

Ba mẹ là người khai sáng cho con cái, và quan điểm sống ngay thẳng của Lục Thiều chính là tấm gương cô nhận được từ ba mẹ mình.

Hôm nay Lý Khánh thật may mắn, ba mẹ cô không có ở đây, nếu không... thì thể diện của hắn cũng không giữ được.

Lục Thiều vừa mới trợn mắt lên, những lời lẽ mỉa mai trong bụng như muốn trào ra.

"Vì anh đã đến gặp tôi nên tôi sẽ gửi đến mấy lời..."

Lý Khánh cầu còn không được.

"Anh có biết mẹ tôi ghét nhất điều gì không?"

Lý Khánh mở to mắt, nói: "Cái gì?"

Lục Thiều: "Ghét nhất người lợi dụng các mối quan hệ. Mẹ tôi nói... Đó đều có nghĩa là họ làm không tốt công việc của mình. Bà còn nói, họ nên là người đầu tiên bị đào thải."

Lý Khánh nghe xong lời này vẻ mặt ngưng trệ, "Tôi hiểu rồi, cảm ơn."

"Không cần."

Trước khi đi, hắn rót cho Lục Thiều một ly nước, Lục Thiều nheo mắt, tức giận khịt mũi.

"Cóc cần."

Nghĩ đến ngày đó ở bệnh viện...

Y tá trẻ ở trạm điều dưỡng: "Viện trưởng La thích nhất bác sĩ Nhiễm, nhưng bác sĩ Nhiễm có vẻ không nói nhiều, nhưng tôi nghe nói bác sĩ Lý đang đuổi theo cô ấy."

Lục Thiều: "Bác sĩ Lý?"

Y tá nhỏ: "Là bác sĩ Lý Khánh. Hàng dưới cùng của cột trưng bày có ảnh."

Xem như tình địch!

...

...

Cuộc giải cứu kéo dài đến tận đêm khuya, khi dừng hẳn thì mọi người gần như tê liệt vì kiệt sức.

Nhiễm Ninh và Bạch Lê mỗi người làm một ly mì ăn liền, coi như một bữa ăn nóng hổi.

Bạch Lê thổi mì nói: "Hôm nay vết thương của Lục Thiều khiến cậu sợ hãi lắm phải không?"

Nhiễm Ninh cúi đầu: "May mắn là cậu ấy không nghiêm trọng lắm."

Tốt vậy sao?

Bạch Lê liếc nhìn người này, nhét mì trên nĩa vào miệng, "Cậu còn giả bộ cứng rắn, mặt cậu lúc đó cắt không còn giọt máu."

Nói xong, cô dùng cùi chỏ chọc vào nàng: "Hai người định cứ thế này mãi à? Tôi là người ngoài cuộc, tôi nhìn rõ nhất."

Nhiễm Ninh "..."

Thấy cô không nói gì, Bạch Lê lại bổ sung thêm: "Tôi thấy hết rồi... Hai người ôm nhau trong lều, chậc chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc, chậc chậc. Y như khi tôi bắt quả tang vào năm cuối cấp"

*Editor: mình đếm là 64 cái chậc lưỡi nha

"Cậu thấy!"

Lúc Nhiễm Ninh đang chuẩn bị hoảng sợ, Bạch Lê liền nắm lấy tay nàng ấn xuống.

"Chỉ là một cái ôm thôi mà, cũng đâu có gì to tát. Cả hai đều chưa kết hôn. Có tình cảm là chuyện bình thường."

Bạch Lê mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Tôi biết ông bà cậu rất tốt và họ rất quan trọng với cậu, nhưng... dựa trên sự hiểu biết của tôi về cậu, điều này chưa đủ để trở thành lý do khiến cậu không chấp nhận Lục Thiều, cho nên... tại sao cậu lại làm vậy? Không thể nói cho tôi biết à?"

Gió trên núi thổi mạnh, thổi qua tai nàng.

Tóc Nhiễm Ninh tung bay hỗn loạn, một lúc lâu sau...nàng chỉ lên bầu trời đêm phía trên đầu mình.

Thanh âm rất nhẹ nhàng lãnh đạm: "Bạch Lê, đó là cái gì?"

Bạch Lê tùy ý liếc mắt một cái, đáp: "Sao."

Nói xong, Nhiễm Ninh nở nụ cười gượng.

"Cậu biết không? Đối với tôi, Lục Thiều giống như những ngôi sao trên bầu trời, còn tôi là hòn đá vùng vẫy trong bùn..."

"Sao cậu có thể nói như vậy về bản thân mình?!"

"Bạch Lê, trước tiên tôi nói hết đã."

Nhiễm Ninh lắc đầu, hít một hơi rồi nói tiếp: "Tôi... Nếu chuyện giữa tôi và cậu ấy bị bại lộ, tôi cũng chẳng còn gì để mất. Trường hợp xấu nhất, tôi phải rời Hoa Thanh và đi nơi khác. Tôi vẫn có thể bắt đầu lại, nhưng Lục Thiều thì không thể. Cậu ấy khác với tôi. Công việc của cậu ấy có thể không được đảm bảo. Nếu một phi công không thể bay, thì bao nhiêu công sức bao năm qua cũng sẽ uổng phí. Cho dù cậu ấy không quan tâm đ ến việc đó, còn ba mẹ cậu ấy thì sao? Họ sẽ làm gì? Danh tiếng của Viện trưởng La chắc chắn sẽ bị tổn hại. Một chuyên gia và giáo sư được kính trọng cao cuối cùng sẽ bị chỉ trích vì xu hướng tính dục của con gái mình? Và ba của Lục Thiều... Nhìn vào toàn bộ Hoa Thanh, có thể có bao nhiêu học giả? Cho dù tôi ích kỷ không quan tâm đ ến tình cảm của ông bà, nhưng tôi cũng không thể kéo toàn bộ gia đình Lục Thiều xuống cùng."

"Chúng tôi quả thật có tình cảm, nhưng tình cảm của chúng tôi... không lớn đến mức có thể bỏ qua tất cả."

Bạch Lê không ngờ nàng lại nghĩ nhiều như vậy, "Cậu quá bi quan, sao có thể nghiêm trọng như cậu nói? Không có khả năng..."

Vẻ mặt Nhiễm Ninh trông mệt mỏi, đôi vai rũ xuống, trong lúc nhất thời, tựa như có cả ngàn cân đè lên vai nàng, Bạch Lê chưa bao giờ nhìn thấy Nhiễm Ninh như thế này, trong mắt nàng hiện rõ sự đau đớn.

"Nhiễm Ninh, cậu ổn không..."

Nhiễm Ninh cúi đầu, đặt bàn tay lên thái dương hai bên, ấn mạnh vào, tiếp tục nói câu chuyện vẫn còn dang dở.

"Còn tôi... gia đình tôi rất phức tạp... Bạch Lê..."

Giọng Nhiễm Ninh run rẩy.

"Ba tôi đã từng ở tù vì tội ngộ sát."

Tiếng gió dừng lại, như rơi vào một loại yên lặng tột cùng nào đó.

"Tôi không thể ở lại nhà cũ nên ông bà đã đưa tôi đến Hoa Thanh. Tôi có thể làm việc chăm chỉ, có thể chiến đấu, nhưng cho dù tôi có trở thành bác sĩ quyền lực nhất thì sao, tôi vẫn là con gái của một kẻ sát nhân. Cậu nghĩ... với bối cảnh gia đình của Lục Thiều, có chấp nhận được tôi không? Cho dù ba mẹ cậu ấy có đồng ý với xu hướng tính dục của cậu ấy thì họ cũng không thể dung thứ cho việc bạn gái của cậu ấy là con gái của một kẻ sát nhân phải không? "

Đeo lên lớp mặt nạ và giả vờ nhiều năm như vậy, Nhiễm Ninh tưởng rằng mình không tì vết, nhưng thực ra nàng kém cỏi hơn bất kỳ ai, sở dĩ nàng luôn cố vượt lên trên người khác là vì sợ một ngày nào đó bản chất thật của mình sẽ bị bại lộm.

Năm nàng mười hai tuổi, có một thầy bói nói rằng nàng có số phận nghiệt ngã và không có mối quan hệ mật thiết với ba mẹ, nàng tưởng là thầy bói chỉ nói nhảm, nhưng không ngờ nó thật sự đã xảy ra.

Nếu biết trước... nàng đã nghe thêm vài lời tiên đoán nữa.

Cần phải có dũng khí mới tháo mặt nạ xuống, dũng khí của Nhiễm Ninh chỉ đến mức này, nàng nở một nụ cười yếu ớt nhìn Bạch Lê.

Cô gái ngốc nghếch òa khóc, ôm lấy Nhiễm Ninh: "Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn! Làm sao cậu có thể một mình chịu đựng được!"

Nhiễm Ninh sờ đầu cô bạn ngốc: "Tôi sợ... Tôi sợ cậu sẽ không thích tôi nữa..."

"Làm sao có thể!" Bạch Lê gần như hét lên, vừa lẩm bẩm vừa khóc: "Trong mắt tôi, cậu là Nhiễm Ninh tốt nhất, Nhiễm Ninh tốt nhất và độc nhất!"

Qua tấm rèm, cô nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở bên ngoài, Lục Thiều cầm lấy nạng, kẹp dưới cánh tay... rồi từng bước một bước ra ngoài.

Đứng sau lưng, cô không biết có nên nói hay không và cứ lẩm bẩm.

"Ừm...có còn mì gói không?"

Còn chưa kịp dằn lại cảm xúc, một giọng nói từ phía sau vang lên, Bạch Lê giật mình, quay đầu lại nhìn thấy đó là Lục Thiều, liền trút hết cảm xúc còn lại của mình lên người này, cảm xúc của Nhiễm Nình cũng bắt đầu phục hồi!

"Cậu làm cái gì vậy! Muốn hù chết người ta hả!"

Tự nhiên bị chửi, Lục Thiều sửng sốt, cô đã gây tội gì chứ?

Nhiễm Ninh đã lấy lại sự bình tĩnh, chạm vào cánh tay của Bạch Lê, nhỏ giọng nhắc nhở... "Lục Thiều vẫn đang bị thương."

Bạch Lê cũng biết Lục Thiều không có lỗi, nhưng... Nhiễm Ninh là chị em tốt của cô, muốn trách thì chỉ có thể trách Lục Thiều, cô cũng không trách sai gì cô ấy, suy cho cùng... chính cô ấy là người khơi chuyện trước.

Nếu thích thì phải chấp nhận nó đi!

Tuy nhiên, là chị em tốt vẫn phải giữ thể diện, thái độ của Bạch Lê rõ ràng đã tốt hơn trước.

"Sao cậu đi không phát ra tiếng động gì thế?"

Lục Thiều nhếch môi, "Không phải do hai người mãi ôm nhau sao?" Cô chỉ vào đôi nạng của mình, "Người có ba chân đi tới mà cũng không nghe thấy."

"Cậu có ý kiến ​​gì hả?!"

"Tôi nào dám." Lục Thiều nói xong liền nhìn Nhiễm Ninh.

Bạch Lê lấy mu bàn tay lau mắt, "Ồ, ai bảo cậu là người bị thương? Cậu ngồi xuống đi... Tôi đi lấy cho cậu."

Lục Thiều phải chống nạng nên cử động vụng về, chân trái hoàn toàn không thể sử dụng, dùng lực sẽ rất đau.

"Chậm lại." Nhiễm Ninh đưa tay nắm lấy cánh tay cô, từ từ đỡ cô ngồi xuống.

Lục Thiều ngồi xuống, nhìn xung quanh, không biết hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... bọn họ vừa khóc sao?

"Cậu vừa nói chuyện gì vậy?"

Nhiễm Ninh cúi đầu ăn mì, nói: "Tôi không nói gì cả."

Lục Thiều ngồi ở chỗ của Bạch Lê, hai chiếc ghế gần nhau nên cô và Nhiễm Ninh cũng ngồi rất gần

Cô đưa tay ra và vượt qua trán của nàng

Tim Nhiễm Ninh co rút lại, như có thứ gì đó k1ch thích... bắt đầu ngứa ngáy.

"Cậu không muốn nhổ sao?" Lục Thiều cười nói.

Lúc này Nhiễm Ninh mới nhìn rõ đó là một sợi tóc.

Bầu trời đầy sao, Lục Thiều đang muốn nói gì đó.

"Vậy thì...cậu vẫn thích mì ăn liền lắm à."

Nhiễm Ninh: "Ừ."

Cuộc trò chuyện không thành, nhưng may mắn thay Bạch Lê đã quay lại với mì và đặt chúng trước mặt Lục Thiều.

"Ăn."

"Cảm ơn."

Lục Thiều đói bụng đã lâu, nhưng cô cũng không có dũng khí nói ra, nếu như không phải nhìn thấy Nhiễm Ninh ở bên ngoài, cô có lẽ đã nhịn được. Lúc này cô đang ăn và húp nước mì, chiếc nĩa đảo qua đảo lại trong ly mì vừa ăn xong.

Bạch Lê bên cạnh bị động tác làm nũng của cô làm cho chết lặng.

"Bây giờ cậu ăn xong chưa?"

Lục Thiều: "Ah, tôi còn chút đói bụng."

"Vậy thì cậu không thể..."

Cô ấy còn chưa nói xong, một nĩa mì đã được gắp vào ly mà Lục Thiều vừa ăn xong.

"Này, không cần"

Nhiễm Ninh liếc nhìn cô, nếu người khác không biết khẩu vị của người này thì làm sao nàng có thể không biết được? Cái ly này không đủ nhét kẻ răng.

"Cậu ăn đi, tôi no rồi, lúc này không thể lãng phí đồ ăn."

Nói xong, nàng cúi đầu im lặng nhấp một ngụm nước mì rồi đặt nĩa xuống.

Nhìn Lục Thiều lần nữa, cố gắng không xúc động.

Là người ngoài cuộc, Bạch Lê nhanh chóng dọn sạch mì ăn liền để không trở thành bóng đèn

Lục Thiều: "Tôi uống nước mì của cậu nhé..."

Ăn tối xong quay về nghỉ ngơi.

Lục Thiều không biết đang làm gì, cô chống nạng đứng trước lều và nói chuyện với vài người khác, có vẻ như họ đều là người dân địa phương.

Sau đó, một số người tản ra, một lúc sau mới quay lại, cúi xuống vứt đồ đạc bên ngoài lều.

Bạch Lê nghi hoặc nói: "Cậu ấy đang làm gì?"

Nhiễm Ninh quay lại liếc nhìn: "Chắc họ đang rải bột hùng hoàng."

Bạch Lê kinh hãi: "Bột hùng hoàng? Ở đây có rắn!"

Huyện Cao Châu có nhiều núi rừng, khí hậu thích hợp, rắn thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng đám người Bạch Lê rất may mắn nên không gặp phải chúng.

Nhiễm Ninh: "Tôi nghe giám đốc Vương nói rằng có vài thành viên khác trong đội y tế bị rắn cắn."

Bạch Lê: "Trời ạ... Tôi sợ nhất là rắn."

Nhiễm Ninh: "Không sao đâu. Nếu rắc bột hùng hoàng lên đó thì sẽ hết."

Rắn quả nhiên rất đáng sợ, nhưng Bạch Lê lại mệt đến cực điểm, một giây trước còn đang nói chuyện với Nhiễm Ninh, một giây sau lại ngủ mất.

Lục Thiều bước vào, liền thấy Bạch Lê đã ngủ, Nhiễm Ninh vẫn còn mở mắt.

Đây là một cái lều đại, Bạch Lê ngủ ở bên trái Nhiễm Ninh, còn có mấy đứa trẻ ngủ ở bên phải, khoảng trống ở giữa chỉ vừa đủ cho một người nên Lục Thiều chiếm lấy..

"Sao cậu không ngủ?" Lục Thiều môi ngứa ngáy, lông mày nhướng lên, "Chờ tôi à."

Vừa dứt lời, đôi mắt đang mở của người kia lập tức nhắm lại.

Có lẽ là quá lười biếng để chú ý đến cô.

Lục Thiều nhẹ nhàng bò lên, nằm xuống, không biết có bị đau hay không, lại nghe thấy cô rít lên.

Nhiễm Ninh hai mắt lập tức mở ra, lông mày nhíu lại: "Cậu không thể làm chậm một chút à?"

Lục Thiều: "Vậy giúp tôi một tay."

Nhiễm Ninh vừa đưa tay ra, Lục Thiều đã tiến tới, nắm lấy tay nàng không chịu buông.

Cô nàng này... sao lúc nào cũng làm càn vậy?

"Đừng có mà đi quá xa..."

"Tôi được voi đòi tiên thì đã sao nào? Nhiễm Ninh, chân tôi đau quá."

Nhiễm Ninh không biết tại sao người này lại mặt dày như vậy. Trước đây cô không như thế này...

"Bị gì vậy?"

Lục Thiều nắm tay nàng, nhìn thấy trên miệng Nhiễm Ninh có vết bầm.

"Tôi không biết, có lẽ là đụng vào đâu đó."

Nói xong, môi nóng bừng, thì ra là Lục Thiều đưa lòng bàn tay lên che kín hoàn toàn.

Nhiễm Ninh: "Cậu đang làm gì?"

Lục Thiều: "Chườm nóng."

Nhiễm Ninh học y nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng biết có kiểu chườm nóng thế này.

"Chết tiệt, cậu lại giở trò không đứng đắn à? Xoa để tan máu bầm tốt hơn chườm nóng kiểu này."

"Thật sao? Vậy tôi sẽ thử."

Nhiễm Ninh sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, nhưng đã muộn, Lục Thiều đã bắt đầu xoa xoa.

Rung động...

"Là như thế này sao?" Lục Thiều hỏi.

Chắc chắn là cô ấy cố ý làm vậy.

Nhiễm Ninh muốn cãi nhau với cô, nhưng khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt yêu thương của người này, trái tim nàng chợt mềm nhũn...

Cũng giống như cái ôm trước đó, nàng đơn giản là không thể từ chối được...

Nói trắng ra, mỗi đòn tấn công mà Lục Thiều thực hiện đều có sự đồng lõa của nàng.

Nhiễm Ninh không khỏi tiến lại gần cô.

Lục Thiều nhếch môi, khóe mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt nhìn nghiêng của Nhiễm Ninh, "Có mùi khó chịu không?"

Nhiễm Ninh "?"

Lục Thiều nhếch khóe miệng, cười nói: "Đã mấy ngày không tắm."

Giọng nói êm ái đó kèm theo tiếng cười đã lâu không nghe thấy, dường như đã quay trở lại, trái tim Nhiễm Ninh run lên, hàng mi dài run rẩy hết lần này đến lần khác.

"Vẫn tốt."

Lục Thiều đặt tay lên bụng, nói: "Ngủ đi."

"Ừm."

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay mặt Lục Thiều dày hơn cả bức tường thành