Cảnh sát là sau khi tiếng súng vang lên mới phá cửa xông vào.
Diệp Nghi tựa vào lòng Quý Thừa, nhìn dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy
xuôi trên mặt đất. Mùi máu mằn mặn chảy tràn trên sàn nhà màu nâu, dưới
ánh đèn phát ra thứ ánh sáng bảy màu, có một loại xinh đẹp kỳ dị. Cảm
giác buồn nôn theo thực quản nảy lên, dưới chân Diệp Nghi mềm nhũn,
nghiêng đầu khụy xuống đất, bắt đầu nôn mửa.
“Diệp Nghi!” Tiếng gọi của Quý Thừa gần ngay trước mặt, lại như có chút xa xôi, “Diệp Nghi, em sao rồi?”
“Em không sao.” Cô ngừng nôn, lắc lắc đầu, theo bản năng ôm chặt cánh tay. Từ khe hở ngón tay trắng nõn, một dòng đỏ sẫm chảy ra.
Quý Thừa đẩy tay cô ra, rút khăn tay, cột miệng vết thương lại: “Không sao, chỉ trầy da thôi, em đừng cử động…”
Tiếng bước chân hỗn loạn, có cảnh sát đi đến, xem xét tình hình của
Diệp Nghi: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da. Trước tiên cầm máu
đã, xử lý thêm chút nữa là ổn cả thôi. Anh Quý, có muốn đưa chị nhà ra
ngoài chờ không, chúng tôi còn phải kiểm tra hiện trường.”
“Thượng An Quốc đâu?” Diệp Nghi bắt lấy tay áo của viên cảnh sát nọ, “Ông ta còn…”
“Còn chút hơi thở.” Viên cảnh sát nhìn cô rồi liếc sang Quý Thừa, “Nếu còn có lời muốn nói, nên tranh thủ đi.”
Diệp Nghi bắt lấy vạt áo của Quý Thừa: “Anh… muốn từ giã không?”
Quý Thừa nhìn chằm chằm vũng máu càng lúc càng loang rộng ở cách đó không xa: “Không cần. Kết quả này, anh không tiếc hận.”
Thời điểm tỉnh lại, cô phát hiện mình đã ở nhà, là nhà của cô và Quý Thừa.
Sắc trời u ám, ánh sáng đèn bàn nhàn nhạt tỏa ra. Diệp Nghi vùng mình ngồi dậy, nhìn đồng hồ phía đầu giường. Bất giác, cô lại có thể ngủ
suốt một ngày.
Nhận thấy tiếng động, A Phỉ đang gà gật một bên giật bắn mình chạy
đến, nước mắt lưng tròng: “Cô, cô tỉnh rồi! Làm tôi sợ muốn chết, làm
tôi sợ muốn chết…”
Quý Thừa ngồi bên giường, cơ thể dường như lung lay một chút. Cặp mắt tối đen của anh ẩn trong bóng đêm, không thấy rõ thần sắc.
Cảnh tượng này như từng quen thuộc. Một ngày vào ba năm trước, cô
cũng tỉnh lại thế này, nghe được tin mình mang thai. A Phỉ hào hứng nhào đến, Quý Thừa lại chỉ thản nhiên ngồi đó. Bánh xe thời gian quay một
vòng rồi lại một vòng, đưa hết thảy trở về khởi điểm của nó.
Diệp Nghi từ từ ngồi vững: “Không sao không sao, chỉ rách chút da, đừng hoảng hốt quá.”
Gân cốt Quý Thừa khẽ nhích, giống như đang cố gắng nhẫn nại. Sau hồi
lâu anh nói: “A Phỉ, chị ra ngoài trước đi.” Ngay cả lời nói cũng dữ dội hệt như năm đó.
A Phỉ thấy sắc mặt anh không tốt, vội vàng chuồn ra ngoài. Diệp Nghi nắm lấy cổ tay Quý Thừa: “Giận à?”
“Em cảm thấy thế nào?” Quý Thừa thản nhiên hỏi lại, “Vì tạo ra điều
kiện phòng vệ chính đáng, nói dối cái gì mà mang theo ma túy, dụ Thượng
An Quốc nổ súng. Diệp Nghi, chỉ xảy ra chút sai lầm thôi, em sẽ không
còn mạng để mở mắt.”
Diệp Nghi gục đầu: “Em biết.”
“Biết mà còn làm vậy?” Quý Thừa nói rất bình thản, tay lại run nhẹ, “Diệp Nghi, Diệp Nghi em chết thì sao? Anh phải làm sao?’
“Nếu em không làm vậy, anh nhất định cũng sẽ nổ súng, đúng không?”
Quý Thừa chăm chú nhìn cô rồi đáp: “Đúng.”
“Anh cũng biết, bất luận Thượng An Quốc đã làm ra chuyện gì, anh nổ súng chính là cố ý giết người, phải không?”
“Phải.”
“Cho nên, vì giết Thượng An Quốc, chỉ có hai sự lựa chọn, không phải
anh chết thì chính là em chết.” Diệp Nghi tóm lại nói, “Ai cũng đều muốn chính mình chết, cho nên ai cũng không có quyền trách ai, đúng không?
Vả lại, hiện giờ chúng ta đều sống sót, điều này chứng tỏ, quyết định
của em là vô cùng chính xác.”
“Trách em? Sao anh lại có thể trách em, tất cả đều là lỗi của anh.”
Quý Thừa thì thầm, tì trán mình lên vai của Diệp Nghi: “Đến cuối cùng,
anh vẫn đặt báo thù lên hàng đầu, biết rõ bản thân sẽ phải trả giá lớn
thế nào, sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn cho em, lại vẫn không quay
đầu, cuối cùng còn suýt chút nữa làm em vì anh… Diệp Nghi, em hận anh
không?”
“Không hận.” Diệp Nghi giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, “Quý Thừa, trước kia em yêu cầu anh đặt em lên hàng đầu, hiện giờ nghĩ lại, thật
sự em quá ích kỷ. Bất luận là anh hay em, mỗi người đều có việc cần làm, nếu đã yêu, nên giúp đối phương hoàn thành tâm nguyện, mà không phải
yêu cầu người đó đặt mình lên trên cả tâm nguyện.”
“Diệp Nghi…” Quý Thừa choàng tay ôm lấy cô.
“Chẳng phải anh cũng đã làm như vậy hay sao? Thượng An Quốc là rắc
rối của nhà họ Diệp, mà anh vì bảo vệ em, gần như liều cả mạng sống. Lúc này đây, chẳng lẽ em không nên làm gì cho anh sao? Quý Thừa, em là cam
tâm tình nguyện.”
Diệp Nghi dính sát vào vòng ôm của anh, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã
hồ đồ nhiều năm. Tính kế, bức ép, trốn chạy… Bởi vì một Thượng An Quốc,
chúng ta đã phí hoài mười năm. Xa nhau mười năm còn có thể quay về, đã
là không dễ dàng gì. Cho dù vì đối phương bỏ ra tất cả, cũng rất đáng
giá, chẳng phải sao?”
Cảm giác ẩm ướt ở bên gáy Diệp Nghi lan ra, tràn ngập cả bờ vai. Quý Thừa lạc cả giọng, run khẽ, nói: “Ừ, cả đời, bỏ ra tất cả.”
***
Sáng hôm sau, Quý Thừa mở mắt ra, lại phát hiện Diệp Nghi không ở bên người. Anh vô thức bực bội, nhanh chóng bật dậy. Vừa ra khỏi phòng,
liền giữ lấy A Phỉ hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Cô chủ?” A Phỉ nháy mắt mấy cái, à một tiếng, “Sáng sớm cô nói có
chuyện muốn làm, nên đã ra ngoài. Cô nói, cậu thức dậy, cô có lẽ đã quay về, chắc là nhanh lắm.”
Quý Thừa mất kiên nhẫn: “Không được, tôi phải gọi điện thoại.”
Điện thoại vừa chuyển, bên kia có chút giật mình: “Quý Thừa? Sớm vậy
đã dậy rồi? Bên này cần thêm chút thời gian nữa, xong rồi sẽ mau chóng
quay về.”
“Không cần.” Quý Thừa vội ngăn cản, “Em ở đâu, anh đi tìm em.”
Diệp Nghi lại có thể ở nghĩa trang. Quý Thừa vội chạy đến, chỉ thấy
cô mặc một chiếc đầm đen, trong tay ôm cái hộp gỗ: “Quý Thừa, đây là… mẹ anh.”
Quý Thừa nhìn chằm chằm tấm ảnh nho nhỏ trên nắp hộp, muốn đưa tay chạm vào, nhưng thế nào cũng không động đậy được.
“Đây là cảnh sát khám xét nhà của Thượng An Quốc tìm ra được.” Diệp
Nghi trấn an nắm tay anh, “Em nghĩ, mẹ chắc là rất hy vọng được an táng
cùng một chỗ với cha. Lúc còn sống họ không thể bên nhau, sang thế giới
bên kia rồi, không còn gì trở ngại nữa.”
Hàn Y trên tấm ảnh vẫn dáng vẻ của một cô gái hơn đôi mươi. Bà cười vui vẻ, khóe mắt đuôi mày như có ánh nắng tỏa ra.
Diệp Nghi nói tiếp: “Cho nên, em nghĩ nên đến chỗ nghĩa trang của cha hỏi một chút, xem có thể thêm một vị trí bên cạnh không. Vốn muốn dàn
xếp ổn thỏa sẽ gọi anh đến, không ngờ anh đã đến trước rồi.”
Quý Thừa ôm cô vào lòng: “Cám ơn em. Diệp Nghi, cám ơn em.”
An táng xong Hàn Y là đã sau giờ trưa, Diệp Nghi kéo Quý Thừa đến một mảnh đất trống xa hơn một chút: “Chỗ này em muốn mua, sau đó… để cho
Thượng Vi, được không?”
“Diệp Nghi…” Quý Thừa gian nan thốt lên, mười ngón tay đan vào nhau,
càng nắm càng chặt: “Anh không biết còn có thể nói gì. Chuyện của Thượng Vi, anh… cám ơn em.”
“Cám ơn cái gì chứ.” Diệp Nghi lắc đầu, “Quý Thừa, chuyện đến hiện giờ, anh có cảm giác tội lỗi hay không?”
Quý Thừa không nói gì, chỉ kéo cô qua, chậm rãi bước về trước. Phần
mộ này nằm trên đồi giáp biển, đi rồi đi, cứ thế đến bên cạnh vách núi.
Trước mắt họ, là biển rộng khôn cùng, tầm nhìn vô hạn, mà phía sau, lại
là nơi an nghỉ cuối cùng của sinh mệnh.
Gió biển vù vù, thổi tóc rối, mắt khô. Diệp Nghi sắp chảy nước mắt: “Quý Thừa, em cảm thấy nghiệp chướng bản thân quá nặng nề.”
Cô chạm rãi nói tiếp: “Hiện giờ nghĩ lại, trong chuyện này, Thượng Vi mới chính là người bị hại nhiều nhất. Cha mẹ anh mặc dù không thể bên
nhau, nhưng ít ra cũng từng yêu thương nhau. Chúng ta phân ly rồi tái
hợp, cuối cùng cũng không để lỡ nhau. Nhưng còn Thượng Vi? Bị mẹ ruột
oán hận, bị cha ruột ghét bỏ, thậm chí còn bị anh lợi dụng. Cô ấy quả
thật lòng dạ độc ác, thế như chẳng phải là do vận mệnh vô tình sao? Cuối cùng, chúng ta còn trơ mắt nhìn cô ấy chết. Anh nói xem, chúng ta có
tính là tội nhân không?”
Quý Thừa hơi nheo mắt: “Trên đời này, nơi nào có loài người thì nơi
đó có tội ác. Nơi nơi đều là dục vọng, mà mỗi người trong đó, có lẽ đều
là tội nhân.”
Họ đều im lặng thật lâu. Lát sau, Diệp Nghi hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười: “Không sao rồi, đều đã kết thúc.”
Tiếng rào rào truyền đến, Quý Thừa mở mắt, nhìn thấy trong tay Diệp Nghi nắm một xấp văn kiện.
Diệp Nghi theo dõi ánh mắt anh, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: “Quý Thừa, hiện tại trên danh nghĩa anh và em đã không còn liên quan gì đến tài
sản sòng bạc rồi. Nếu anh đồng ý, chúng ta rời khỏi nơi này, làm chuyện
anh muốn làm, bắt đầu lại lần nữa.”
Nói xong, cô kéo tay anh qua, đặt xấp văn kiện vào tay anh. Quý Thừa vỗ bìa ngoài văn kiện, lại không mở ra: “Đây là gì?”
“Hợp đồng.” Diệp Nghi cười cười, “Tám năm trước, chúng ta ký kết hợp
đồng kia, em mới lấy nó ra từ két sắt bảo hiểm trong ngân hàng.”
Quý Thừa giương mắt: “Em… đem nó trả cho anh?”
Họ biết rõ ý nghĩa của phần hợp đồng này. Có nó ở đây, bất luận họ
kết hôn hay không, là quan hệ gì, bên nào cũng có thể ra đi bất cứ lúc
nào. Bởi vì hợp đồng này, họ đã lãng phí mất mười năm. Trong khoảng thời gian trôi đi đó, lại có mấy cái mười năm để lãng phí.
Diệp Nghi vươn tay, vỗ vỗ xấp hợp đồng: “Tùy anh xử lý.”
Quý Thừa bình tĩnh nhìn cô, trong đáy mắt như ngừng tụ lốc xoáy. Sau
hồi lâu, anh bật cười, sờ soạng túi quần, lại không có gì. Anh thật lơ
đãng, lại đổi tay, sờ soạng tìm một thứ.
Diệp Nghi từ đâu lấy ra chiếc bật lửa: “Anh muốn tìm thứ này?”
Thời điểm ngọn lửa bùng lên, Diệp Nghi lại nghĩ đến quá khứ. Ba năm
trước, cô vì cầu xin Diệp Thánh Ân giúp đỡ, viết kế hoạch đào thoát ở
mặt trái tấm ảnh của mẹ, lặng lẽ đưa ông xem. Vì để giếu Quý Thừa, sau
đó cô lại đốt tấm ảnh đi, hủy thi diệt tích.
Ngọn lửa kia là bắt đầu của sự trốn chạy, mà lần này lại là kết cục. Từ rày về sau, cô và Quý Thừa trọn đời không chia lìa.