Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 17: Giải quyết vấn đề

Nam rời đi bỏ lại phía sau 1 người với sự tức tối..... Vy đang dốc hết tất cả ly nước mát trên bàn. 5 phút sau một cô gái phục vụ mang ra những thức uống mà tụi nó gọi.

- Phạm Quốc Nam anh trốn luôn rồi! - Vy nhìn vào ly nước rủa.

- Mày với anh Nam có ngày thành một đôi cũng không chừng, oan gia cãi nhau chí chóe. - Nó phán.

- Chuẩn đó Nhi. - Linh thêm tí muối.

- Lo mày với oan gia của mày trước đi.

- Ai? - nó hỏi ngu ngơ

- Theo mày thì là ai vậy Linh?

- À tao nghĩ là mày đang nói Huy.

- Giỏi, mày lớn khôn rồi đó Linh. Hihi...

- Cái đầu mày. - Linh và nó cùng làm cái bốp lên đầu Vy. Với 2 lí do khác nhau.

-Ái... đau..

Vy xoa đầu sau 2 cú đánh trời giáng từ 2 con bạn.

- Nhi, mày định sẽ thế nào? Chỉ còn 2 ngày nữa thôi. - Linh hỏi

- Tao cũng rối lắm còn dì út nữa.

- Mày còn tiền tiết kiệm không? - lần này là Vy hỏi.

- 10 triệu, sổ tao còn được nhiêu đó.

- hay qua nhà tao ở đi, với nhiêu đó mày còn đóng đủ thứ tiền làm sao mà mướn nhà. - Linh đề nghị

- Tao muốn tự đứng dậy mày hiểu không? Bây giờ tao chỉ có một mình không thể để bản thân yếu đuối được.

- Nhưng....

- Hai đứa mày cứ yên tâm khi nào cần giúp đỡ tao sẽ gọi mà.

- Ừ... mày đã nói vậy thì tụi tao cũng chịu. Nhưng cần gì thì nói tao sẳn sàng giúp mày. - Vy nắm tay nó

- Tao biết rồi.

- Có chuyện gì cũng phải nói cho tụi tao biết đó nghe chưa? - Linh cũng ôm nó vào lòng ( ngồi cạnh í mà).

Nó gật đầu, ông trời thật bất công khi cướp đi của nó gia đình và người thân nhưng bù lại ông cũng thật tốt bụng khi ban cho nó hai người bạn này. Nó xem Vy và Linh giống như chị em ruột của mình vậy.

.........................................................................

Bar C.L

Tiếng nhạc sập sình làm không khí nơi đây càng thêm ồn ào náo nhiệt. Ở đây có thể tìm thấy đủ loại thành phần của xã hội, cũng là nơi những cô cậu nhà giàu tụ tập.

Ở một góc quán.

- Chị có gì mới sao mà rủ bọn em ra đây?

An Nhiên trong bộ váy đen sexy ,tóc xoắn cô nàng trang điểm khá đậm nhìn thật khác với hình ảnh buổi sáng khi ở trường học.

- Trò mới, có muốn tham gia không?

- Tất nhiên.

- Hôm nay là thứ 6, thôi thì cho nó 2 ngày nữa được vui chơi vậy. Thứ 2 em hãy dán thứ này lên bảng thông báo cho chị.

- Gì đây? Chẳng phải đây là....

- Cho người theo dõi nó, có gì báo cáo lại.

- Ok chị cứ giao cho em.

.........................................................................

Cuối cùng nó cũng đưa ra được quyết định.

- Dì ơi!

- Gì mà kêu dì vậy?

- Mai dì về quê với anh Hùng đi đây là vé xe con đã mua sẵn cho dì rồi.

- Tại sao con lại đưa cho dì mấy thứ này?

- 2 ngày nữa chúng ta sẽ phải dọn ra khỏi đây. Con không thể để dì chịu khổ cùng con được.

- Vậy con định một mình gánh chịu? Không, sao dì có thể bỏ con lúc này chứ!

- Dì à! hãy nghe con, con không sao con đã tìm được chỗ ở rồi. Dì không thể đi theo con mãi được, con còn trẻ sống như thế nào cũng được nhưng dì thì khác.

- Không sao cả, dì chịu được mà.

- Con quyết định rồi đây là vé và 5 triệu tiền mặt dì về quê tìm một việc làm nhẹ nhàng, anh Hùng sẽ lo cho dì. Con không thể lo cho dì giống như ngày xưa được, theo con dì sẽ khổ mất.

- Con bé này! Sao con lại cứ đẩy những người quan tâm con ra 1 bên trong khi con thật sự không ổn như thế này chứ...

Nó ôm dì vào nghẹn ngào, từ nhỏ nó đã được dì chăm sóc, nó đã xem dì như người mẹ thứ hai của nó làm sao nó lại để mẹ mình chịu khổ được chứ.

- Được rồi, đừng khóc, Nhi ngoan dì sẽ về quê theo ý của con. Nhưng con phải hứa sẽ sống thật tốt, chăm sóc tốt cho bản thân mình có như vậy dì mới yên tâm.

- Được.....con.... hứa....

Nó tin đây là quyết định đúng đắn nhất của mình, nếu ông trời muốn thử thách nó thì được... nó sẽ không gục ngã nó phải vực dậy sau nỗi đau. Nó phải sống thật tốt để cha mẹ nó ở 1 nơi nào đó sẽ yên lòng.

" Cha, mẹ à con sẽ sống thật tốt, con gái của cha mẹ sẽ kiêng cường trước những thử thách phía trước... Nhưng.... sao con nhớ cha mẹ quá.... con rất nhớ...."

Những tiếng nấc nghẹn ngào trong đêm khuya tĩnh mịch. Nỗi đau vẫn còn đó nhưng cô gái ấy giấu nó vào trong tận trái tim- nơi mà không ai có thể nhìn thấy sự hiện diện của nó.

Mới sáng tinh mơ nó đã ra khỏi nhà, nó không nỡ nhìn thấy dì út nó khóc , hôm nay dì ra bến xe về quê nếu nó còn ở nhà dì sẽ không nỡ đi. Nó cũng phải tìm cuộc sống mới của mình, hôm nay nó quyết định đi tìm việc và nhà. Xách balo lên cột lại giày nó thả bộ trên con đường quen thuộc.

Ghé hết quán này đến quán khác nhưng vẫn chưa tìm được việc gì ưng ý, những công việc đó đều làm vào buổi sáng trong khi nó lại tìm việc vào buổi tối vì sáng nó còn phải đi học.

Đang đi thì điện thoại nó reo, là Vy chắc nhỏ gọi điện hỏi tại sao nó nghỉ học chứ gì nó chắc luôn.

- Alo..

- " sao mày nghỉ học?"

Đấy nó đoán có sai đâu.

- Có xin phép cho tao không?

- " có, mà mày đi đâu? Làm gì mà nghỉ?"

- Giải quyết vấn đề mày hiểu mà, vậy nha bai bai.

Nó cúp máy cái rụp tránh sự lải nhải quen thuộc của con bạn.( chắc bên kia tức tối lắm ^^)

Đi thêm một đoạn nữa mắt nó sáng lên khi vừa phát hiện ra một tờ giấy thông báo tuyển nhân viên dán trên tường.

- "Quán bar C.L tuyển nữ nhân viên phục vụ lương 7tr/tháng. Công việc nhẹ nhàng, thời gian từ 18h- 23h. Chi tiết xin liên hệ số điện thoại 0978xxxxxx hoặc đến địa chỉ số 23 đường xy quận z."

Nó chần chừ cuối cùng cũng quyết định gọi, đây là công việc kiếm tiền nhanh nhất bây giờ nó thật sự rất cần tiền, nó chỉ còn 5 triệu còn phải đặt cọc tiền thuê nhà thì thật sự là không đủ. Nghĩ đến đó nó cười chua chát cũng có ngày nó lâm vào bước đường phải vào làm phục vụ bưng bê trong các quán bar, là nơi mà chưa bao giờ nó dám đặt chân đến. Đặt một cuộc hẹn với quản lí quán bar, nó nhanh chóng đến địa chỉ ghi trên giấy thông báo.

.........................................................................

- Alo.. chị nghe.

- Em mới nghe báo là con nhỏ đó xin vào làm trong quán bar nhà chị đó.

- Thật hả? Vậy quá tốt rồi haha... để chị hỏi lại quản lí.

Tút... tút....

An Nhiên mỉm cười cất điện thoại vào trong túi rời khỏi.

Nó tung tăng bước ra khỏi quán bar, vậy là đã được nhận. Bây giờ nó cần phải tìm chỗ ở, điểm đến đầu tiên là khu chung cư Hòa An vì có lần cha mẹ nó nhắc đến là nơi đây cho sinh viên thuê nhà giá rẽ, cha mẹ nó còn khen nơi đây sạch sẽ thoáng mát rất phù hợp cho sinh viên. Nó đẩy cửa vào văn phòng đăng kí.

- Chào chị.

- À chào em, em muốn thuê nhà hả?

- Dạ. Có căn nào còn trống không chị?

- Còn đó em. 1 căn là đủ tiện nghi rộng rãi hai người sống cũng được.

- Vậy chị cho em thuê căn đó nha, ngày mai em dọn đến được không chị?

- Được em, em kí vào đây tiền đặt cọc trước tháng đầu là 3tr nha em.

- Chị cho em gửi.

- Cảm ơn em, đây chìa khóa số nhà là 109 dãy đối diện nha em.

- Dạ. Cảm ơn chị em xin phép.

Thở phào nhẹ nhỏm cuối cũng cũng giải quyết xong, bây giờ nó cần phải về nhà thu xếp hành lí.

Vừa tắm xong nó thu xếp lại mọi thứ, cũng chẳng có gì nhiều chủ yếu là quần áo ảnh gia đình và 1 số vật dụng cá nhân. Ngắm nghía lại ngôi nhà lần cuối, quả thật nơi đây chứa rất nhiều kĩ niệm của nó, những kí ức vui buồn bên cha mẹ của nó đều ở đây bây giờ phải rời xa nó thật sự không đành lòng. Nhưng biết làm sao đây đó là điều nó không thể thay đổi được.

Như vừa chợt nhớ ra điều gì nó lấy điện thoại ra gọi.

Tút.... tút....

- "Alo"

- Anh Hùng dì út về tới chưa? Em Nhi đây.

- " Nhi hả em mẹ anh về tới cách đây 2 tiếng rồi em đừng lo, giờ bà ấy đang nằm nghỉ chắc đi xe lâu quá nên mệt"

- vậy đừng đánh thức dì, anh nhớ chăm sóc cho dì giúp em nhé.

-" ừ anh biết rồi, em cũng phải tự chăm sóc mình đó"

- Anh đừng lo cho em, em ổn mà. Thôi em cúp máy nhé, anh ngủ ngon.

- Ok bye em.

Dì út đã về tới nó cũng an tâm, nó gửi 1 tin nhắn cho Vy.

-" Mai mày giúp tao chuyển nhà nhé!, đón Linh luôn đi mày có xe, mai đến sớm đó"

Vì ngày mai là chủ nhật nên kéo 2 con kia qua giúp cũng không sao. Nó tắt đèn chìm vào giấc ngủ, ngày mai chắc sẽ hơi mệt đây.