Giản Dao nhận được giấy gọi học tiến sĩ ngành tâm lý tội phạmđại học Maryland như ước nguyện. Theo kế hoạch, Bạc Cận Ngôn cũng đi Mỹ cùng vợ,tuy nhiên với tư cách là giáo sư đại học Maryland.
Trước đó, Giản Dao từng đắn đo: “Anh định đi thật sao? Kỳ thựcem có thể về nước vào kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông. Anh cũng có thể sang Mỹ thămem?” Cô nghĩ đến vấn đề này là bởi vì với thân phận chuyên gia của Bộ Công an,dù Bạc Cận Ngôn đi Mỹ cũng không thể tham gia điều tra các vụ án của FBI. Chỉ mỗiviệc dạy học chẳng phải rất tẻ nhạt hay sao?
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái: “Em quên mất lời ước hẹn củachúng ta lúc anh cầu hôn rồi à?”
Giản Dao hồi tưởng lại lời cầu hôn của anh, cô lắc đầu: “...Ước hẹn ư?”
Bạc Cận Ngôn cúi xuống hôn vợ một hồi, mới bình thản đưa rađáp án: “Bằng cả trí tuệ và sinh mệnh của anh.”
Thiếu một ngày cũng không hoàn chỉnh. Vậy mà cô còn muốn xanhau mấy tháng trong mấy năm trời?
Giản Dao ngẩn người, chợt hiểu ra vấn đề. Trong lòng tràn ngậpmật ngọt, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rực sáng: “Câu trước là gì?”
Bạc Cận Ngôn hiểu ý vợ. Giọng nói trầm thấp của anh toát ramột vẻ gợi cảm mê hoặc đến bản thân anh cũng không phác giác: “Anh yêu em.”
Hai người lại quấn quýt một lúc, Giản Dao đột nhiên nhớ ra mộtchuyện, hỏi Bạc Cận Ngôn: “Sau khi anh đi, công việc ở Bộ Công an sẽ thế nào?”
Bạc Cận Ngôn thản nhiên trả lời: “Để học trò làm thay.”
Học trò anh mới thu nhận là nữ thần thám Hứa Hủ của thành phốLâm.
Giản Dao ngẫm nghĩ: “Không tồi. Nhưng anh Quý Bạch chồng chịấy liệu có đồng ý không? Bởi chị ấy mà đến Bắc Kinh thì vợ chồng mỗi người mộtnơi.”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Em quan tâm đếnchuyện đó làm gì?”
***
Tháng tám ở bang Maryland, bầu trời trong xanh như dải lụa,bãi cỏ mềm mại như tấm thảm nhung.
Trong trường đại học Maryland, tòa giảng đường màu nâu đỏ vừatao nhã vừa trang nghiêm.
Giản Dao ngồi ở bậc cầu thang đầu tiên của giảng đường, taychống cằm ngắm Bạc Cận Ngôn đang giảng bài bằng tiếng Anh lưu loát trên bục giảng.
Mỗi lần đến tiết học của anh, cô đều cảm thấy rất vui. Bởivì cô có thể lén lút quan sát xem cà vạt của anh có chỉnh tề hay không? Phốimàu áo sơ mi đạt hiệu quả ra sao? Bóng lưng của anh lúc quay lên bảng viết chữrất tuyệt...
Trong khi đó, giáo sư Bạc Cận Ngôn không thoải mái dễ chịunhư bà xã. Bởi vì mấy lần anh bố trí hoạt động trắc nghiệm, khi đi về phía saugiảng đường, anh luôn nghe thấy lời bàn tán của đám thanh niên trẻ tuổi thừahóc môn:
“Cậu thấy cô gái Trung Quốc kia chưa, cô ấy rất đáng yêu.”
“Ừ, cô ấy còn rất gợi cảm.”
“Tôi nhất định trở thành người đàn ông đầu tiên hẹn cô ấy đichơi.”
Giản Dao vốn là người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, vì vậycô đã thỏa thuận với Bạc Cận Ngôn từ trước, tốt nhất không tiết lộ quan hệ củahai người ở trong trường để tránh phiền phức.
Bạc Cận Ngôn tuy hận đến mức không thể đuổi mấy thằng nhócra khỏi giảng đường nhưng bản thân anh là một người vô cùng công bằng và nghiêmtúc trong công việc. Do đó anh đành nhẫn nhịn, lạnh lùng vô cảm rời đi.
Nhưng nhẫn nhịn cũng có giới hạn của nó.
Một buổi trưa hết giờ học, Bạc Cận Ngôn ngồi trong xe ô tô,đợi bà xã cùng đi ăn trưa như thường lệ. Từ xa, anh đã nhìn thấy một cậu thanhniên cao lớn tóc vàng đi theo sau Giản Dao. Đó chính là cậu sinh viên muốn làm‘người đàn ông đầu tiên hẹn cô đi chơi’.
Khóe mắt Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười vô cùng lạnh lẽo. Anh đẩycửa xuống xe.
Thật ra Giản Dao cũng rất bực. Cậu sinh viên tóc vàng tênSam tuy hóm hỉnh đáng yêu nhưng cứ bám riết lấy cô. Giản Dao thậm chí nghiêm mặtnói với cậu ta: “Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi. Tôi sẽ không hẹn hò với bấtcứ người nào, chào anh.”
Chàng thanh niên không tin: “Cô kết hôn rồi? Cô nói đùa phảikhông? Trông cô cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.”
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn tiến lại gần.
Nên biết Bạc Cận Ngôn là người đi đâu cũng tỏa sáng, dù làtrước kia hay bây giờ. Anh đột nhiên dừng bước trước mặt hai sinh viên, lập tứcthu hút ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh.
Sam cũng rất bất ngờ: “Chào giáo sư Bạc!”
Giản Dao trố mắt nhìn anh. Bạc Cận Ngôn không thay đổi sắc mặt,chỉ cười nhạt: “Chào cậu, hai người định làm gì?”
Sam càng bất ngờ, nhưng cậu ta vẫn mỉm cười trả lời: “Em địnhcùng Jenny (*) đi ăn trưa. Giáo sư thì sao?”
(*)Jenny là tên tiếng Anh của Giản Dao.
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Tôi cũng định cùng vợ tôi đi ăntrưa.”
Giản Dao giơ tay ôm mặt. Thôi xong rồi, ngữ khí lạnh nhạtnày chứng tỏ anh đang tức giận. Cô muốn mau chóng bỏ đi, nào ngờ câu nói của BạcCận Ngôn đủ gây nên sóng gió. Thầy giáo và sinh viên ở xung quanh đều xúm lại.
“Giáo sư Bạc đã kết hôn rồi? Xin chúc mừng.”
“Vợ của giáo sư Bạc cũng là người Trung Quốc à?”
“Phu nhân nhất định rất xinh đẹp.”
“Tôi rất muốn gặp vợ giáo sư...”
...
Trước những câu nói đầy vẻ hiếu kỳ, Bạc Cận Ngôn chỉ đáp bằngmột câu đơn giản: “Xin cám ơn.”
Giản Dao sắp rớt mặt xuống đất. Cô đang cúi đầu lặng thinh,đột nhiên một cánh tay dài thò ra trước mặt cô.
Sau đó, xung quanh im lặng như tờ.
Giản Dao ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Bạc CậnNgôn: “Chúng ta đi ăn cơm.”
Giản Dao: “...Vâng.”
Bạc Cận Ngôn lại quay sang Sam: “Hình như vợ tôi quyết địnhđi cùng tôi.”
Sam: “Hả?”
Sau đó, hai vợ chồng Bạc Cận Ngôn tay nắm tay rời đi như ởchốn không người.
Đám đông mãi mới tỉnh táo. Trời ạ, mỹ nữ người Trung Quốc làvợ của giáo sư Bạc. Người Trung Quốc quả nhiên thoáng hơn trước, thầy trò có thểyêu nhau.
Sam vẫn hóa đá: “Do đó... vừa rồi tôi mới mời vợ giáo sư Bạchẹn hò ngay trước mặt giáo sư?”
Đó là giáo sư Bạc Cận Ngôn nổi tiếng ác ma máu lạnh.
Tuy nhiên đến cuối học kỳ, Sam vẫn đạt thành tích A. Chỉ cóđiều cậu ta luôn cảm thấy, ánh mắt của Bạc Cận Ngôn mỗi khi nhìn cậu ta, lạnh lẽonhư băng tuyết ở Alaska.
***
Người Mỹ thích tổ chức party. Đối với loại hoạt động này, BạcCận Ngôn không bao giờ tham gia, anh luôn từ chối bằng một câu: “Tôi không biếtkhiêu vũ, tôi không có hứng thú.” Vì vậy người của đại học Maryland đều biếtgiáo sư Bạc Cận Ngôn là người ngoài hành tinh không có năng lực dự party.
“Tuy anh ta là thiên tài, nhưng đến khiêu vũ cũng không biết,khả năng xã giao đúng là thoái hóa.” Mọi người nhận xét như vậy.
Kể từ khi Giản Dao đến nước Mỹ, tình hình thay đổi hoàntoàn.
Cô là người có tính cách thân thiện, hòa nhã, lại treo biển‘phu nhân của giáo sư’ nên có không ít bạn bè. Giản Dao đương nhiên thườngxuyên nhận được lời mời tham dự party.
Trước hôm lần đầu tiên dự party, Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn:“Họ mời vợ chồng chúng ta, anh có đi không?”
Câu trả lời của Bạc Cận Ngôn ngàn năm bất biến: “Anh khôngđi.”
Giản Dao cũng không bắt ép.
Cho đến tầm xẩm tối, Giản Dao đứng trước gương thử váy dạ hội.Cô diện bộ váy dài màu xanh da trời, viền ngực có đường chỉ màu bạc, sợi dâyđai thắt chặt đáy lưng ong. Cô đang đeo sợi dây chuyền, đằng sau đột nhiên xuấthiện đôi cánh tay bóp bờ vai trần của cô.
“Anh không đi thật sao?” Giản Dao nháy mắt.
“Nếu em đã muốn, anh sẽ đi cùng em.” Sắc mặt Bạc Cận Ngôn vẫnthản nhiên như không.
“Được thôi.” Giản Dao quay người ôm cổ Bạc Cận Ngôn, đặt mộtnụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh.
Ha ha... quả nhiên anh đã bị cô dụ dỗ thành công.
Không khí của buổi tiệc rất náo nhiệt. Bạc Cận Ngôn mặccomple chỉnh tề, thu hút sự chú ý của đám đông.
Giản Dao cũng không hoàn toàn bám lấy Bạc Cận Ngôn, cô cùngmấy người phụ nữ vui vẻ trò chuyện. Không bao lâu sau, một người đẹp gợi cảm tiếnlại gần mời anh khiêu vũ.
“Có được không? Giáo sư Bạc?”
Tuy bình thường Bạc Cận Ngôn độc miệng nhưng anh độc miệngtheo kiểu có phong độ. Ở tình huống này, anh cũng không tỏ ra quá đáng khiến đốiphương mất mặt mà chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Tôi không biết. Tạm biệt.”
Mặc dù vậy. ngữ khí của anh cũng đủ khiến đối phương mất hếtthể diện. Lạnh lùng nói ‘tạm biệt’ chẳng khác nào tránh cô ta như tránh rắn rết?
Sau mấy lần như vậy, Giản Dao không nhịn nổi, quay về chỗ BạcCận Ngôn, ghé sát tai anh nói nhỏ: “Em có thể dạy anh...”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, không lên tiếng.
Giản Dao đành để mặc anh. Sau đó có người mời Giản Dao khiêuvũ, đối phương là một giảng viên của trường đại học, vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn.Giản Dao có ấn tượng tốt về anh ta. Bạc Cận Ngôn còn chưa mở miệng, cô đã đưatay cho người ta. Sau đó, cô quay đầu mỉm cười với Bạc Cận Ngôn rồi đi theo ngườiđàn ông vào sàn nhảy.
Ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc du dương. Bạc Cận Ngôn lạnh mặt,cầm ly rượu vang ngồi trên ghế sofa, chứng kiến vợ yêu của anh và ‘người đànông chẳng biết chui từ đâu ra trông rất không vừa mắt’ khiêu vũ.
Anh đột nhiên đặt ly rượu, đứng dậy, đi vào trong sàn nhảy.Động thái của Bạc Cận Ngôn thu hút không ít người. Tuy nhiên, Bạc Cận Ngôn chẳngđể ý bất cứ người nào, đi thẳng đến sau lưng Giản Dao.
Đúng lúc bản nhạc kết thúc, người đàn ông đỡ tay Giản Dao, lịchsự hỏi: “Thêm một bản nữa?”
Giản Dao mỉm cười định trả lời, sau lưng đột nhiên vang lêngiọng nói trầm ấm quen thuộc: “May I?”
Giản Dao kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn nhếchmiệng, rất phong độ cúi người và giơ tay mời cô khiêu vũ.
Đám đông xung quanh trố mắt kinh ngạc, thậm chí quên mất bảnthân đang khiêu vũ, mà chăm chú quan sát bước nhảy đầu tiên của giáo sư Bạc.
Trong sàn nhảy chỉ còn lại vợ chồng Giản Dao. m nhạc lại nổilên, là điệu tango có tiết tấu nhanh.
Giáo sư Bạc Cận Ngôn máu lạnh chuẩn bị nhảy Tango?
Dưới ánh đèn, Bạc Cận Ngôn cầm tay Giản Dao, thân hình cao lớncủa anh đổ bóng dài kiêu ngạo. Hai người bắt đầu xoay tròn theo điệu nhạc. Độngtác nhảy của anh rất uyển chuyển, tao nhã và gợi cảm. Điều duy nhất khiến ngườixung quanh cảm thấy không ăn nhập là bước nhảy của giáo sư Bạc rất cuốn hútnhưng sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như thường lệ. Chỉ khi nào hướng về vợ yêu, anhmới bộc lộ vẻ dịu dàng.
Bản nhạc kết thúc, mọi người đều vỗ tay hoan hô. Giản Dao hếtsức hưng phấn, ôm chặt thắt lưng chồng: “Chẳng phải anh không biết khiêu vũ haysao? Không ngờ anh nhảy giỏi thế.”
Nghe lời khen của vợ, khóe miệng Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười:“Sao anh có thể không biết trò vận động đơn giản này?”
“Thế thì tại sao trước đây anh không chịu khiêu vũ?” GiảnDao hỏi.
“Em không cảm thấy khiêu vũ là một trò vô bổ hay sao?”
“Vậy à...” Giản Dao cười híp mắt: “Bây giờ anh còn muốn nhảynữa không, em nghe anh?” Cô đồng thời tiến lên một bước, dính chặt vào ngườianh.
Bạc Cận Ngôn lặng thinh, ánh mắt anh di chuyển theo đườngcong mềm mại của vợ yêu trong bộ váy dài gợi cảm.
Giản Dao quay người, định kéo tay anh đi ra ngoài. Bờ eo côđột nhiên bị siết chặt, cô lại một lần nữa bị anh ôm vào lòng.
Không biết ai vừa nói khiêu vũ là trò vô bổ? Đây là lần thứhai anh bị cô phá lệ trong ngày hôm nay.
Quả nhiên giống như trước khi kết hôn, chỉ cần cô mặc váy dạhội để lộ vai gì đó, đã trở thành vũ khí có sức sát thương rất lớn với Bạc CậnNgôn. Là một người phụ nữ, cô thật sự có cảm giác đạt thành tựu.
Tuy nhiên cũng trong buổi tối hôm nay, Giản Dao mới biết, việccô thỉnh thoảng mặc đồ gợi cảm đối với Bạc Cận Ngôn mà nói, sức sát thươngkhông chỉ lớn bình thường.
Sáng ngày hôm sau, Giản Dao buồn bực nằm trong chăn, toànthân mềm nhũn chẳng buồn nhúc nhích, trên người đầy dấu vết do người nào đó đểlại. Còn giáo sư Bạc sảng khoái đứng bên cạnh giường: “Sau này nếu có vũ hội,anh sẽ cố gắng giành thì giờ đưa em đi.”
“Tại sao?”
“Em không cho rằng, chuyện này rất thú vị?”
Giản Dao hết nói nổi.
Tiểu thư Giản Dao, đối với người đàn ông hai mươi sáu tuổi mớiđược ‘bóc tem’, xin hãy thận trọng trước khi khiêu khích anh ta.
Ngoạitruyện 2
Thànhviên nhỏ trong gia đình
Vài năm sau khi kết hôn, Giản Dao sinh con gái đầu lòng.
Đối với sinh vật gọi là ‘con cái’, Bạc Cận Ngôn hoàn toànkhông có hứng thú. Trong bộ não của anh, trẻ con có nghĩa là phiền phức, ồn ào,bò đi bò lại, khó giao tiếp...
Tuy nhiên, Giản Dao rất thích trẻ con. Cô cũng biết ông xãthiếu tính kiên nhẫn nên phần lớn thời gian đều do cô, mẹ cô hoặc người giúp việctrông em bé. Còn Bạc Cận Ngôn chỉ cần bỏ chút thời gian ở bên cạnh bọn họ, đểtránh tình trạng ‘trẻ em trong quá trình trưởng thành thiếu tình cảm của ngườicha dẫn đến trí tuệ phát triển không khỏe mạnh’.
Nhưng cũng có lúc, giáo sư Bạc phải tự mình trông con.
Ví dụ như hôm nay, người giúp việc xin nghỉ, sức khỏe của mẹGiản Dao có vấn đề nên cô đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra. Thế là trách nhiệmtrông con gái tương đối nặng nề đổ lên vai Bạc Cận Ngôn.
Trước khi rời khỏi nhà, Giản Dao đã chuẩn bị đâu vào đấy. Embé đã được tắm rửa sạch sẽ, thay bỉm đàng hoàng, cũng được bế đi dạo một vòng.Bạc Cận Ngôn chỉ cần trông con năm tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó chocon uống sữa một lần là được.
Bình thường anh rất ít khi xem truyền hình. Nhưng anh vẫntheo dõi định kỳ những chương trình phá án chân thực như ‘Lưới trời’, ‘Đôi mắtpháp trị’... Bởi vì anh có thể tìm hiểu tình hình xã hội Trung Quốc thông quanhững chương trình này, còn về vụ án, đơn giản đến mức không cần động não.
Lúc Bạc Cận Ngôn xem tivi, cô con gái mười tháng tuổi bò đibò lại trên tấm thảm trải sàn nhà, chơi đồ chơi bày đầy dưới đất, tự mình cườikhanh khách vui vẻ. Bạc Cận Ngôn thỉnh thoảng liếc con gái, thầm nghĩ: ‘Con békhông tồi, tính cách khá độc lập, không hề đáng ghét.’
Ai ngờ trong lúc mải mê xem truyền hình, Bạc Cận Ngôn độtnhiên cảm thấy dưới chân âm ấm. Anh cúi đầu, phát hiện con gái không biết bò đếnchân mình từ lúc nào. Bé ôm chân bố, cười ngoác miệng.
Bạc Cận Ngôn nhíu mày: “Con muốn làm gì?”
“Bế... bế...”
Bạc Cận Ngôn: “Bố không muốn bế.”
“Hức... hức...”
Nhớ đến lời dặn dò của Giản Dao trước khi ra khỏi nhà: ‘Anhnhất định phải dịu dàng với con gái’, Bạc Cận Ngôn quyết định thỏa hiệp.
Tuy nhiên anh chỉ thỏa hiệp trong một phạm vi nhất định.
Bạc Cận Ngôn bế con gái lên ghế sofa, đặt bé ngồi bên cạnhmình: “Đừng có động đậy, ngồi nghiêm chỉnh xem tivi.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên được ngồi trên ghế sofa xem tivinhư người lớn, em bé quả nhiên ngồi yên bất động, khóe miệng còn nở nụ cười ngọtngào.
Thế là hai bố con một lớn một nhỏ ngồi bên nhau, chăm chúxem chương trình ‘Truy bắt tội phạm’...
Một lúc sau, em bé bắt đầu không an phận, hình ảnh tối mờ mờtrên tivi vô vị biết bao. Bé trèo lên đùi Bạc Cận Ngôn, ngẩng đầu nhìn bố bằngánh mắt đáng thương: “Sứa sứa...”
Bạc Cận Ngôn hiểu câu này: Sứa sứa tức là sữa.
“Ngồi yên, đợi bố một lát.” Bạc Cận Ngôn đứng dậy đi pha sữa.
Anh nhanh chóng pha xong, em bé lại bắt đầu cười khanhkhách, giơ tay đòi bình sữa. Bạc Cận Ngôn lại ra dấu một lúc, mới cúi ngườinhét núm vú của bình sữa vào miệng con gái.
Nhìn cái miệng xinh xinh của con gái mút chùn chụt, gương mặtẩn hiện nét thanh tú của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn cảm thấy trông bé vừa mắt hơnlúc mới sinh rất nhiều.
Hơn nữa, bé như cục thịt mềm mại, bàn tay bé tý nắm chặt mộtngón tay của anh, rất giống động vật nhỏ.
Em bé tuy còn nhỏ nhưng hình như có thể nhạy bén cảm nhận đượcsự thay đổi tâm tình của người lớn. Sau khi uống hết bình sữa, bé bò vào lòng bố,không chịu xuống ghế ngồi. Bạc Cận Ngôn véo má con gái, lại véo cánh tay tròntrịa của bé. Được thôi, bố sẽ cho con ngồi một lúc.
Thế là em bé được ngồi vào lòng bố như ý nguyện. Hai bố contiếp tục theo dõi chương trình ‘Truy bắt tội phạm’.
Lúc Giản Dao về nhà đã là buổi chiều. Đi vào phòng khách, côkhông thấy hai bố con đâu, tivi cũng đã tắt.
Giản Dao đi vào phòng ngủ, bất giác mỉm cười.
Hai bố con một lớn một nhỏ đang nằm ngủ say sưa trên giường.Chỉ là hôm nay không giống ngày thường.
Bình thường con gái có tư thế ngủ loạn xì ngầu, lúc cuộn người,lúc nằm sấp... Hôm nay, bé nằm thẳng người nghiêm chỉnh. Chắc chắn bé bị ông bốnằm ngay ngắn ở bên cạnh chỉnh lại tư thế ngủ.
Tâm trạng Giản Dao trở nên vô cùng ấm áp và vui vẻ. Cô đi tắm,thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống cạnh Bạc Cận Ngôn.
Anh lập tức tỉnh giấc, khóe miệng nhếch lên, nhanh chóng lậtngười đè cô xuống dưới thân.
Giáo sư Bạc Cận Ngôn lúc nào cũng đề cao tư thế ngủ mạnh khỏe,nhưng kể từ đêm đầu tiên, tư thế của giáo sư không còn nghiêm chỉnh. Bởi vì phầnlớn thời gian, anh nằm úp sấp trên người vợ yêu, hoặc nằm nghiêng ôm cô vàolòng. Thói quen tốt anh duy trì hai mươi mấy năm không biết đã bị ném vào xó xỉnhnào.
***
Lúc hơn một tuổi, em bé biết nói ngày càng nhiều. Đặc biệt,mỗi khi nghe người lớn nói chuyện hay xem tivi, thể nào cũng có từ mới lọt vàođầu óc bé. Lúc bấy giờ, bé vẫn chưa có phản ứng, nhưng vài ngày sau, từ ngữ đóđột nhiên bật ra khỏi miệng bé.
Hai ngày nay, bé học được từ mới là ‘cứu mạng’. Đương nhiênbé không hiểu hết ý nghĩa nhưng vẫn biết vận dụng ở nhiều trường hợp.
Ví dụ lúc muốn đi chơi, bé sẽ nói: “Bà ngoại cứu mạng! Điđi!”
Ví dụ như bây giờ...
Giản Dao đang tắm cho bé trong nhà tắm. Bé rất không thích cảmgiác dòng nước dội xuống đỉnh đầu nên ra sức giãy giụa.
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn đi ngang qua cửa nhà tắm.
Em bé lập tức từ bồn tắm đứng dậy: “Bố cứu mạng!”
Giản Dao phì cười, Bạc Cận Ngôn cũng mỉm cười: “Không hổdanh là con gái bố, biết bố làm nghề gì?”
Anh sải bước dài, thong thả đi vào nhà tắm.
Em bé thấy vậy, cười ngoác miệng: “Bố cứu mạng! Bố bế!” Béchẳng thích tắm một chút nào.
Bạc Cận Ngôn nhìn con gái từ trên cao, khóe miệng nhếch lên,ngữ khí lãnh đạm: “Xin lỗi, bố không thể cứu con!” Nói xong, anh liền quay ngườiđi ra ngoài, không một chút nể tình.
Em bé ngây ra một giây, miệng mếu máo, òa khóc. Giản Daokhóc dở mếu dở, hét lên với Bạc Cận Ngôn: “Sau này anh đừng làm vậy! Sẽ tạothành bóng đen trong tâm lý của con đấy!”
Giọng nói trầm trầm của Bạc Cận Ngôn vọng vào: “Con gái củaanh bắt buộc phải có một trái tim kiên cường.”
Giản Dao: “...”
Em bé: “Hu hu hu.”
***
Kể từ lúc có con gái, thời gian riêng tư của hai vợ chồng giảmđi nhiều.
Buổi tối hôm nay, Giản Dao khó khăn lắm mới dỗ được con gáingủ, đã nghe tiếng Bạc Cận Ngôn từ phía sau truyền tới: “Bà xã, cứu mạng!”
Anh vừa định xuống giường, đột nhiên nhìn thấy con gái trênchiếc giường nhỏ bên cạnh không biết ngồi dậy từ bao giờ, đang mở to mắt nhìn bốmẹ.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Em bé hét lên.
Bạc Cận Ngôn vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra,còn Giản Dao đỏ mặt xấu hổ theo phản xạ có điều kiện. Lẽ nào con gái nghe thấynhững lời chọc ghẹo của bố mẹ? Tuy con bé chưa chắc đã hiểu nhưng dù sao cũngkhông hay cho lắm...
Có điều, Giản Dao đã lo lắng vô ích, bởi em bé tự mình leoxuống giường, chạy vội vào nhà vệ sinh: “Cứu mạng, cứu mạng! Đi tè, cứu mạng!”