Với khoảng cách tám cây số, chiếc xe Jeep chỉ đi trong mấy phút đồng hồ.
Bạc Cận Ngôn nghiêm mặt, phóng xe như bay trong màn đêm. Giản Dao ngoảnh đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Từng ngôi nhà, xe cảnh sát, biển báo, đồng ruộng... vùn vụt trôi qua.
Cô hơi thất thần, mở miệng: "Sau khi sát hại gia đình thứ nhẩt, hung thủ còn ở lại hiện trường một thời gian để ăn cơm, thay áo khoác. Vì vậy muốn giết gia đình thứ hai cũng cần thời gian. Điều này có nghĩa hung thủ chỉ có nửa tiếng đồng hồ đi từ địa điểm thứ nhất đến địa điểm thứ hai. Nói hung thủ đi bộ thì hơi miễn cưỡng, hơn nữa dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng trước mắt, chúng ta không tìm thấy nhân chứng gặp hung thủ trên đường.
Đội hình sự cũng vừa cho biết, nhà của gia đình thứ hai nằm trên một con đường hẻo lánh. Lẽ nào hung thủ đã có sự lựa chọn trước khi ra tay giết người? Suy đoán trước đó là sai lầm?"
Nói xong, Giản Dao hơi ngây ra. Đây là lần đầu tiên cô nghi ngờ lập luận của Bạc Cận Ngôn.
Vấn đề này tương đối tế nhị, nhưng Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn bằng ánh mắt chân thành, bởi vì quả thực tình hình thực tế rất khó lý giải.
Bạc Cận Ngôn vẫn không thay đổi sắc mặt. Anh tập trung lái xe, mở miệng: "Làm gì có chuyện anh phán đoán sai?"
Giản Dao: "... Vâng."
Lúc này xe ô tô đã đi xuống con đường đất. Bên ngoài ngôi nhà xảy ra án mạng đậu đầy xe cảnh sát, sợi dây phong tỏa đã được căng lên. Bạc Cận Ngôn dừng xe, dõi mắt về phía ngôi nhà đã tràn ngập máu tanh. Anh cất giọng bình thản: "Cái chết cũng có giá của nó, chúng ta có cách xác định diện mạo và thân phận của hung thủ."
Giản Dao ngẩn người.
Trên thực tế, cô đã không theo kịp tư duy của Bạc Cận Ngôn. Trong khi cô cho rằng anh phán đoán sai lầm, anh đã tiến thêm một bước lớn.
Bạc Cận Ngôn mở cửa xe, ngoảnh đầu nhìn Giản Dao: "Đi sát bên cạnh anh."
Hiện trường hung án thứ hai cũng hỗn loạn và không có trật tự như vụ đầu, mức độ tàn nhẫn còn kinh khủng hơn. Giản Dao chỉ liếc qua rồi ra ngoài chờ đợi.
Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn ra khỏi nhà. Anh tháo găng tay đầy máu bỏ vào cái sọt đựng dụng cụ, quan sát gương mặt nhợt nhạt của Giản Dao: "Khó chịu thì lại đây ôm anh đi."
Xung quanh toàn là người, Giản Dao đương nhiên nói không cần. Cô lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh anh. Bạc Cận Ngôn dõi mắt về phía trước, bàn tay buông thõng một bên thân anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô.
"Có gì phải ngượng? Bọn họ ai mà chẳng biết em là người phụ nữ của anh." Bạc Cận Ngôn cất giọng bình thản.
Giản Dao hơi quẫn bách.
Bạc Cận Ngôn rõ ràng rất tức giận. Hung thủ loáng một cái đã cướp đi gần mười sinh mạng ngay dưới con mắt của anh. Vậy mà anh vẫn quan tâm đến tâm trạng của cô. Chính vì thế, câu nói tình cảm của anh hết sức u ám.
Cô lắc nhẹ cánh tay anh: "Anh cứ toàn tâm toàn ý phá án đi, không cần để ý đến em. Em không sao cả, em sẽ theo sát anh."
Câu nói đủ vỗ về chưa?
Bạc Cận Ngôn chậm rãi ngoảnh đầu về phía Giản Dao. Ánh mắt anh ngạo mạn và lạnh lùng: "Lẽ nào em cho rằng anh không có nănh lực đồng thời làm tốt cả hai vai trò?" Hai vai trò đương nhiên chỉ "thần thám" và "bạn trai".
Giản Dao hết nói nổi.
Anh quả nhiên bị tên hung thủ chọc giận. Lúc rời khỏi giường đã bốc hỏa, bây giờ càng bùng cháy dữ dội, dỗ thế nào cũng không xong.
Thôi cứ mặc kệ anh, để anh tiếp tục giận dỗi. Dù sao lúc bực tức, anh sẽ càng phá án nhanh hơn.
Lúc này, phía trước vang lên tiếng kêu của một cảnh sát trẻ tuổi: "Tìm thấy rồi! Giáo sư Bạc, chúng tôi tìm thấy rồi!"
Giản Dao giật mình, cùng Bạc Cận Ngôn đi nhanh qua bên đó.
Một chiếc xe phụ trách mảng kỹ thuật của cảnh sát đậu bên lề đường, thùng xe phía sau đặt nhiều máy vi tính. Mấy nhân viên kỹ thuật ngồi trước màn hình, một chàng trai trẻ tuổi chỉ tay vào hình ảnh trên máy tính: "Chính là người này."
Bọn họ đang xem một đoạn băng từ camera giám sát trên chiếc xe buýt công cộng chạy ban đêm nào đó.
Đây chính là cách xác định thân phận và diện mạo của hung thủ mà Bạc Cận Ngôn nhắc đến.
Khi hiện thực phát sinh mâu thuẫn với lý luận, sự thật sẽ càng chìm trong lớp sương mù dày đặc, không ít người có lẽ nghi ngờ bản thân, phân vân dừng bước.
Nhưng đối với Bạc Cận Ngôn, chuyện này không thể xảy ra. Anh có sự tự tin tuyệt đối, nhận định bản thân là đúng đắn, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng. Anh sẽ tiếp tục kiên định tiến về phía trước theo tiền đề đã được anh giả thiết trước đó.
Về việc suy đoán, Bạc Cận Ngôn đưa ra lý luật đơn giản và rõ ràng: Hung thủ không biết lái ô tô, hiện trường không có dấu vết của phương tiện giao thông khác, không có nhân chứng gặp hung thủ. Vậy thì hắn chỉ có một phương tiện duy nhất đi đến hiện trường gây án thứ hai, đó là chuyến xe buýt ban đêm.
Kết quả, Bạc Cận Ngôn đã thật sự tìm ra hung thủ.
Bạc Cận Ngôn cúi thấp người, dán mắt vào màn hình. Giản Dao cũng dõi mắt theo anh.
Mặc dù hình ảnh có độ phân giải không cao nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra, đó là một người đàn ông có chiều cao trung bình, thân hình gầy guộc. Hắn mặc áo khoác màu đen bình thường, đầu tóc rối bù, diện mạo không nổi bật, đôi mắt trông hơi đờ đẫn.
Người cảnh sát trẻ tuổi cho biết: "Đối tượng lên xe buýt vào khoảng 22 giờ, 22 giờ 15 xuống xe. Điểm lên và xuống xe buýt trùng khớp với hiện trường xảy ra hai vụ án mạng."
Một người khác bổ sung: "Đây là khu vực nông thôn, xe buýt công cộng chạy buổi tối hầu như không có hành khách, thảo nào chúng ta không tìm thấy nhân chứng."
"Chính là hắn." Bạc Cận Ngôn cất giọng nhàn nhạt.
Nghe câu khẳng định của anh, mọi người đều tỏ ra phấn chấn.
"Tôi lại tìm thấy một hình ảnh nữa." Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi reo lên.
Mọi người dõi theo ngón tay của anh ta. Đó là hình ảnh từ camera giám sát của một trạm xe buýt nào đó, người đàn ông tương tự lại xuất hiện.
Anh chàng cảnh sát giải thích: "Thời gian 23 giờ, địa điểm là trạm dừng xe buýt Khu Nữu nằm trong tuyến xe đi qua thị trấn Lễ Dục, cách hiện trường vụ án thứ hai không xa."
Mọi người đều im lặng. Sau khi sát hại gia đình thứ hai, hung thủ định đi đâu?
Trên màn hình, người đàn ông đứng bất động. Bởi vì hắn mặc áo khoác và quần màu thẫm nên không rõ có vết máu hay không. Bên cạnh hắn là cột biển báo chỉ dẫn các tuyến đường. Nhưng người đàn ông không quan sát biển báo, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
Hai chiếc xe số 928 và 900 lần lượt đi tới, dừng lại trước mặt người đàn ông, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi xe buýt số 910 xuất hiện, hắn mới chậm rãi lên xe.
***
Chỉ mấy tiếng đồng hồ sau khi xảy ra vụ án đã có chân dung của hung thủ và lộ trình của hắn. Đối với các điều tra viên, đây là sự đột phá rất lớn. Đảm trách công tác kỹ thuật đều là những chàng trai trẻ tuổi, bọn họ tỏ ra xúc động. Người này gọi điện thoại, người kia gửi hình ảnh... Anh chàng phát hiện ra hình ảnh đầu tiên cất cao giọng: "Nhất định sẽ bắt được hung thủ."
"Đúng!"
"Đúng!"
Mọi người lên tiếng phụ họa, thể hiện quyết tâm cao độ. Tâm trạng của Giản Dao cũng bị khuấy động. Có lẽ chứng kiến thảm cảnh của gia đình, nhiệt huyết và khí phách của người cảnh sát đều bị kích thích.
"Đừng vui mừng quá sớm." Một giọng nói lạnh lẽo bất chợt vang lên.
Cả đám người ngây ra. Giản Dao quay đầu, chỉ thấy Bạc Cận Ngôn nhìn chằm chằm máy di động. Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có một chút xúc động hay mừng rỡ.
Sau đó anh buông máy điện thoại, đảo mắt qua mọi người.
"Tuyến đường này đi vào khu vực nội thành." Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm: "Một tên giết người dã man đã vào thành phố B, nơi tập trung đông dân cư. Hắn chỉ vung dao là có thể tùy tiện chém chết một hai người. Tôi thấy chẳng có gì đáng mừng ở đây."
Bên ngoài, trời đã tờ mờ sáng. Con đường đất ở nông thôn được bao phủ bởi một lớp sương mù giá lạnh.
Rời khỏi xe ô tô giám sát, Giản Dao kéo tay áo Bạc Cận Ngôn: "Lời nói vừa rồi của anh hơi đả kích mọi người."
Đám thanh niên trẻ tuổi vốn tràn đầy hăng hái. Sau câu nói lạnh lùng của anh, tất cả đều im lặng. Tuy ai nấy tập trung hết mình vào công việc nhưng bầu không khí ít nhiều không thoải mái như trước đó.
Bạc Cận Ngôn: "Có chuyện đó sao? Anh chỉ nói sự thật. Là cảnh sát, bọn họ nên sớm ý thức ra điểm này mới đúng."
"Họ vẫn còn trẻ mà. Anh tưởng đầu óc ai cũng xoay chuyển nhanh như anh hay sao?" Giản Dao lên tiếng: "Anh là tiền bối, thỉnh thoảng nên khích lệ mọi người vài câu như động viên em."
Lần này, Bạc Cận Ngôn chỉ liếc cô, không mở miệng.
Hai người quay về xe ô tô, công việc còn lại là chờ đợi.
Giản Dao hỏi: "Có cần em làm gì không?"
Bạc Cận Ngôn đáp: "Em ngủ đi." Sau đó, anh mở một tấm bản đồ, cầm cây bút của cô, cúi đầu xem xét.
Giản Dao nhoài người về phía anh: "Anh đang nghiên cứu gì vậy?"
Bạc Cận Ngôn chấm đầu bút xuống mấy điểm trên bản đồ: "Lúc hung thủ đến thị trấn thứ hai, trạm xe buýt mà hắn xuống xe cách trạm xe buýt có tuyến 910 một đoạn khá xa." Anh vẽ một đường thẳng trên bản đồ: "Hiện trường vụ án thứ hai nằm trên đường hung thủ đổi tuyến xe buýt."
Nghe Bạc Cận Ngôn nói vậy, trong đầu Giản Dao lờ mờ xuất hiện một manh mối nào đó nhưng không rõ ràng.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, dõi mắt về phía trước, đưa ra đáp án: "Hung thủ ra tay giết hai gia đình, có lẽ là tùy cơ, cũng có thể tồn tại mối liên hệ mà chúng ta chưa biết. Nhưng có thể khẳng định một điều, tinh thần của hung thủ đã suy sụp, hắn nảy sinh hoang tưởng giết người."
Giản Dao không nói một lời nào.
Bởi vì hai người cách nhau rất gần nên khi Bạc Cận Ngôn bỏ tấm bản đồ và ngẩng đầu, môi anh liền chạm vào má cô. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm: "Hôn anh một cái đi!"
Giản Dao liếc ngang ngang liếc dọc, xung quanh không có người. Thế là cô nhanh chóng ôm cổ Bạc Cận Ngôn, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi mỏng của anh: "Cố lên!"
Bạc Cận Ngôn: "Anh cần phải "thêm dầu" sao? Anh luôn ổn định phát huy trình độ cao." ("Cố lên" nghĩa gốc là "Thêm dầu")
Giản Dao: "... Coi như em chưa nói gì."
Hai người lại chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng có tin tức mới. Nhưng là một tin tức khá tồi tệ.
Giản Dao mở loa ngoài điện thoại. Đầu kia truyền đến giọng nói của người cảnh sát phòng kỹ thuật:
"Giáo sư Bạc, căn cứ vào dữ liệu do tập đoàn xe buýt cung cấp, đối tượng tình nghi xuống xe ở phía đông thành phố vào lúc bốn giờ rưỡi sáng, sau đó hắn biệt tăm biệt tích. Chúng tôi đang kiểm tra tất cả các camera giám sát ở khu vực xung quanh, đồng thời điều lực lượng đi truy lùng. Nhưng hiện tại vẫn chưa có kết quả."
Cảnh sát đã mất dấu đối tượng tình nghi.
Đúng như Bạc Cận Ngôn nhận định, đi vào khu vực nội thành đông dân cư thì chẳng khác nào ném đá xuống biển.
Giản Dao liếc Bạc Cận Ngôn, gương mặt anh phảng phất phủ một lớp băng.
"Giáo sư có chỉ thị gì mới không ạ? Không có thì tôi cúp máy đây." Người ở đầu kia điện thoại nói.
Bạc Cận Ngôn nheo mắt, lãnh đạm mở miệng: "Các anh làm rất tốt, hãy tiếp tục cố gắng."
Đối phương ngẩn người: "... Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Giản Dao quay sang Bạc Cận Ngôn, khóe mắt cô ẩn hiện ý cười. Không tồi, anh đã tỏ thái độ nhã nhặn với cảnh sát.
Tuy nhiên, chỉ e đối phương cho rằng, anh đang chế giễu bọn họ làm việc không hiệu quả.
"Bây giờ phải làm thế nào?" Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn lại cầm tấm bản đồ chăm chú quan sát, miệng lẩm bẩm: "Hắn sẽ đi một nơi đặc biệt."
Giản Dao: "Sao anh biết?"
Sao anh biết hung thủ không phải nhảy đại lên ô tô, đi lang thang giết người không có mục đích?
Bạc Cận Ngôn giải thích: "Tuy bây giờ có lẽ hung thủ không còn tỉnh táo nhưng bản năng và tiềm thức vẫn tồn tại. Trước khi lên xe buýt 910, hắn không hề nhìn biển báo. Hắn lên tuyến xe buýt riêng biệt, từ trạm đầu đến trạm cuối đi theo lộ trình nhanh nhất. Điều này chứng tỏ, hung thủ từng nhiều lần ngồi tuyến xe buýt này. Hiện tại, hắn cần đi đến một nơi, mang theo ảo giác trả thù, chinh phục và giải thoát."
"Nhưng làm sao chúng ta biết hắn đi đâu?"
Đúng lúc này, điện thoại của Giản Dao lại đổ chuông.
Cuối cùng, bọn họ cũng nhận được tin tốt lành. "Chúng tôi đã xác định được thân phận của đối tượng tình nghi. Hắn tên là Chương Thành, 28 tuổi, sinh sống ở thị trấn Hồng Vân, nơi xảy ra vụ án đầu tiên." Người cảnh sát hình sự ở đầu kia điện thoại nhanh chóng báo địa chỉ nơi ở của Chương Thành.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng nổ máy, phóng đi rất nhanh.
"Nhà là nơi ẩn giấu bí mật sâu kín nhất." Anh nói: "Về điểm này, kẻ tâm lý biến thái và người bình thường không có gì khác biệt."