Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Chương 32: 32 Hồi Thứ Tư 5


11h00, ngày 24 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
- --
"Cho nên những gì tôi có thể làm là bảo vệ Vu Thanh Tuyền thật tốt, theo dõi hai mối đe dọa lớn nhất và tìm ra kẻ khả nghi đang ẩn nấp trong sở cảnh sát?" Đang thi hành nhiệm vụ, cảnh sát Thạch lắc đầu, "Thạch Trình Hạ, tôi cảm thấy đầu óc cô trở nên cứng ngắc rồi.

Chúng ta hiện tại không phải đang phá án, tìm tới tìm lui cũng vô ích thôi.

Hơn nữa, chúng ta cũng không phải vệ sĩ."
"Nhưng nhiệm vụ tôi nhận được chính là điều tra chân tướng và bảo vệ Vu Thanh Tuyền."
"Như vậy đi." Cảnh sát Thạch tỏ vẻ thật là bó tay với cô, nói, "Sự việc bên Quốc tế Vu Thị giao cho sở trưởng Giang đi làm.

Nếu nhiệm vụ là do sở trưởng Giang phát ra, ông ấy hẳn biết 'Kế hoạch Yesterday' đang nghiên cứu dự án gì.

Sau đó, tôi sẽ giúp cô theo dõi Vu tổng và những người mà cô ấy tiếp xúc gần đây.

Về phần cô, tôi kiến nghị cô đừng có mà chỉ ở nhà vẽ nguệch ngoạc trên giấy.

Trước đó cô có nói về những kẻ lang thang quanh nhà Vu tổng vào lúc nửa đêm, tôi thấy họ rất khả nghi."

"Nhưng tôi cảm thấy..."
"Tôi của tương lai à, đồng chí Thạch Trình Hạ của tương lai ơi! Tôi thấy cô đang không thể kiềm chế mà trầm mê sắc đẹp của Vu Thanh Tuyền rồi! Tôi đã nói cô ấy là một phiền toái lớn mà!" Cảnh sát Thạch thở dài thườn thượt, sau đó lấy ra vài tấm ảnh từ trong balo của mình.

Đó là những bức ảnh chụp một số thư đe dọa mà Vu Thanh Tuyền nhận được.
"Cô nói cô, thời điểm lúc cô xuyên việt làm đầu óc bị hỏng theo luôn rồi hả?" Cảnh sát Thạch cầm tấm ảnh trên bàn, lấy bút ra và bắt đầu vẽ lên tấm ảnh, "Cô không cảm thấy năm bức thư đe dọa này rất khả nghi sao? 'Bức tranh gà chết' nói không chừng xuất từ tay người họa sĩ cô đã đề cập kia, ngày mai cô đi lấy bản thảo của nàng ta để đưa tôi giám định.

'Xuống địa ngục' có thể từ Ngu Quân Tề, dù sao một câu của Vu Thanh Tuyền suýt gi ết chết cô ta, còn cướp đi cha của cô ta.

Nhưng hiện tại thì hiềm nghi giết người của cô ta đã được loại trừ, chúng ta đặt nó sang một bên rồi để lát nữa nói sau.

Những bức ảnh được ghép lại trông giống như chụp lén của tên phóng viên kia rất khả nghi, anh ta muốn gì ở Vu Thanh Tuyền? Thơ tình hẳn từ người yêu đầu Ngải Ái.

Cái cuối cùng rất trực tiếp và thẳng thắn, nên chắc là thủ phạm thực sự."
Bị "mình" giáo huấn một trận, Thạch Trình Hạ đột nhiên hiểu được tâm tình của Vu Thanh Tuyền.

Nàng cúi đầu nghiêm túc hối lỗi: "Cảnh sát Thạch bảo đúng lắm, vì vậy chúng ta hiện tại nên quay lại thư đe dọa ban đầu hả?"
"Không phải còn có một người rất khả nghi ở đây nhưng không có bưu kiện sao?" Cảnh sát Thạch nhướng mày.
"Ai? Ý cô là?"

"Là tác giả đó." Cảnh sát Thạch hừ nhẹ.
"Mấy người đầu tiên thì còn ổn, nhưng người cuối cùng thì vô căn cứ." Thạch Trình Hạ phản đối nói, "Không thể bởi vì thiếu cô ta mà nhận định như thế chứ?"
"Cô nói đúng, cho nên việc tiếp theo cô cần làm là đi tiếp xúc với tác giả." Cảnh sát Thạch nói, giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Đã đến giờ rồi! Tôi phải đi đón Vu tổng của cô đây."
"Cô nói tào lao gì đó!" Bị "mình" nói như vậy thật xấu hổ mà!
"Tôi nói tào lao?" Cảnh sát Thạch chậc chậc hai tiếng, "Thạch Trình Hạ ơi là Thạch Trình Hạ, tôi không ngờ cô lại đối với Thạch Trình Hạ như vậy! Sự việc còn chưa được giải quyết đã yêu đương với đối tượng nhiệm vụ.

Quá cừ."
"Làm như tôi không phải là cô." Thạch Trình Hạ "cũ" đỏ mặt.
"Nếu không phải nhìn thấy Vu Thanh Tuyền sẽ trở thành bà xã của tôi trong tương lai, cô cho rằng tôi sẽ chạy tới giúp cô?" Cảnh sát Thạch đứng lên nói, "Được rồi, ai bảo cô xui xẻo như vậy, khi không chọn trúng một người chết.

Vì hạnh phúc tương lai của viên cảnh sát tôi đây, làm sao có thể để cô ấy chết được, đúng chứ?"
Đột nhiên cảm thấy "mình" ngu ngốc kia cũng có lúc ngầu đét! Thạch Trình Hạ hơi tự luyến mà cảm khái: "Vậy bây giờ tôi đi tiếp xúc với tác giả liền đây, cô chờ tôi xác định tác giả đang ở nhà trước rồi hẳn ra."
Cảnh sát Thạch xua xua tay.
Thân phận thực sự của tác giả rất có thể không phải là tác giả.

Thạch Trình Hạ đã sớm có linh cảm như vậy.


Dù sao, một nhà văn mới sẽ không thể có đủ của cải để sống bên cạnh biệt thự Vu Thanh Tuyền được.
Trọng điểm là biệt thự.
Thạch Trình Hạ gõ cửa biệt thự đối diện, tác giả vẫn lôi thôi lếch thếch trước sau như một, đầu tóc ổ gà, nhìn còn buồn ngủ.
Cô ta chớp mắt liên hồi, phải mất một lúc mới nén được nước mắt cho chảy xuống.

Sau đó, cô ta gượng gạo vẫy tay với Thạch trình Hạ: "Chào buổi sáng."
"Đã giữa trưa, thưa cô." Thạch Trình Hạ trả lời.
"Thế hả?" A Nguyễn kiễng chân nhìn qua Thạch Trình Hạ, "Tối qua tôi gõ được mười nghìn chữ.

Cô biết không? Đối với tôi mà nói đó là điều gần như không thể!"
"Tôi không muốn biết."
"Vậy hàng xóm tìm tôi có chuyện gì đây." A Nguyễn nhún vai, tò mò hỏi.
"Tôi ở nhà có chút nhàm chán, vốn dĩ muốn đi dạo xung quanh một chút, sau đó lại nhớ tới lần trước có nhờ cô giữ một người giúp tôi nên tôi đến cảm ơn cô."
"Chà, lý do này có lý đấy." A Nguyễn gật gù, rồi nghiêng người sang một bên, "Được rồi, tôi cho phép cô tiến vào lãnh thổ của tôi."
Thời đại này còn tồn tại người bị hội chứng tuổi teen nữa hả? Thạch Trình Hạ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của mình, vẫn nên nhận lời mời của chủ nhà thôi.
Cấu trúc nhà A Nguyễn không khác nhà Vu Thanh Tuyền cho lắm, nhưng so về mức độ trang trí chỉ có thể được xem là đơn giản.

Không biết tác giả này có tâm lý lập dị gì, giữa ban ngày ban mặt mà trong phòng đều kéo rèm kín mít.

Kéo hết rèm thì không nói, bởi thời điểm nghỉ ngơi để tối một chút có ích cho giấc ngủ, nhưng việc bật đèn khắp phòng có ý nghĩa gì?
"Gần đây tôi đang tìm cảm hứng, nhà hơi bừa bộn, cô đừng để ý." A Nguyễn nói, rồi ngồi xuống ghế vuông nhỏ.

"Không sao." Thạch Trình Hạ khách sáo, "Tôi còn phải nói một câu xin lỗi với cô vì đã tuỳ tiện nhét một tên đàn ông xa lạ vào nhà cô như vậy."
"Thật ra không sao cả, cô đã giúp tôi rất nhiều đấy." A Nguyễn cười nói, "Đúng rồi, cô biết không? Vị P La tiên sinh kia là một phóng viên rất lợi hại."
"Ừ, tôi biết." Tôi còn biết cô mua tin tức từ anh ta đấy, Thạch Trình Hạ nghĩ thầm.
"Anh ta theo dõi thái tử Vu Thị đã lâu." A Nguyễn nói, "Phát hiện ra vị thái tử kia có mối quan hệ bất chính với thư ký.

Tôi còn chưa kịp đưa tin, mà không biết ai lại thiếu đạo đức để lộ chuyện này ra ánh sáng."
Ờm, nàng chỉ nghe một nửa từ P la.

Loại người không có tiết tháo như anh ta, nói không chừng chính anh ta là người thiết kế một màn lộ ra ánh sáng.
"Xem ra cô có ấn tượng không tồi với P La tiên sinh nhỉ." Thạch Trình Hạ mỉm cười, "Theo tôi được biết, anh ta là một kẻ chỉ quan tâm đ ến lợi ích."
A Nguyễn như chợt hiểu ra: "À~ Không phải đâu.

Anh ta nói muốn đổi thông tin chuộc chính mình, cho nên tôi đã đổi với anh ta."
"Vậy tối hôm đó anh ta rời khỏi nhà cô lúc mấy giờ?" Thạch Trình Hạ hỏi, trong lòng thầm mắng tác giả bị chút lợi ích làm hoa mắt.
"Để tôi nhớ lại đã." A Nguyễn cau mày tự hỏi một lúc, mới nói, "Hôm đó chúng tôi nói chuyện rất khuya, tôi cũng không để ý lắm...!À, đúng rồi!" A Nguyễn đột nhiên nhào về phía sofa, từ kẽ hở lấy ra một thiết bị đầu cuối nhỏ: "Thời điểm anh ta rời đi, tôi đã tải tư liệu sống lên đám mây.

Để tôi xem xem, hừm, chắc là khoảng 2 giờ sáng."
"Là 2 giờ sáng ngày 17 tháng 10 à?" Thạch Trình Hạ chậm rãi gật đầu, nói, "Vậy tôi có thể trao đổi thông tin với cô không?"
"Hả? Thật không ngờ cô cũng hứng thú tới chuyện của Vu Thị nha." A Nguyễn cười nói, "Tôi còn tưởng tôi là người duy nhất quan tâm tới chuyện này chứ.".