Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 42

Câu trả lời không như mong muốn càng làm người khách béo phẫn nộ, ông ta nghiến răng, mắt trợn ngược như muốn rớt ra ngoài:

- Chỗ này làm ăn kiểu gì thế hả? Có mỗi thằng oắt con mà cũng không đuổi được, đúng là vô dụng.

- Thưa, đây là…

Sau một hồi đứng ngoài cuộc, Duy Phong bỗng xen vào:

- Thôi, kết thúc ở đây! Quản lí Nam, nhờ anh thay tôi thanh toán toàn bộ thiệt hại cho ông ta. – Phong hướng ánh nhìn đầy khinh miệt về phía người đàn ông rồi quay sang người quản lí: - Và sau này, cấm loại người này đặt chân đến quán chúng ta, anh hiểu không?

- Vâng thưa cậu chủ!

Người quản lí kính cẩn nghiêng mình trước Duy Phong khi cậu bước qua trước mặt và kéo theo nó ra ngoài, để lại bao ánh nhìn kinh ngạc xen lẫn tò mò của những người khách xung quanh. Trong khi đó, vị khách hống hách kia vẫn đang há hốc mồm vì những gì vừa nghe được, ông đã từng nghe đến uy danh của người đứng đầu quán bar này, và điều đó khiến khuôn mặt ông thất sắc.

***

- Này, đi chậm thôi, cậu kéo tay tôi đau…

Đang đi thật nhanh, bỗng dưng Phong dừng lại đột ngột khiến nó không kịp chuẩn bị, đâm sầm vào tấm lưng to lớn của cậu ta, mũi đau đến ứa nước mắt. Bàn tay Phong dần nới lỏng và buông khỏi tay nó, cậu quay lại trừng mắt quát:

- Cậu có bị điên không mà vào những nơi đó hả? Nếu như lúc đó tôi không có ở đó thì sao? Cậu biết hậu quả sẽ như thế nào không?

- Tôi… tôi xin lỗi! Số tiền đó nhất định tôi sẽ trả cho cậu, nhưng đừng hét lớn như thế nữa được không?

Dường như nhận thấy thái độ hơi quá của mình, khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng của Duy Phong dần dãn ra, cậu dịu giọng:

- Vấn đề không phải là tiền bạc… Thôi, không nói nữa. Thật hết cách với cậu. Về thôi!

Zen nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn rồi, chết thật, về muộn thế này mẹ cấm cửa cho xem. Sương đêm buông xuống phủ kín lên vai và tóc khiến nó cảm thấy lành lạnh, đột nhiên, một hơi ấm từ đằng sau phủ lên người nó, khiến nó thoáng bối rối.

- Khoác chiếc áo này vào đi, cậu mà cảm lạnh thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.

Zen ngước mắt nhìn Phong, nó nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu qua đôi mắt trong suốt của người đối diện, thêm một lần nữa nó hiểu thêm về con người này, cậu ta ngoài cái tính ngang tàng, bướng bỉnh, khó ưa, thì ẩn sâu bên trong là một trái tim ấm áp. Bất giác đôi môi nó khẽ nở ra một nụ cười.

- Cảm ơn!

Dưới ánh đèn của những trụ điện gần đó, bóng hai đứa phản chiếu nghiêng nghiêng in trên mặt đường tạo thành những vệt đen dài. Zen đùa nghịch với những cái bóng, nó đưa chân giẫm lên chúng như hồi bé vẫn thường chơi, hành động đó khiến người đi bên cạnh nó phải bật cười, nó nhăn mặt tỏ vẻ không quan tâm rồi lại tiếp tục với trò chơi của mình. Nhưng rồi có một điều gì đó đã khiến Zen phải dừng lại, nó chăm chú nhìn những cái bóng to lớn, xiêu vẹo phía trước và di chuyển ánh nhìn lên trên. Trước mặt nó, một lũ người với đủ kiểu hình hài kì dị đang đứng dựa lưng vào những chiếc xe gắn máy phân khối lớn. Ước chừng có khoảng hai mươi tên, tên nào cũng to xác và mặt mũi bặm trợn, sau lưng chúng còn có cả vũ khí… Zen quan sát xung quanh, đây là đoạn đường vắng vẻ rất ít người qua lại, hơn nữa cũng đã khuya sẽ càng vắng hơn, tình thế mà bọn nó đang đối mặt hiện giờ là hai chọi hai mươi, quả thật không cân sức.