Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 24

5. Đối đầu

Tiễn Phương về, nó trở lại phòng của mình. Zen cảm thấy rất vui vì nó đã có thêm một người bạn, người bạn nữ đầu tiên trong cuộc đời mình. “Tít tít”. Có tin nhắn mới. Zen vội đến bên giường cầm lấy chiếc điện thoại lúc nãy bị nó vứt chỏng chơ trên giường không thương tiếc. “Tao Vũ đây, tối nay hẹn mày 9h ở phòng nhạc cụ trường ta nhé. Có việc gấp. Đừng hỏi chuyện gì, đến khắc biết”. Hừ, tên này chơi trò gì mà thần bí vậy nhỉ? Thôi kệ, cứ theo lời nó đi, chắc phải có việc quan trọng nó mới nói thế.

8h45’, trường học... "Cổng trường đóng rồi, vào thế nào đây?". Trước cổng trường THPT X, đêm hôm có một con nhóc đang loay hoay, nhấp nhổm không yên, chốc chốc nó lại ngó vào trong như tìm kiếm gì đó. Nếu có người đi qua lúc này, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ nó đang có ý đồ đột nhập vào trường để trộm cắp tài sản! Sau một hồi bất lực không thể vượt qua cái cổng rắn chắc và cao lớn sừng sững trước mặt, nó chán nản ngồi bệt xuống vỉa hè. Chợt, một sáng kiến lóe lên trong đầu Zen. Nhìn quanh quất một hồi, đôi mắt Zen dừng lại ở cây phượng mọc sát bức tường của trường học, nó không giấu nổi sự vui mừng hiện qua đáy mắt. Thoắt một cái, nó đã ở dưới gốc cây, và thoắt một cái nữa nó đang vắt vẻo trên cành cây bên kia bức tường thuộc khu vực của trường. Tối thế này, không thấy cái gì cả! Nó lục trong túi chiếc điện thoại và áp đảo bóng tối bằng thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ đó. Không thấy gì còn đỡ, thấy rồi lại hối hận. Lúc này, mặt Zen cắt không còn giọt máu, cái mồm nó đột nhiên á khẩu, đôi mắt trợn ngược vô hồn. Zen hóa đá. Và sau cái giây phút “xuất thần” đó, hồn nó lại nhập trở lại thể xác và các bộ phận trên cơ thể nó lại hoạt động. Mắt nó nhìn lại cái vật thể đang đung đưa trước mặt. Một con nhện. Mẹ ơi! Một con nhện! Và cái miệng của nó lại phát huy hết công suất: "Aaa...!" "Bịch!" Zen "hạ cánh" ngay vào bụi cây bên dưới. Nó lóp ngóp bò dậy trong khi người đau ê ẩm. Sau vài giây trấn tĩnh, nó nhớ mang máng hình như lúc nó vừa ngã, ngoài tiếng hét của nó ra còn có tiếng hét của ai khác nữa. Ý nghĩ đó khiến nó sợ, nhìn quanh nó chỉ thấy một màu đen của bóng đêm đang nuốt chửng lấy vạn vật, Zen cốc đầu mình tự nhủ chắc lúc đó nó hoảng quá nên nghe nhầm thôi.

- Bà cô xuống cho con nhờ, nặng quá!

Một tiếng nói phát ra từ phía dưới cơ thể nó, theo phản xạ tự nhiên, nó giật bắn người, bật ra xa kèm theo đó là một tiếng hét thất thanh. Nhưng tiếng hét của nó chưa kịp bắn ra khỏi mồm thì đã trôi tuột vào trong vì có một bàn tay đang bịt chặt lấy miệng nó.

- Suỵt! - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Trong ánh sáng mờ ảo của một nửa vầng trăng đêm nay, nó có thể nhìn ra được khuôn mặt gần kề của người đối diện. Là Huyên. Trong lòng Zen cảm thấy vui sướng tột cùng, nỗi sợ hãi ban nãy đã bay biến đâu hết. Cùng lúc đó, ba cái mặt khác cũng ló ra từ bụi cây, không cần nói cũng biết đó là: Phong, Vân và Vũ.

- Mọi người cũng có ở đây sao?

- Mày hỏi gì lạ vậy? Chính mày gọi bọn tôi đến đây mà.

Nghe câu nói này của mấy thằng bạn, nó có cảm tưởng như cú tiếp đất lúc nãy đã khiến tai nó bị ảnh hưởng thì phải, nó có nghe nhầm không đây? Zen cầm chiếc điện thoại, mở tin nhắn đã nhận, giơ ra cho lũ bạn, nó biết đôi co nhiều cũng chẳng ích gì, “nói có sách, mách có chứng” là tốt nhất.

- Đây, bọn mày xem đi!

Nhìn vào tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại, mặt Vũ biến sắc:

- Tao thề là tao chưa bao giờ gửi tin nhắn này cho mày cả. Còn vì sao đây lại là số tao thì... tao không biết. Đúng rồi, bọn tao cũng nhận được tin như thế.

Zen cầm chiếc điện thoại của ba thằng bạn mà không tin nổi vào mắt mình. Cả ba tin nhắn đến đều là số của nó với cùng một nội dung nó đã nhận. Trong lòng Zen lúc này không khỏi bất an, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, trong nó có dự cảm chẳng lành.

- Bây giờ tính sao? Về nhé? Tao thấy lo quá. - Nó hướng đôi mắt đen tuyền lấp lánh dưới ánh trăng về phía những người bạn cũng đang có cùng tâm trạng.

Không được, đã đến đây rồi thì phải vào chứ, mày cứ lo xa, không có chuyện gì đâu, đây là trường học chứ có phải ổ cướp đâu. Tao cũng muốn biết ai đã bày ra trò này và với mục đích gì. Nếu sợ thì mày cứ về trước đi. - Thiên lên giọng quả quyết và tìm kiếm sự đồng tình của những thằng bạn qua ánh mắt.

***