********** Lê Hân Dư nhanh chóng nằm chặt lấy cổ tay Y Nghê, đẩy mạnh ra.
Cô sống một mình ở nước ngoài một thời gian lâu, hành lý đều tự xách lấy, dù gì cũng sẽ khỏe hơn Y Nghê.
Nếu như có cố gắng chống trả lại, Y Nghê quen thói tiểu thư khuê các có lẽ thực sự cũng không thể đánh lại Lê Hân Dư.
Y Nghê ngã xuống nền nhà, hiểu rằng động tay sẽ chẳng có ích gì cho mình, cô ta bĩnh tĩnh trở lại, bắt đầu dùng lời lẽ kích: “Có giấy đăng ký kết hôn thì sao chứ, ai mà không biết giấy đăng ký của cô dùng thủ đoạt bẩn thỉu mới đạt được." Lê Hân Dư nhìn cô ta: “Cô nói cô và Lăng Diệu là thanh mai trúc mã?” "Đúng." Y Nghệ kiêu ngạo hất hàm, dù cho bộ dạng thảm hại ngồi trên sàn, cũng lộ rõ tâm thể vô cùng đắc ý của cô ta: “Chúng tôi từ nhỏ đã quen nhau, cô nghĩ cô là cái thả gì, dù có giấy đăng ký kết hôn, trong lòng Lăng Diệu cô cũng chẳng là gì."
Lê Hân Dư cổ tình chọc tức cô ta: "Tôi dùng thủ đoạn hèn hạ gì thì mặc xác tôi, cô quản được à? Dù gì tôi cũng có được rồi.
Cô là thanh mai trúc mã, quen anh ấy hơn hai mươi năm nhưng cũng không thể trở thành con dâu nhà họ Lăng, cô vẫn còn mặt mũi mà ra oai với tôi? Thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn ấy thì cô cũng chỉ là kẻ thứ ba, bị người đời thóa mạ mà thôi." "Vậy thì đã sao, ít nhất anh Diệu bảo vệ tôi." Y Nghê cố tình chạm vào chỗ đau của cô: “Sự việc xảy ra trong yến tiệc nhà Cung gia, cô nghĩ anh Diệu không biết ư? Là tôi cố tình hất nước lên người cô, nhưng anh Diệu không hề trách tôi, ngược lại trách cô khiến anh ấy mất mặt!" Lê Hân Dư vốn dĩ không buồn, nhưng khi nhắc tới chuyện này, trái tim cô như bị đâm vậy.
Không phải vì Lăng Diệu đối xử không công bằng với cô, mà vì cô thương cho bộ dạng thảm hại của mình, cũng thương cho Giang Dật Hàn vô duyên vô cớ bị lôi vào chuyện này.
Cô hít một hơi thật sâu, trong lúc cãi nhau, ai nghiêm túc hơn thì người ấy thua.
Lê Hân Dư vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình như vậy.
Thấy cô không nói gì, nghĩ rằng mình đã chạm đúng điểm yếu của cô, Y Nghê lại càng đắc ý hơn: “Lê Hân Dư, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có dùng mưu kế cả đời để chiếm giữ lấy vị trí Lăng phu nhân này, thì anh Diệu cũng sẽ không thích cô đâu." Điều tiết lại cảm xúc cho mình mạnh mẽ hơn, cô nhoẻn miệng cười với Y Nghe: “Vậy thì mượn lời may mắn của cô, để tôi cả đời này là Lăng phu nhân đi.
Dù cô có nói gì thì cô cũng chỉ là tình nhân, cho dù Lăng Diệu có thích cô đi chăng nữa, bảo vệ cô thể nào đi nữa thì tôi vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh ấy.
Cô mãi mãi cũng chỉ là tình nhân không thể lộ diện mà thôi.” "Cô!" "Không sai, chính là tôi." Cô cười một cách xán lạn, Y Nghê càng tức giận mà không có cách nào để phản bác.
Y Nghê nổi giận ngồi bệt xuống sàn, bên cạnh sofa vừa hay trải một tấm thảm, Y Nghệ cứ như vậy mà ngồi bệt xuống, cũng không biết suy nghĩ điều gì.
Lê Hân Dư có chút lo lắng, đàn ông tắm thường rất nhanh, cô phải nhanh chóng đuổi Y Nghê đi, mới có cơ nói chuyện đàng hoàng với Lăng Diệu.
Lời nói khó nghe như vậy nhưng Y Nghề vẫn chưa có ý muốn rời đi, vẫn cứ ngồi đó giương mắt nhìn cô đầy hằn học.
Lê Hân Dư nghĩ nếu như không còn cách nào nữa thì cô sẽ ra chiêu cuối cùng.
Thực ra Lê Hân Dư cũng không cao hơn Y Nghê bao nhiêu, nhưng lúc này thấy Y Nghê ngồi dưới sàn nhà, cô đứng như vậy đã có cảm giác cao hơn rất nhiều rồi.
Cô đi thắng tới trước mặt Y Nghê, xoa xoa nắm đấm như định đánh người.
Y Nghê hơi sững sờ: “Đồ thần kinh này, cô định làm gì? Cô định đánh tôi u?" "Đúng, đấy, tôi dùng nắm đấm giải quyết cô đã là nhân từ với cô lắm rồi." Lê Hân Dư chớp chớp mắt, dọa dẫm cô ta: "Cô lên mạng search xem, đánh kẻ thứ ba đều là xé quần áo, cào mặt trên đường.
Nếu sau này cô còn gây sự với tôi, cô có tin là tôi sẽ xử cô như vậy không?" Sợ bị ăn đòn thì mau cút đi, trong lòng cô nói vậy.
"Lê Hân Dư, cô là đồ điên!” Y Nghê gào lên.
Khi Lăng Diệu tăm xong bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh Lê Hân Dư đang dử dử nằm đấm diễu võ giương oai..