********** Cùng mẹ chồng Hách Ánh ăn xong bữa trưa, Lê Hân Dư liền thay một bộ đồ khác vội vã tới công ty Lăng thị.
Nhưng vừa đến còn chưa kịp nói mục đích thì cô đã bị từ chối phải đứng ngoài cửa.
Cô gái quầy lễ tân với lớp trang điểm tinh tế, nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường: "Chủ tịch không gặp khách, có hẹn trước mới được gặp, không có hẹn trước cô chỉ còn cách đứng ở ngoài cửa đợi." Đường đường là phu nhân Lăng thị lại phải chịu sự lạnh nhạt như vậy, đến nhân viên cấp thấp trong công ty còn không coi trọng cô.
"Nếu như cô có chuyện cần tìm chủ tịch Lăng, có thể trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với ngài ấy, đợi thông báo của cấp trên chúng tôi sẽ mời cô vào." Lễ tân thăm dò nói.
Lê Hân Dư xoa trán, nếu như có thể liên lạc được thì cô cũng không đến nỗi phải đến công ty tìm.
Ở vị trí lễ tân này, cô gái đã nhìn thấy rất nhiều người qua lại, thoắt cái đã hiểu hết mọi chuyện, thầm cười nhạo trong lòng.
Bà Lăng này ngồi trên bệ xí mà không ị, có điều cô ta cũng đã xác nhận được lời đồn rằng, chủ tịch Lăng quả thực rất căm ghét Lê Hân Dư.
Cô gái lễ tân bỗng hách dịch đứng lên, cười một cách lạnh lùng rồi không nói một lời nào.
Không thể vượt qua được các cửa an ninh, cô chỉ còn cách ngồi ngoài cửa Lăng thị ôm cây đợi thỏ.
Nhưng cách này hiệu quả không cao, xác suất quá thấp để có thể gặp được Lăng Diệu.
"Lê Hân Dư?” Phía sau có người đàn ông dò xét gọi cô một tiếng.
Quay đầu lại, là một người đàn ông cao to đẹp trai, trông có vẻ rất đứng đắn, nhưng giữa hai lông mày lộ rõ một đường đào hoa.
“Tôi là Hướng Lập Hiên, bạn thân của chồng cô." Cô nhớ ra rồi, Hướng Lập Hiên, em trai của Hướng Hy Nhiên.
Hai chị em nhà này có vẻ đẹp vô cùng hớp hồn.
Vừa thấy mình gọi đúng người rồi, đúng là Lê Hân Dư, Hướng Lập Hiên cười rồi bước lên phía trước: “Cô đợi ở cửa làm gì vậy." Lê Hân Dư ngập ngừng nói: “Tôi không vào được." "Tưởng chuyện gì to tát, để tôi dẫn cô vào." Hướng Lập Hiên dẫn theo Lê Hân Dư đi thẳng vào thang máy tòa nhà, nhìn thấy như vậy cô gái ở quầy lễ tân chỉ biết giậm chân.
Trong không gian ngột ngạt ấy, Hướng Lập Hiên cứ nhìn Lê Hân Dư chòng chọc, đánh giá một cách tỉ mỉ.
Anh cứ nhìn như vậy khiến cho tim cô có chút hoang mang, không ngừng nhìn lên màn hình ở cửa thang máy, chỉ hy vọng mau chóng lên đến tầng mà cô cần tới.
Hướng Lập Hiên không biết nghĩ tới gì bỗng cười to.
Lê Hân Dư bị tiếng cười ấy dọa giật mình, bèn hắt xì một cái.
Vừa hay bị Hướng Lập Hiên nhìn thấy, anh ta cười càng to hơn: “Lê Hân Dư em đúng là thú vị thật." Xoa xoa da gà nổi ở trên tay, Lê Hân Dư không biết làm gì.
Thang máy vừa dừng, cô vội vàng chạy ra ngoài, tai như còn vang vọng tiếng cười khủng khiếp của Hướng Lập Hiên.
Hướng Lập Hiên nhanh chóng bước theo, dẫn theo cô vào văn phòng của chủ tịch.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Hướng Lập Hiên dẫn theo đàn bà tới, những ánh mắt ấy như đang thăm dò, đánh giá.
Hướng Lập Hiên cười rồi khoác lên vai Lê Hân Dư, đẩy cô vào phòng chủ tịch.
Lúc này anh mới vỗ vỗ tay, nụ cười như muốn giải thích rằng: "Thu lại ánh mắt của mọi người, đây không phải người đàn bà của tôi, là của chủ tịch các người."
Nghĩ tới bộ dạng ngạc nhiên của Lăng Diệu khi nhìn thấy Lê Hân Dư, Hướng Lập Hiên bỗng cảm thấy có chút thú vị.
Người phụ nữ thú vị như vậy, anh nhận định phải giúp Lăng Diệu một tay.
Dù gì bộ dạng kinh ngạc ấy của Lăng Diệu là một kỳ cảnh tráng lệ khó thấy mà! "Nhưng mà, Hướng thiếu gia...” "Nói." "Tiểu thư Y Nghề vẫn ở bên trong." Hướng Lập Hiên ngẩn ra, thôi xong rồi.
Y Nghê từ nhỏ đã lớn lên với họ, tấm lòng Y Nghệ dành cho Lăng Diệu đến người đi đường đều rõ.
Sau khi tốt nghiệp, không ai ngờ rằng cô lại từ bỏ việc làm một đại tiểu thư sung sướng nhàn hạ, nhất quyết chạy đi tìm khắp các mối quan hệ để được vào Lăng thị ứng tuyển vị trí thư ký..