*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
********** Lê Hân Dư bĩu môi, yếu ớt tự biện hộ: “Không phải thằng bé bắt nạt tôi, là tôi không thể nào so đo với một đứa bé được.” Cô cũng không thể hung dữ đánh nhau với một đứa bé chứ? Lúc bé trai nhìn thấy người đàn ông cao to vốn đã ngây ra, rõ ràng có vẻ hơi sợ sệt, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ giương nanh múa vuốt với Lê Hân Dư lúc nãy.
Cánh tay của Hướng Lập Hiên đỡ sau lưng Lê Hân Dư, nhưng lại không đụng vào người cô: “Cũng không biết con cái nhà ai mà thiếu dạy dỗ, vô học thế này? Bộ bố mẹ chết hết rồi sao?” Mấy từ “bố mẹ” và “chết” đâm thẳng vào trái tim mong manh của cậu bé.
Cậu bé xông về phía Lê Hân Dư, chụp tay cô rồi cắn mạnh.
Lê Hân Dư đau đớn rút tay ra nhưng mu bàn tay của cô vẫn bị đứa trẻ cắn rướm máu.
Hướng Lập Hiên chẳng quản phụ nữ hay trẻ em gì đó, anh ta vốn cũng không phải là người ga lăng lịch sự gì, phương châm sống của anh ta là đừng ai cản trở việc của tôi, nếu không mặc kệ anh là ai, tôi đều sẽ không bỏ qua.
Anh ta tát đứa bé một cái, đứa nhóc bị đau khóc ré lên, sau đó nhả rằng ra.
Vẻ mặt Hướng Lập Hiên thiếu kiên nhẫn, xách thẳng quỷ nhỏ ra xa.
Thằng nhóc bị tát một bạt tai, khóc ầm ĩ, thu hút vài người người đang đi dạo trong vườn hoa xúm lại xem.
Lúc này, người chăm sóc thằng bé mới vội cuống quýt chạy ra.
Lâm Dĩ Thuần ngồi xổm xuống, ôm chặt Lăng Niệm Sơ mới bị đánh một bạt tai.
Vừa nhìn thấy người thân, thằng nhóc đã ngay lập tức vùi gương mặt bị thương vào vòng tay của Lâm Dĩ Thuần, càng khóc to hơn.
Miệng nó còn không ngừng gọi: "Mẹ, mẹ!” Lâm Dĩ Thuẫn căm giận sục sôi, nói: “Cho dù các người không có con, cũng không nên so đo với một đứa bé như thế chứ.
Nó mới lớn chừng này thì có thể làm chuyện gì? Sao các người có thể đánh nó chứ?" Hướng Lập Hiên không chịu thua, anh ta kéo mu bàn tay bị cắn rướm máu của Lê Hân Dư ra: “Nuôi con giống như chó vậy, bố mẹ không biết dạy thì đừng trách người khác dạy dỗ nó.” Lâm Dĩ Thuần không thể nào phản bác, chỉ có thể ôm chặt đứa bé, oán hận nhìn Lê Hân Dư: “Bởi vì nó cắn cô một cái nên các người đánh nó như vậy sao? Nó mới chừng này tuổi.” Hướng Lập Hiên cười gắn: “Tuổi còn nhỏ thì có thể giết người? Trẻ con hư không dạy dỗ để sau này nó làm càn đi ăn cướp à?” Giọng nói của Lâm Dĩ Thuần mềm mại, nghẹn ngào: “Niệm Sơ không khỏe, có thể mắc bệnh ung thư máu, các người bị trầy da một chút cũng đâu có sao, nhưng đối với thằng bé mà nói là tai nạn lớn, nếu nó xảy ra chuyện gì thì các người lấy gì bồi thường?” “Lê Hân Dư, tôi tôn trọng cô, gọi cô một tiếng phu nhân, cho dù lúc đó giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm nhưng cô cũng không thể làm hại con tôi vậy chứ?” Đôi mắt đỏ hoe, Lâm Dĩ Thuần nghiêm túc hỏi.
Người không biết còn thật sự tưởng là Lê Hân Dư cố tình làm hại đứa trẻ này để trả thù.
Lê Hân Dư ngây cả người, lúc này mới phản ứng được: “Con trai của cô đã lớn như vậy rồi?”