*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
********** Tuy Lăng Diệu tỏ ra như không có chuyện gì nhưng Lê Hân Dư vẫn nhạy cảm phát hiện anh có chuyện giấu cô.
Nhưng anh chạy đến bệnh viện...! Có thể có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ vết thương của Lăng Diệu thật sự nặng hơn, sợ cô lo lắng nên mới không chịu nói? Lê Hân Dư làm sao cũng không yên tâm.
Cô muốn tìm thời gian để hỏi Lăng Diệu nhưng dường như ngày nào anh cũng rất bận, sáng nào anh cũng đến công ty rất đúng giờ.
Cô muốn đi cùng thì Lăng Diệu lại nói gần đây anh khá bận, bảo cô đi tìm Lê Ngưng chơi.
Cô để bụng, cố ý đi hỏi thăm trợ lý Lưu nhưng anh ta lại ấp a ấp úng, trả lời mơ hồ không rõ khiến lòng cô không yên, cho nên cô tìm thời gian đi bệnh viện một chuyến.
Cô cố ý hẹn gặp bác sĩ điều trị của Lăng Diệu, hỏi thăm tình trạng của anh như thế nào, liệu có phải bị tổn thương đến nội tạng mà trước đây không phát hiện ra không?
Trước khi có được câu trả lời của bác sĩ, Lê Hân Dư luôn lo lắng, nhưng sau khi có được câu trả lời của bác sĩ rồi thì cô bỗng cảm thấy lạnh lòng.
Bác sĩ nói: “Buổi chiều chủ tịch Lăng không đến tái khám, chúng ta đã hẹn hôm nay tái khám, anh ấy vẫn chưa tới, trợ lý Lưu nói tạm hủy bỏ, có phải Lăng phu nhân đã nhớ lầm không?” Lòng Lê Hân Dư hơi chùng xuống nhưng vẫn mỉm cười với bác sĩ: “Tôi đã làm lỡ thời gian của bác sĩ rồi, có lẽ gần đây tôi căng thẳng quá nên quên mất.” “Không sao, Lăng phu nhân đi thong thả.” Sau khi cảm ơn bác sĩ xong, Lê Hân Dư ngơ ngác đi ra ngoài.
Hôm qua không phải Lăng Diệu tới kiểm tra, vậy rốt cuộc anh tới bệnh viện làm gì? Nhưng chỉ cần cơ thể anh không sao là được.
Đầu óc cô hơi rối loạn.
Lê Hân Dư xuống lầu đi vào vườn hoa nhỏ trong khu điều trị nội trú, một cậu bé không biết từ đâu lao ra ở chỗ khúc cua cầu thang.
Cô hơi mất tập trung, không phản ứng kịp, cho đến khi cậu bé đụng trúng cô, ngã xuống đất thì mới hoàn hồn.
Cậu bé còn nhỏ, lại chạy quá nhanh nên ngã nhào xuống đất theo quán tính.
Cánh tay cậu bé chà xát trên nền xi măng, rách một mảng da lớn, máu trào ra ngoài.
Lê Hân Dư vội vàng kéo đứa bé lên: “Xin lỗi cháu, do dì không cẩn thận, cháu có sao không?” Thằng bé nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.
Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhìn cậu nhóc: “Dì đưa cháu đi khám nhé, được không?” Cậu bé nhìn cô không chớp mắt rồi bất ngờ giơ tay tát cô một cái.
Cô tránh rất nhanh, đứa bé cũng không có bao nhiêu sức, cái tát kia vừa vặn tát trúng cắm cô.
Lê Hân Dư vội vàng đứng dậy, lùi lại hai bước.
Đứa nhỏ đã ra tay một lần, lại muốn ra tay lần nữa, nhất quyết đánh Lê Hân Dư Dù sao người lớn cũng không thể thật sự so đo với một đứa bé, huống chi cánh tay của đứa bé này lại đang bị rách da, còn chảy máu nữa chứ?