Cột sáng vô cùng to lớn kia sau khi mất đi điểm chống đỡ, chợt sập đổ xuống, vật chất hỗn độn trong phạm vi hàng ức vạn dặm đều hoàn toàn bị khuấy động lên, hỗn độn từng đám từng đám lớn cuồn cuộn mãnh liệt quét qua mỗi một tấc không gian, tựa như dã thú phát điên phát cuồng.
Đúng ngay lúc trục tâm nguyên thủy sắp sập đổ xuống, toàn bộ thân trụ phát ra một tiếng vang chát chúa kịch liệt, từng đạo từng đạo vết nứt vô cùng to lớn xuất hiện ở bên ngoài thân trụ, hơn nữa đang không ngừng tăng thêm, mở rộng ra, cuối cùng trục tâm nguyên thủy đã nứt rạn cùng khắp, bộ mặt hoàn toàn thay đổi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một tràng tiếng ầm vang như tiếng sấm nổ vang ở trung tâm vũ trụ nguyên thủy, trục tâm nguyên thủy vô cùng to lớn kia vắt ngang trong vũ trụ nguyên thủy giờ khắc này rốt cục không chịu nổi tải trọng, hoàn toàn vỡ nát biến ảo thành quang hoa ùn ùn bắn tung ra chiếu rọi khắp cả vũ trụ.
Thế nhưng lúc này, toàn bộ vũ trụ nguyên thủy cũng đã xảy ra biến hóa kịch liệt, tất cả bề mặt không gian cũng theo đó tan biến đi, trong bốn giới lúc đó không còn bất cứ trở ngại cấm chế nào nữa, đi tới dung hợp sau cùng.
Duy trì thời gian mấy ngàn năm, bảy đạo chân linh của Đại Thần Thiên rốt cục tan thành mây khói...
Tử Thần giới!
Ngàn vạn Tử quân đã bày trận sẳn sàng chờ đợi, do Đệ nhị Giới Vương và Đệ tứ Giới vương đích thân chỉ huy. Hai người lúc này đang quỳ gối trước Tử Thần điện, thần sắc ngưng trọng, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Không bao lâu, một cổ tử khí đen như mực từ trong điện thổi quét ra, mãnh liệt tràn ngập, gần như trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa tựa hồ đều đã bị tử khí kia xâm nhiễm, trở nên ảm đạm thất sắc. Hiện giờ tu vi của hai đại Giới Vương cũng đã đạt tới cảnh giới Quy Thần sơ kỳ, trong khoảnh khắc va chạm vào tử khí, tận đáy lòng không khỏi sinh ra một nỗi sợ hãi không thể phai mờ, toàn thân dường như quá sợ hãi run cầm cập.
Chỉ thấy một cái quỷ ảnh cao lớn trôi chầm chậm ra đại điện, Tử Thần!
Giờ phút này, hắn đã cởi bỏ đi một thân bố bào rách nát vừa dày vừa nặng, toàn thân lỏa lồ, trên thân mặt ngoài da phần lớn đã thối rữa, từng tia từng tia vật chất hỗn độn không ngừng từ trong lỗ chân lông chảy trào ra, dưới thân thì không có hai chân, vật chất hỗn độn dày đặc bao phủ.
Trên cái mặt khô héo giống như bộ xương khô kia lộ ra một tia cười lạnh nanh ác dữ tợn, hai tay nắm chặt chuôi cây liêm đao chống vào eo hông, hướng về phía bầu trời cười sằng sặc một tràng:
"Hắc Hắc Hắc, quả thực là thiên ý a, thời điểm trục tâm nguyên thủy sụp đổ, cũng là ngày Tử Thần Ma Năng của ta đại thành, Hắc Hắc Hắc Hắc Hắc!"
Hai đại Giới Vương tận đáy lòng run rẩy, đều cảm giác được từ trên người Tử Thần tản phát ra ma năng khủng khiếp, so với ngàn năm trước tưởng chừng như hai người khác hẳn nhau, giờ phút này trở nên càng thêm hung lệ, bá đạo.
Ánh mắt sắc bén của Tử Thần lạnh lùng nhìn hai đại Giới Vương, lành lạnh cười nói:
"Binh lực chuẩn bị như thế nào?"
Đệ nhị Giới Vương gật gật đầu:
"Hai ngàn ba trăm vạn tử quân đã chuẩn bị sẳn sàng chờ phát động, đợi chỉ thị của Tử Thần đại nhân."
"Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải vượt lên trước đánh vào Đại Thần Thiên giới, đoạt cho được Thần Thiên Bảng nguyên thủy, đợi đến lúc đó, toàn bộ vũ trụ nguyên thủy sẽ là thiên hạ của Tử Thần giới ta, ha ha ha ha!"
Trải qua một ngàn năm bế quan, tới nay Tử Thần Ma Năng của Tử Thần đã vượt qua mức cực hạn, đạt tới trạng thái đỉnh phong trước nay chưa từng có, đây cũng cho hắn niềm tin đủ để diệt sát ba gã chủ thần còn lại. Hiện giờ cấm chế của mặt ngoài không gian đã tan biến, Tử Thần dẫn theo hai ngàn ba trăm vạn Tử quân không còn cố kỵ chút nào hướng vào trong vũ trụ nguyên thủy xuất phát.
Thế nhưng lúc này, trong Loạn Thần giới cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từng đạo từng đạo tà khí giống như tơ lụa màu tím đen không ngừng từ trong Loạn Thần điện uốn lượn chảy ra, ăn mòn vạn vật, phàm là bị xâm nhiễm chỉ một tí ti, cũng đều sẽ bị ăn mòn hoàn toàn, tan tành, cuối cùng hình thần câu diệt. Ba đại Đế Tôn cùng với Binh Vương Đông Phương Giản lúc này dừng ở bên ngoài Loạn Thần điện, cùng đợi bên trong Loạn Thần đại điện. Truyện Tiên Hiệp Trà Truyện
"Vù!"
Loạn Thần hít một hơi thật sâu, tà khí màu tím đen bao phủ toàn thân tốc độ lưu chuyển chợt tăng nhanh, quang văn bên ngoài lớp da kia cũng biến thành sáng rực hẳn lên.
Trải qua một ngàn năm bế quan, hình dáng hắn cũng đã xảy ra biến hóa thật lớn, cả người thấu phát ra một cổ tà khí âm trầm, cùng với Loạn Thần lúc trước dường như là hai người khác biệt.
"Âm Vương Thất Sát, vô địch thiên hạ... Mặc dù hiện giở chỉ nắm giữ được sáu sát, ta cũng nhất định có thể giành được Thần Thiên Bảng nguyên thủy, hắc hắc ha ha ha ha!" Loạn Thần cuồng vọng cười, nhưng mà trải qua hơn một ngàn năm tu luyện, hắn như trước không có hoàn toàn nắm giữ được toàn bộ lực lượng của Âm Vương Thất Sát Trùy, nhưng dù vậy, hắn cũng có đủ tự tin có thể ở trong cuộc chiến chúng thần giành được toàn thắng.
Lúc này, Binh Vương Đông Phương Giản đi tới, trầm giọng nói:
"Loạn Thần đại nhân, bây giờ liền phát binh sao?"
"Đương nhiên là lúc này, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng vượt qua trước Loạn Thần giới ta!" Loạn Thần lạnh lùng nói.
Đông Phương Giản nhướng mày:
"Không bằng trước xem xét tình thế cuộc chiến, quan sát tình huống của các giới kia cẩn thận rồi hãy phát binh, đối với ta như vậy có lợi hơn."
Loạn Thần ánh mắt chợt nheo lại, hừ lạnh một tiếng thật mạnh:
"Xem ra ngươi còn chưa biết thế nào là cuộc chiến chúng thần, ở trước mặt chủ thần, đừng nói là hai ngàn vạn binh lực, cho dù là binh lực hai ức vạn cũng chỉ đủ để lót đường, chỉ cần ta có thể tiêu diệt giết chết ba gã chủ thần kia, cho dù Loạn Thần giới ta bị huỷ diệt tại chỗ cũng không tiếc!"
Trong ánh mắt Đông Phương Giản hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng thần sắc vẫn như cũ không biến đổi, nhè nhẹ thở một hơi dài, tức thì lui xuống.
Ba đại Đế Tôn nhìn thấy Đông Phương Giản xuống điện, vội vàng nhào tới hỏi:
"Thế nào?"
Đông Phương Giản trầm trọng lắc lắc đầu, thở dài nói:
"Loạn Thần đại nhân đã thay đổi, xem ra Long Chiến nói không sai, có lẽ thật là do ảnh hưởng của Âm Vương Thất Sát Trùy, nhiếp tâm nhập ma, hiện giờ Loạn Thần đại nhân đã thay đổi hoàn toàn!"
Ba đại Đế Tôn thần sắc đều có vẻ cực kỳ ngưng trọng, hỏi:
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Phát binh!" Đông Phương Giản trong giọng nói không khỏi toát ra vài phần bất đắc dĩ.
Ở trung tâm của bốn giới, tồn tại một cái khu vực đã từng nắm quyền chưởng quản bốn giới, Đại Thần Thiên giới, đây cũng là chỗ của Đại Thần Thiên Chưởng Khống Giả vũ trụ nguyên thủy thời trước.
Phiến tinh vực này được khai sáng ra cũng không tính là rộng lớn, nhưng đạt tới hoàn mỹ tuyệt đối, vô luận là tỉ lệ cân bằng hỗn độn khí hay là mức độ khống chế pháp tắc Thiên nguyên tố, hết thảy đều đạt tới hoàn mỹ, không có bất luận tỳ vết nào, không bắt bẻ vào đâu được.
Một cái không gian hoàn mỹ tuyệt đối như vậy, trạng thái ổn định của nó cơ hồ đạt tới mức độ của vũ trụ nguyên thủy, hơn nữa bởi vì phục khắc cải tạo từ vũ trụ nguyên thủy, hạn chế pháp tắc ở nơi này đối với bất cứ một người nào từ bên ngoài đến đều được tăng mạnh.
Tại trung tâm của tinh vực, là một khu đất liền to lớn màu trắng nổi lơ lửng, từ nơi xa có thể nhìn thấy kiến trúc thành trì trên vùng đất đó, thứ tự ngay ngắn, hết thảy dường như đều có xu hướng hoàn mỹ. Núi cao trùng điệp, hải dương rộng lớn vô tận, bốn phương tám hướng sông ngòi thông chảy, cùng với từng tòa từng tòa kiến trúc thành thị nguy nga hùng vĩ, nơi này người dân không có lúc nào là không hưởng thụ ân điển của Đại Thần Thiên ban cho.
Ở chỗ sâu trong Đại Thần Thiên giới, là một thành của Thần Thiên, cũng là Đế thành của Đại Thần Thiên giới.
Thế nhưng Thần Thiên Tế Đàn thì ở chỗ cao nhất của Đế thành, Tế Đàn màu xanh nhạt đứng sừng sửng cao vợi, có hình vuông, hướng về phía trước hơi hơi gồ lên. Đó chính là Tế Đàn chế tạo ra bị vô tận hỗn độn "Ngân hà tàn vẫn" của vũ trụ nguyên thủy bao phủ, tựa như từng loại ngọc thạch bình thường, bên trong khí trời lưu chuyển, ẩn chứa khói tuyết.
Ở bốn góc của Tế Đàn phân biệt đứng vững chắc một cây trụ thật lớn, bốn cây trụ khảm liên kết với nhau, ở giữa chịu tải một cái viên cầu cực kỳ to lớn. Cả vật thể viên cầu kia có màu tím xẩm lóng lánh, chung quanh lấp lóe từng tia từng tia chớp, hiển nhiên khắc ấn cấm chế pháp chú vô cùng lợi hại.
Giờ phút này, theo trục tâm nguyên thủy sụp đổ, toàn bộ Thần Thiên Tế Đàn đều bắt đầu rung chuyển lên, từ ở sâu trong vũ trụ kéo tới một đạo quang trụ màu trắng xuyên qua bầu trời, trực tiếp chiếu vào viên cầu màu tím.
Viên cầu lay động, bốn phía sóng dao động không gian im bặt rồi ngưng lại, Ngay sau đó dựa theo quy luật quỹ tích kỳ dị nào đó bắt đầu vận hành trở lại, trong phạm vi một ngàn thước, giống như bị không gian loạn lưu cuốn qua.
"Ôi... Ngàn năm trôi qua, cũng tới lúc kết thúc, trục tâm nguyên thủy rốt cục sụp đổ rồi!" Vũ Văn Thác đứng ở ngoài Tế Đàn, thở dài thật sâu, quỳ xuống, nói:
"Thần Thiên, Thần Nô nhất định sẽ hoàn thành ý chỉ của người, quyết sẽ không để cho Đại Thần Thiên giới cứ như vậy mà diệt vong!"
Một bên Tử Dạ Thương Long cũng là thần sắc ngưng trọng, thở dài không thôi.
Nhưng mà ngoài hai người ra, còn có một người cũng theo Vũ Văn Thác quỳ rạp xuống, người nọ mắt hổ mày kiếm, một thân mặc trường bào màu xanh trong lót màu trắng, xương gò má hõm sâu, hai mắt chỉ trống rỗng nhìn chằm chằm vào quang cầu màu tím xậm kia, như có điều suy nghĩ.
Tử Dạ Thương Long hỏi:
"Thần Tôn, dựa theo chỉ ý của Đại Thần Thiên, Thần Thiên Bảng nguyên thủy kia ngay tại bên trong quang cầu màu tím này sao?"
Thần Tôn sau khi khấu đầu lễ bái chín cái, mới thong thả đứng dậy, trầm giọng nói:
"Không sai quang cầu màu tím này, chính là Vạn Thế Ngao Vương canh giữ Chí Tôn linh bảo nguyên thủy "Tử Thủy Thiên Tinh", thân mình cùng trục tâm nguyên thủy cùng chung một nhịp thở. Giờ phút này trục tâm nguyên thủy đổ, khiến cho nó dẫn tới không gian của vũ trụ nguyên thủy loạn lưu, trừ phi nắm giữ được pháp tắc nguyên thủy, nếu không cho dù là chủ thần, bước vào trong đó cũng sẽ bị nghiền nát thành bột phấn."
Tử Dạ Thương Long biến sắc:
"Nói như vậy, ai cũng không có khả năng lấy được nó?"
Thần Nô Vũ Văn Thác lúc này đứng lên, lắc đầu nói:
""Tử Thủy Thiên Tinh" tuy rằng huyền diệu phi phàm, nhưng mà có hạn chế thời gian, loại không gian loạn lưu này nhiều nhất chỉ có thể kéo dài trong thời gian một năm. Chỉ có điều Đại Thần Thiên làm như vậy, nhất định có nguyên nhân của nó."
"Hiện giờ trục tâm nguyên thủy sụp đổ, tất cả mặt bề không gian cũng đều theo đó mà tan nát, ắt hẳn các chủ thần kia sẽ bằng tốc độ nhanh nhất tập kích Đại Thần Thiên giới, hòng cướp đoạt Thần Thiên Bảng nguyên thủy." Tử Dạ Thương Long nhíu chặt mày, nhìn Thần Tôn, nói:
"Ba nghìn hai trăm vạn binh lực của Tà Thần giới ta đã tập trung sẳn sàng ở tiểu vũ trụ chờ phát động, không biết Đại Thần Thiên giới có kế sách phòng bị gì không?"
Thần Tôn trầm giọng nói:
"Ở bên ngoài Đại Thần Thiên giới, còn sót lại lực lượng cấm chế của Đại Thần Thiên thiết trí, nhưng loại lực lượng này đối với chủ thần hiển nhiên không tạo ra được chút uy hiếp gì, hiện nay chỉ có tám trăm vạn binh lực của Đại Thần Thiên giới trợ thủ ở ngoài ranh giới... Cuộc chiến chúng thần này, quả thực là khó mà liệu trước được."