Sự xuất hiện của Nghịch Ương thật khiến cho Phong Vũ và Huyền Hy có chút kinh ngạc.
"Ha Ha! Nghịch Ương, không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống! Lần này không có nghiên cứu được con sâu nào sao?" Nhìn thấy chỉ có một mình Nghịch Ương tiến đến, Vũ Hoàng rất nhanh điều hòa trở lại, lại thờ ơ mỉa mai Nghịch Ương.
"Được rồi tên tiểu tử ngươi, còn đem chuyện cũ ấy nói ra ư! Ta đã hối hận đến chết. Lúc đó đúng là không nên cùng các ngươi đi vào Mê Thần điện!" Trong giọng nói của Nghịch Ương quả thật xem giống như hai người là lão bằng hữu nhiều năm chưa gặp, hòa nhã cùng nhau nói chuyện phiếm.
"Nghịch Ương, ngươi chết đến nơi, còn nói ra những lời không có văn hóa như vậy!" Vũ Hoàng tự nhiên biết chủ ý của Nghịch Ương là nhằm vào cái gì, dùng lời hoa mỹ khiêu khích người khác, đối với sự khiêu khích của người ta, tự nhiên cũng có biện pháp để ứng phó, một câu nói ra, đã đem tất cả lời nói của Nghịch Ương hoàn trả lại, biểu lộ rõ ràng lập trường của hai người ở vào thế đối địch.
"Ôi! Phong Vũ lão đệ, lời nói như vậy thì không nên nói ra. Tuy rằng ta lúc trước khai mở ra rồi một phen làm trò cười cho các ngươi, nhưng ta cũng đã chịu hậu quả của trò đùa, một chuyện nhỏ thì không cần phải ghi nhớ ngàn vạn năm chứ? Bị ngươi trách móc như vậy, ta thật sự hết sức xấu hổ." Nghịch Ương diễn kịch như thật, nghe ra trong giọng nói của ông thậm chí là thật đến tám phần.
"Trò cười? Chuyện nhỏ?" Vũ Hoàng đối với chuyện năm đó hiển nhiên canh cánh trong lòng, nếu như không phải Nghịch Ương bỡn cợt lừa gạt, có lẽ bọn họ đã có thể tại Mê Thần điện thu hoạch lớn mà quay về, cũng không phải sau lại bị bọn Tần Vũ giết chết, càng khỏi phải sau khi chết đi thân phận lại là người của Đệ Nhị Thần Giới bị người của Đệ Nhất Thần Giới khi dễ áp bức.
Hết thảy mọi điều này, khởi nguồn đều là do Nghịch Ương năm đó bỡn cợt lừa gạt, cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, hắn thân làm thủ lĩnh đầu sỏ, đương nhiên ôm hận trong lòng, nếu như không phải mình lúc này vừa mới phi thăng lên không bao lâu, không vì thực lực Thiên Thần quá yếu kém, Vũ Hoàng sớm đã dựa vào những lời này giết chết mất rồi.
Bọn Thiên Thần này khi nghe giọng nói của Vũ Hoàng, xác định ắt hẳn giữa bọn họ thật đã nảy sinh ra chuyện gì đó, hai người có lẽ cũng đúng như lời Nghịch Ương nói, quan hệ giữa hai bên cũng không tệ lắm.
"Ách..." Nghịch Ương vẻ mặt ngượng ngùng, nhất thời nghẹn lời, ho khan hai tiếng, thật thà nở nụ cười đứng lên: "Ha Ha! Chuyện năm đó coi như xong đi, mà ta cũng là do bị các ngươi bức bách, mới không cẩn thận bị độc mà chết." Nói xong, hắn nhìn về phía bốn năm mươi tên Thiên Thần kia, ánh mắt rực sáng. Cười một cách kỳ quái: "Ta tin rằng ngươi lần này chính là đến cùng ta giao hảo, Ha Ha Ha Ha..."
Cảm nhận được ánh mắt Nghịch Ương tràn ngập sát khí, bốn năm mươi tên Thiên Thần kia bị Phong Vũ mê hoặc kéo tới đồng loạt sinh ra một loại cảm giác bị lừa gạt, đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Vũ Hoàng.
Vũ Hoàng nhíu sâu chân mày, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, lại lọt vào bẫy rập của Nghịch Ương.
"Nghịch Ương! Ngươi cho rằng bọn họ sẽ nghe lời thêu dệt gây chia rẽ của ngươi sao? Đừng nói nhiều lời nhảm nhí, chúng ta lần này chính là đến vì Tông Quân báo thù. Nghịch Ương, giết chết Tông Quân, ấy không phải trong số đó cũng có ngươi sao?" Vũ Hoàng chẳng cần cùng ông tranh đua miệng lưỡi, trực tiếp đem mục đích của hành động này bới móc rõ ra, hắn cũng đã có chuẩn bị, đợi đến lúc Nghịch Ương trả lời về chuyện này, mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ đem tội danh đã tham dự giết chết Tông Quân gán lên mình ông, để có cớ mượn đao giết người.
"Đúng! Giết chết Tông Quân cũng có ta một phần!" Nghịch Ương thẳng thắn trả lời, nói xong, còn ngầm nháy nháy mắt với Vũ Hoàng, vẻ mặt rất quái dị. Nguồn: http://Trà Truyện
"Ách..." Với câu trả lời thẳng thắn của Nghịch Ương như thế, Vũ Hoàng vừa mới chuẩn bị những lời hay ý đẹp, trong lúc nhất thời không cách nào phát ra được, tức thì đứng ngẩn người tại chỗ.
Bọn Thiên Thần khi nghe xong câu hỏi cùng chờ đợi câu trả lời của Nghịch Ương, tự nhiên nhìn thấy rõ vẻ mặt quái dị của Nghịch Ương vừa rồi, lại thấy Vũ Hoàng không nói tiếp lời nào, càng hoài nghi thêm nữa.
"Hừ! Phong Vũ, ngươi thật là lừa gạt chúng ta đến khổ!" Một Trung bộ Thiên Thần la lên: "Nào là ngươi tại tầng không gian thứ sáu từng nhận được sự dìu dắt của bọn Tông Quân? Nào là ngươi vì cái chết của Tông Quân mà cảm thấy phẫn nộ? Đây đều là hoàn cảnh của ngươi sao? Ta từ lâu đã hoài nghi ngươi rồi. Hừ Hừ! Bây giờ lộ ra mặt thật rồi sao?"
Lời nói của tên Trung bộ Thiên Thần này khiến cho một ít Thiên Thần lộ vẻ đồng tình, phần lớn các Thiên Thần khác đều duy trì thái độ nhìn để xem như thế nào, ai ai cũng nhíu mày, thầm suy nghĩ đến tình thế trước mắt.
"Không phải đâu, các ngươi hiểu lầm rồi!" Nói ra những lời này, cũng không phải Vũ Hoàng, mà là Nghịch Ương!
"Phong Vũ! Lần này dẫn những người đến này, đúng là để báo cừu cho Tông Quân sao? Hừ! Được rồi, tất cả các ngươi cùng tiến lên đi, ta tận lực bồi tiếp." Nghịch Ương lộ vẻ mặt kiên cường chính khí, giận dữ nhìn Vũ Hoàng:
"Giết chết ta, cừu mới hận cũ cùng báo luôn thể! Chỉ sợ các ngươi không có năng lực đó!"
Nghe Nghịch Ương nói rõ như vậy, bọn Thiên Thần vốn đang duy trì thái độ hoài nghi đã hoàn toàn tin tưởng. Lời giải thích này của Nghịch Ương rõ ràng là dấu đầu hở đuôi mà.
Vũ Hoàng và Huyền Hy bị lời nói của Nghịch Ương cũng một trận ngạc nhiên bị dọa cho hoảng sợ, còn chưa có hoàn toàn nghĩ đến nên dàn xếp phản cảm như thế nào, liền cảm nhận được một cổ sát khí rất mạnh từ phía sau truyền đến, tiếp theo, âm thanh "Vù Vù" một trận, biểu hiện rõ ràng bọn Thiên Thần phía sau đã có người động thủ.
"Hèn hạ!" Vũ Hoàng hầm hầm nhìn Nghịch Ương, thầm căm hận kêu lên, vội vàng quát to một tiếng: "Cẩn thận!" Đồng thời rất nhanh rút kiếm nghênh tiếp.
"Bùng!" Một tiếng nổ vang, tên Thiên Thần đánh lén kia kể cả thần khí cấp thấp trong tay bị chém ngang lưng thành hai đoạn ngã gục tại chỗ.
Vũ Hoàng nhìn thấy tình hình lúc này, hai mắt đều sắp phun lửa. Vừa mới đánh lén chính là một tên Hạ bộ Thiên Thần năng lực tương đối yếu kém, Vũ Hoàng hoàn toàn có thể ung dung né tránh ra, kết quả lại bị Nghịch Ương chém chết làm rối tung như vậy, bọn Thiên Thần này sẽ càng thêm tin tưởng chính mình cùng Nghịch Ương đúng là cùng một phe.
Nghịch Ương lúc này cũng không để ý gì đến Vũ Hoàng, trực tiếp giơ kiếm áp sát vào giữa đám người đang vì nhìn thấy Thiên Thần khí mà sững sờ, đại sát tứ tung.
"Kiếm Đãng Bát Phương!" Thiên Thần có được Thiên Thần khí, thực lực Thiên Thần so với có Thần khí cao hơn không chỉ một cấp bậc, mà Nghịch Ương lại còn có công pháp không tệ, ưu thế phối hợp với nhau, đối với đám Thiên Thần kia, giống như lang hổ lạc vào đàn dê, giết thôi không kịp thở.
"Phá Thiên Nhất Kiếm!" Nghịch Ương liều mạng bị thương, sau khi chém chết hai tên Thượng bộ Thiên Thần, lợi dụng Phá Thiên Nhất Kiếm uy hiếp địch nhân tản rộng ra, rất nhanh thối lui ra sau.
Sau khi lui tới một nơi an toàn, nét mặt Nghịch Ương hiện ra vẻ mệt nhọc suy sụp, thở hổn hển, cười một tràng quái dị, hướng về đám Thiên Thần kia nói:
"Hắc Hắc! Có bản lãnh đến truy giết ta a!" Nói xong, Nghịch Ương tăng tốc, rất nhanh bay đi rời khỏi hiện trường.
"Đừng để cho hắn chạy thoát!" Vũ Hoàng lúc này có thể nói là lửa giận thiêu cháy trong lòng, bị Nghịch Ương hoa ngôn xảo ngữ nói vài ba câu lộng giả thành chân thêm vài động tác liền dễ dàng gây chia rẽ tạo được mâu thuẫn giữa mình cùng các Thiên Thần này. Lúc này nhìn bộ dáng của hắn, tám phần là do Thiên Thần lực tiêu hao quá độ, liền mượn cơ hội bỏ chạy.
"Đừng để cho tiểu tử này chạy thoát. Ta không hủy hắn đi không xong!" Một Thượng bộ Thiên Thần toàn thân bao trùm huyết dịch màu xám phẫn nộ đuổi theo, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Vũ Hoàng, căm tức nghiến răng!
Cảm nhận được phía sau bọn Thiên Thần truy đuổi tới với những ánh mắt cực kỳ phẫn nộ, Vũ Hoàng vừa chạy vừa vội vàng nói:
"Các vị huynh đệ hiểu lầm rồi. Sự tình không phải như suy nghĩ của các người!"
"Hừ! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin tưởng ngươi tên Đệ Nhị Thần Giới này sao? Chịu chết đi!" Trận chiến vừa rồi, Nghịch Ương giết chết bốn năm người, mà còn làm bị thương mười mấy người, nhưng trong đó đại đa số đều là Hạ bộ Thiên Thần, thượng bộ Thiên Thần hầu như được toàn vẹn.
Bọn Vũ Hoàng là hai tên Hạ bộ Thiên Thần, tốc độ tự nhiên không bằng bọn Thiên Thần đẳng cấp so với hắn cao hơn, rất nhanh đã bị những Thượng bộ Thiên Thần này rút ngắn khoảng cách lại.
"Các vị huynh đệ! Các người cũng nghe nói qua. Ta cùng Nghịch Ương kia mấy ngàn vạn năm không có gặp mặt, mà còn cùng hắn có thâm cừu, không có khả năng..." Vũ Hoàng vừa rất nhanh chạy trốn, vừa giải thích, đồng thời còn truyền âm cho Huyền Hy, để cho nàng chuẩn bị đổi hướng khác chạy trốn. chính mình lưu lại ngăn cản bọn chúng một hồi.
"Hừ! Nói quá hay. Ai có thể tin tưởng các ngươi vừa rồi không có truyền âm nói chuyện với nhau. Nhìn Nghịch Ương kia ngầm nháy nháy mắt với ngươi, đã biết ngươi không phải là cái thứ tốt đẹp gì, các huynh đệ: Đừng nhiều lời như vậy làm gì, trước hết giết tên tiểu tử này, sau đó sẽ cùng đi báo thù cho Tông Quân!" Một tên Thượng bộ Thiên Thần trong đó đối với quyền lợi cũng khát vọng rất sâu sắc, thấy có cơ hội tới tay, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Hy nhi, đi mau, ta ngăn chặn bọn họ một hồi, sau này sẽ cùng ngươi hội hợp!" Vũ Hoàng thấy tình hình lúc này không thể giải thích được không cách nào hóa giải, quyết định dùng hết sức để cho Huyền Hy chạy thoát đi, chính mình ngừng lại xoay mình đối mặt với đám Thiên Thần.
Huyền Hy vừa muốn nói gì đó, có điều nhìn thấy sự việc đã đến nước này, đành phải bấm bụng tung mình bỏ chạy, tránh phải làm liên lụy đến Vũ Hoàng.
"Hừ! Phong Vũ, ngươi cho rằng ngươi một tên Hạ bộ Thiên Thần có thể là đối thủ của chúng ta ư?" Nhìn thấy Vũ Hoàng ngừng lại đối mặt với bọn họ, các Thiên Thần "ào ào" gào lên.
"Không Không Không! Các vị đại ca, ta không hề nghĩ muốn phản kháng! Ta lưu lại, là muốn giải thích sự việc vừa rồi..." Vũ Hoàng hấp tấp nói.
"Không có gì thích hợp để giải thích, ngươi hãy giữ lấy những lời lẽ cũ rích đó của ngươi, chúng ta không thể tin tưởng ngươi nữa, đối với một tên sắp chết, ta lại càng mong tai ta có thể được yên ắng thanh tĩnh." Bọn Thiên Thần này nghĩ đến chính mình đường đường là Thiên Thần của Đệ Nhất Thần Giới, vậy mà bị một tên Thiên Thần mới vừa phi thăng lên không bao lâu của Đệ Nhị Thần Giới mê hoặc, đều có vẻ rất phẫn nộ.
"Các vị đại ca, với trí tuệ sáng suốt của các người, hẳn là đã nghĩ đến, tên Nghịch Ương này, trước vì sao dùng cái giọng điệu lão bằng hữu cùng ta nói chuyện! Nếu như ta và hắn là thông đồng móc nối với nhau, đại khái cũng không cần nói chuyện trên trời dưới đất, trực tiếp gặp mặt hay dùng truyền âm thương lượng được rồi, sau đó lại trong ngoài phối hợp tiêu diệt các người là được, cần gì phải tạo ra cảnh nói chuyện dông dài như vậy. Chỉ để tăng thêm phiền não ư?" Vũ Hoàng lại vội vàng không ngừng lên tiếng giải thích.
Vừa nghe Vũ Hoàng nói, các Thiên Thần cũng đều suy ngẫm lại, có điều, vẻ hoài nghi trên mặt vẫn như trước không thay đổi.
Nhìn thấy những lời giải thích này có hiệu quả, Vũ Hoàng vội vàng chớp lấy thời cơ:
"Tin rằng với trí tuệ sáng suốt của các vị đại ca, hẳn là đã có thể thấy được, Nghịch Ương trước sau trái ngược quá nhiều, rõ ràng là cố ý đổi trắng thay đen. Hơn nữa, chúng ta nếu cần phải truyền âm, vậy còn cố sức làm ra cái vẻ mặt cổ quái gì đó để làm chi đây? Trực tiếp truyền âm nói chuyện với nhau không phải sẽ tốt hơn sao?"
Lần này, không ít Thiên Thần đã tin lời nói của Vũ Hoàng, tất cả mọi phẫn nộ đều chuyển lên mình Nghịch Ương:
"Giết chết Nghịch Ương tên tiểu tử đó! Vậy mà làm ta bị thương!"
Vũ Hoàng thấy lời giải thích của mình rốt cục có kết quả, thầm thở phào một hơi.
Nhưng ai ngờ....
"Vũ huynh! Hy vọng chúng ta vẫn còn kịp!" Một thanh âm kiêu hùng vang động trong tai mọi người. Người lên tiếng đúng là Nghịch Ương.
Nghe được thanh âm của Nghịch Ương, Vũ Hoàng ấm ức tức bực thiếu chút nữa hộc máu. Thật vất vả mới trấn an được "dân tâm", lại phải như thế rối loạn trở lại.
"Vũ huynh, ngươi ráng chống đở trong chốc lát, bọn ta lập tức tới ngay!" Thanh âm Nghịch Ương lại vang lên rõ ràng, khiến cho Vũ Hoàng đã tức càng thêm phiền muộn, trong lòng hết sức khó chịu, hết nghiến răng lại nghiến lợi chỉ muốn bắt Nghịch Ương ăn sống nuốt tươi.