Hậu Tinh Thần Biến

Chương 116: Phi thăng

Hắc Nham cùng Bạch Kình tâm thần đã lạnh cứng, không nghĩ tới cung phụng cho Bạch Vạn Kiếm đã nhiều năm như vậy, lần đầu ra tay lại gặp đối thủ quá sức cường đại, lẽ ra lúc trước không nên quản tới chuyện này, song bây giờ hối hận đã quá muộn. Huống Thiên Minh tốc độ lại phát huy tác dụng, thần khí quyền sao mang theo kình khí cường đại cơ hồ đồng thời oanh kích lên hai người, lần này Ám Tinh giới năm người, Tôn Ngộ Không đã giải quyết một người cực mạnh, mười tám tinh đế cấp cao thủ, Huống Thiên Minh một mình chống bốn người còn lại, toàn bộ đều giết chết.

Hồng Quân nâng Tôn Ngộ Không đang há mồm thở dốc dậy, đồng thời hướng tới Huống Thiên Minh đã biến thành nguyên thân giơ lên một ngón cái tán dương, xem ra, chính mình đã có chút đánh giá cao đám cao thủ Ám Tinh giới, lúc trước tại tiên ma yêu giới, Văn Phong một mình đối kháng yêu giới tam đại cao thủ, gây cho Hồng Quân rung động quá mạnh mẽ.

Tôn Ngộ Không ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, đột nhiên mở miệng cười, nói với Huống Thiên Minh, "Lão Huống, lần này là ta giết trước, ta thắng!"

Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh đều bị Tôn Ngộ Không nói xong làm cho sửng sốt, đã thành bộ dáng như vậy mà còn muốn tranh cường, thật sự là hết thuốc chữa.

"Được rồi ngươi thắng ~" Huống Thiên Minh cười khổ một tiếng, trách không được Hồng nhãn cùng Tử nhãn cương thi dưới tay mình đều bị hắn giết, nghĩ tới Tôn Ngộ Không liền muốn mắng to, Tôn Ngộ Không quả thật quá khó chết.

Bạch Vạn Kiếm càng đánh càng kinh ngạc, năm người cung phụng nọ đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà đối phương chỉ xuất động hai người, bọn họ hoàn toàn bị tiêu diệt, năm Ám Tinh giới cao thủ tử vong, sĩ khí quân lính vừa mới có được lập tức bị đả kích, tiên ma yêu giới cùng người của Lý Thanh Minh liên thủ, chiếm lại thế thượng phong, hơn nữa, lần này tuyệt đối là thượng phong.

"Ngươi chính là Bạch Vạn Kiếm!"

Bạch Vạn Kiếm còn chưa thấy người nói, đã nghe một thanh âm lạnh như băng nhưng rất rõ ràng. "Ai?" Bạch Vạn Kiếm vội vàng xoay người, bất luận là hắn xoay tới đâu cũng không phát hiện được người đang cùng hắn nói chuyện, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ, thấy được địch nhân kinh khủng thế nào cũng không sợ, sợ nhất chính là không thấy được địch nhân.

"Ta cho ngươi chánh thức biến mất!" Thanh âm lạnh lùng lại truyền đến, Bạch Vạn Kiếm trên trán mồ hôi lạnh màu xám chảy ròng ròng, hắn tại chổ đảo quanh, vẫn là không phát hiện được người đang nói.

"Đây là thần khí Quân Tâm, tánh mạng của ngươi sẽ kỉ niệm ngày Quân Tâm chánh thức được đặt tên a!" Một tiếng thở dài lại truyền vào trong óc Bạch Vạn Kiếm, lần này hắn rốt cuộc cũng phát hiện được người đang cùng hắn nói chuyện.

Hơn một ngàn thước ở ngoài, một thân hắc y xinh đẹp nữ tử, trên tay nhẹ nhàng vỗ về một thanh tiểu kim kiếm, hàn khí trên thân thanh kiếm làm cho Bạch Vạn Kiếm một loại cảm giác phi thường không thoải mái.

Nữ tử xinh đẹp nhìn hắn cười cười, trên tay thanh tiểu kiếm đã biết mất, trong khi Bạch Vạn Kiếm thấy lại nó thì tiểu kiếm đã cắm trên người hắn, tiểu kiếm màu vàng, làm thân thể Bạch Vạn Kiếm cũng hóa thành màu vàng. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

"Không!" Bạch Vạn Kiếm kêu thảm một tiếng, năng lượng của thân thể nhanh chóng mất đi, nặng nề té trên mặt đất, sau khi linh hồn bay ra bị bầu trời vật chất màu xám hấp thụ, thân thể Bạch Vạn Kiếm mới chậm rãi dung nhập vào trong lòng đất.

"Tu La ma hoàng đạo, quả nhiên lợi hại!" Hồng Quân gật đầu than vãn, vừa rồi La Băng ra tay, Hồng Quân thấy rõ ràng nhất, tiểu kim kiếm từ trong tay La Băng nháy mắt bay ra ngoài, trên thân kiếm còn được gia phụ thêm ma lực, để cho tiểu kiếm đạt tới tốc độ cực hạn, ngay cả quang mang cũng không có, xuyên thấu thân thể Bạch Vạn Kiếm, rồi sau đó mới quay trở về cắm trên người hắn.

"Cái thanh tiểu kiếm này thật tốt, về sau nó gọi là Quân Tâm, nó là của ta!" La Băng trở về, lau vết máu xám trên thanh kiếm, còn không quên hướng tới Hồng Quân mà nói, "đã cho người ta rồi, còn muốn nói gì nữa?"

Hồng Quân ngạc nhiên, vừa nhận xong La Băng một trận liếc mắt, lại nhận của Huống Thiên Minh một trận cười to, chỉ có Tôn Ngộ Không là không hiểu gì hết, gãi gãi đầu, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

(đang dịch, chút xíu nữa post hết luôn...)