Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao vào lòng ngữ khí trầm trọng nói đến chuyện ngày xưa.
Rất nhiều chuyện ít người biết, người ngoài phần lớn chỉ thấy Dương gia chịu kết quả thảm thiết, chỉ nghe nói Tần Vương đích phi ôm nhi tử tự sát, căn bản không biết chuyện sau oan án, nhiều người hy sinh như vậy cũng nhiều người trả giá hết thảy.
Khương Lộ Dao nghiêm túc lắng nghe, vòng tay ôm eo Triệu Đạc Trạch nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng căng chặt từng khối cơ bắp.
Nghe hắn nói, dù một vài câu vô ý thức vô nghĩa cũng ghi tạc trong lòng, lúc này tuy Khương Lộ Dao chỉ cảm thấy đau lòng Triệu Đạc Trạch, nhưng những lời này, nàng nhất định phải trở về cẩn thận suy nghĩ một lần.
Nếu muốn làm Triệu Đạc Trạch nói lên này đó, chỉ sợ là rất khó, chờ đến lúc Triệu Đạc Trạch nắm quyền bính ngày càng trọng, Khương Lộ Dao càng khó đụng chạm chuyện xưa yếu đuối khiếp đảm bị hắn che dấu dưới đáy lòng.
Nam nhân đều hy vọng ở trước mặt thê tử, mình là anh hùng cái thế.
- Sau này ai dám nói Triệu Đạc Dật ở thôn trang chịu khổ, ta liền liều mạng với họ, ngươi mới là người chịu nhiều vất vả nhất.
-... Còn tốt mà, không thể nói gian nan như thế nào, trước kia nhũ mẫu luôn lo lắng ta không sống được.
- Vì sao?
- Bởi vì mẫu phi sinh non, lúc sinh ta ra thân thể nhỏ gầy.
Khương Lộ Dao vừa nghe lời này, liền sờ sờ người Triệu Đạc Trạch, thân thể cao lớn khỏe mạnh, sữa bò chứng minh vẫn rất hữu dụng.
- Tuy mẫu phi đem nhị đệ đến thôn trang vắng vẻ, đến lúc Tần vương phi vào cửa mới tiếp nhận hắn về. Nhưng ở thôn trang chỉ có mình hắn là chủ tử, cho dù là thứ tử, cũng là nhi tử của phụ vương, người có chút thông minh đều biết tương lai nhất định hắn sẽ hồi vương phủ. Ngươi không thấy so với thứ tử của vương phủ khác hắn còn phú quý hơn sao? Ta không tin ở thôn trang không chuẩn bị nhũ mẫu cho hắn, không có ai phụng dưỡng hắn.
Năm đó Triệu Đạc Trạch có thể nuôi sống hay không còn khó nói, lại có bóng ma án oan Dương gia, sao Tần vương có thể xem nhẹ Triệu Đạc Dật?
Cho dù, Tần vương không để ý đến thứ tử, nhưng nếu Tần Vương đi thăm thứ tử còn cần thiên hạ tuyên dương?
Thái độ của Tần vương đối Triệu Đạc Dật rõ ràng có vẻ thân cận, trong đó đương nhiên một phần là vì Triệu Đạc Trạch quật cường, một phần là vì Tần vương không biết như thế nào sống cùng nhi tử có huyết mạch Dương gia.
Cũng vì tính tình Triệu Đạc Dật ôn hòa, hiếu thuận với phu thê Tần vương, nhưng không thể phủ nhận, thân cận không phải ngày một ngày hai mà dưỡng thành.
Ở Đại Minh triều, có quy định vô đích lập hiền, địa vị thứ tử cao hơn một ít, nếu thứ tử quá hiền, đích tử cũng không phải không thể dưỡng thành phế vật....
Tần vương phi đem Triệu Đạc Dật trở về, chỉ sợ không chỉ là vì muốn thanh danh hiền lương thục đức, có lẽ là phát giác Tần vương quan tâm thứ tử.
Ở thôn trang, không có đích mẫu áp bách, Triệu Đạc Dật lại là chủ tử duy nhất, hoàn cảnh trưởng thành rộng thùng thình.
Khương Lộ Dao không tin hắn sẽ giống Triệu Đạc Trạch bị thừa nhận kỳ thị cùng khốn cảnh.
Triệu Đạc Trạch thở dài một tiếng,
- Tuy hắn so với ta tốt hơn nhưng ta là hài tử Dương gia, cho dù trước kia hắn tốt hơn ta, về sau nhất định không thể hơn ta, cho dù hắn có tài học xuất chúng, vị trí thế tử cũng là của ta.
- Ừ.
Khương Lộ Dao gật đầu:
- Đi, tới tửu lâu kia, nơi phụ thân ta thích nhất.
- Để ta đi mua.
Triệu Đạc Trạch không chút suy nghĩ, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, chui vào trong đám người, xếp hàng chờ mua rượu.
Khóe miệng Khương Lộ Dao khẽ cong, tiểu tế hiếu thuận, đây là bản năng phản ứng tốt nhất của hắn.
Nếu Tần vương cùng Dương gia thái quân chướng mắt Triệu Đạc Trạch, như vậy người hiếu thuận này, khiến người khác đau tiếc, lại cố chấp, tùy hứng, mang chút táo bạo của tiểu hài tử đưa hết cho Khương nhị gia là được.
Phụ thân thích nhất là mang theo nhi tử chạy loạn, thuận tiện giúp nhi tử đánh nhau.
......
- A, sao các ngươi lại đến đây?
Khương nhị gia cầm lồng sắt chứa Quắc Quắc giấu ở sau lưng, ăn không nói có nhìn Khương Lộ Dao.
- Ta rất vất vả mới dưỡng thành, không cho ngươi trách móc nặng nề nó.
Trong lời nói mang theo vài phần cầu xin:
- Ngươi xem nó trưởng thành cũng không dễ dàng, ta còn chờ nó đại sát tứ phương, Dao Dao ngươi giơ cao đánh khẽ buông tha cho nó đi.
Quắc Quắc giống như cảm giác được tâm tình của chủ nhân, tiếng kêu to lộ ra một cổ đáng thương.
Triệu Đạc Trạch lấy ra bình rượu.
- Nhạc phụ, ta tới tìm người uống rượu.
- Dao Dao, làm cho ta cùng nhạc phụ một ít đồ ăn đi.
- Được, các ngươi chờ ta.
Khương Lộ Dao nhẹ nhàng liếc xéo Triệu Đạc Trạch một cái, rất nể tình xoay người ra cửa thu xếp đồ nhắm rượu, cho Triệu Đạc Trạch mặt mũi.
Chờ đến lúc chỉ còn có hai người bọn họ, Triệu Đạc Trạch cũng sẽ săn sóc Khương Lộ Dao...... Phu thê chính là như vậy.
Huống chi Khương Lộ Dao cảm thấy lúc này nên tránh đi, để Khương nhị gia cùng Triệu Đạc Trạch uống rượu cùng chung tâm tình nhân sinh lý tưởng.
Triệu Đạc Trạch chính là nghĩ quá nhiều, gánh nặng quá nặng.
- Ha, tiểu tử.
Khương nhị gia hung hăng đánh bả vai tiểu tế, phẫn hận bất bình nói:
- Ta nuôi Dao Dao lớn như vậy cũng chưa thấy nàng nghe lời như thế.
- Nhạc phụ, này không phải là nàng cho chúng ta mặt mũi sao? Đổi lại là người khác cùng ta uống rượu, nàng có thể chuẩn bị đồ ăn? Có mà đá người ra ngoài, người không phải không biết Dao Dao ghét nhất mùi rượu trên người.
- Cũng đúng.
Khương nhị gia nghĩ rất thông, chỉ cần có đồ nhắm, có rượu ngon, có tiểu tế bồi là được, Dao Dao là vì hắn, hay là vì tiểu tế, so đo như vậy rất mệt mỏi.
Kỳ thật cũng không cần Khương Lộ Dao chuẩn bị đồ nhắm, chỉ cần phân phó trù phòng một tiếng, là có hạ nhân bưng rượu và thức ăn lên.
- Ngươi nói xem dưỡng nhi tử làm chi? Từ khi nhi tức vào cửa, Khương Mân Cẩn không thèm bồi ta uống rượu, vẫn là ngươi tốt.
- Đại cữu tử ( anh vợ) đang tân hôn khó tránh khỏi...
- Ngươi cũng là tân hôn, như thế nào lại chạy đến chổ ta?
Khương nhị gia liếc xéo Triệu Đạc Trạch một cái.
- Ngươi bớt giỡn tâm tư với ta đi, tuy ta oán giận Khương Mân Cẩn, nhưng vẫn hiểu rõ, bọn chúng là phu thê son quan hệ thân cận, ta cao hứng còn không kịp, như thế nào? Ở trong mắt ngươi ta chính là người phụ thân chẳng phân biệt được thị phi? Còn ăn dấm nhi tức?
- ...
Triệu Đạc Trạch vội vàng rót rượu, gắp thức ăn, dạo này đầu óc Khương nhị gia càng ngày càng dùng tốt, công lực bới móc tăng trưởng, lúc này càng giải thích càng sai, khuôn mặt Triệu Đạc Trạch mang theo vài phần cô đơn.
- Mới vừa rồi ta dẫn theo Dao Dao đi đến Dương gia....
"Thúi"
Khương nhị gia yên lặng nói thầm một câu, còn nhớ rõ tiểu tế ngồi trước mặt có một nửa huyết mạch Dương gia, một môn quả phụ, thật không biết có cái gì đáng xem.
Đám người bài bạc uống rượu sợ nhất chính là quả phụ, quả phụ đứng trước cửa đầy thị phi, Khương nhị gia nhìn thấy quả phụ đều đi vòng.
- Sau đó thì sao?
- Ngoại tổ mẫu không vui khi thấy ta cùng Dao Dao, tuy đã vào cửa, nhưng...Người đối với Dao Dao rất lãnh đạm, trong lòng ta không dễ chịu, một người là ngoại tổ mẫu của ta, một người là thê tử của ta.
Triệu Đạc Trạch đem tâm sự giải bày cho Khương nhị gia nghe, có những lời nói hắn không thể nói với Dao Dao, nhưng có thể nói cùng nhạc phụ.
- Ngươi đang hỏi ta, ngươi nên thiên về phía ai?
-.... Này còn cần hỏi sao?
Triệu Đạc Trạch biết rõ Khương nhị gia thương yêu Dao Dao cỡ nào, Khương nhị gia liếm liếm môi, cụng ly với Triệu Đạc Trạch.
- Ta có thể cho ngươi một lý do để nghiêng về phía Dao Dao, trước kia Dương gia đã cho ngươi cái gì? Về sau Dao Dao sẽ cho ngươi cái gì? Vấn đề đơn giản như vậy, ngươi còn sầu não, không lẽ ta thông minh hơn tiểu tế thế tử sao?
- Thân nhân không thể dùng cái này cái kia...mà so sánh.
- Vậy ngươi nói cho ta biết, cái gì mới gọi là thân nhân? Là vì quan hệ huyết thống liền gọi là thân nhân? Biểu hiện thế nào? Không biểu hiện ra ai hiểu trong lòng bọn họ nghĩ cái gì?
- Ta đi Dương gia một là vì thăm ngoại tổ mẫu, ngoài ra còn muốn...
Triệu Đạc Trạch buông hạ ánh mắt.
- Muốn mượn nhân mạch của ngoại tổ phụ.
- Này có cái gì mà ngượng ngùng khó nói?
Khương nhị gia vỗ vỗ vai Triệu Đạc Trạch.
- Không phải Dương Soái là ngoại tổ phụ của ngươi sao? Đồ vật của hắn chính là của ngươi, không để lại cho tôn tử chẳng lẽ để lại cho người ngoài?
- Người không cảm thấy ta đang lợi dụng Dương gia sao?
- Lợi dụng? Sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Khương nhị gia chớp mắt giải thích:
- Ta không biết Dương gia trừ một đám quả phụ ra, còn có thứ gì tốt, chỉ là lúc ấy án tử Từ Nghiễm Lợi nháo ra rất lớn, xem ra Dương Soái vẫn còn uy tín, ngươi nói nhân mạch...Ta chưa từng làm tướng quân, cũng không hiểu chuyện luyện binh, nhưng mà lần trước, trước khi cùng ngươi đi gặp lão gia tử, ta có thử nghe lén, nói là binh lính trung thành với Dương Soái, còn lại ta nghe không hiểu gì, ta nhớ lão gia tử luôn thu được lễ vật...Khả năng đây là nhân mạch mà ngươi nói? Trung thành?
- Tổ phụ cũng thu được lễ vật?
- Dù phụ thân ta không bằng Dương Soái, thì vẫn là tam đại danh tướng, không phải sao?
Trong mắt Triệu Đạc Trạch hiện lên một tia quang mang, nếu bên phía Dương gia không tiện nói, thì có thể mượn dùng Vĩnh Ninh hầu?
Phụ tử Khương nhị gia không thích hợp lãnh binh...... Chỉ là nghĩ như vậy, có phải là quá đê tiện?
Hắn lần đầu cảm giác bản thân mình quá đê tiện, nhạc phụ đối với hắn tốt như vậy, mà hắn lại muốn tính kế nhạc phụ?
- Dương gia không cho ngươi, ta cho ngươi!
Khương nhị gia hào khí vỗ ngực:
- Ngươi là tiểu tế của ta, không cho ngươi dùng, thì cho ai dùng? Huống chi một khi lão gia tử qua đời, nhân tình nhân mạch...Haiz, A Trạch, kỳ thật mấy thứ này không có quan trọng như ngươi vẫn nghĩ, muốn có phương diện làm gì thì làm, muốn khiến bằng hữu ngày xưa hỗ trợ, bản thân phải ngươi phải là nhân vật kinh tài xuất chúng, nếu không cứ trông cậy vào nhân mạch, trung thành, phúc đức tổ tiên, ngươi cảm thấy có thể dựa vào bao lâu?
- Nhạc phụ...
- Là ta tự mình hiểu lấy, cho nên cũng không suy nghĩ vài thứ này kia, ta làm không được, cũng không chịu nổi khổ.
Khương nhị gia đúng lý hợp tình nói:
- Được hay mất, ngày tháng thần tiên, ai muốn làm gì làm ta chỉ làm Vĩnh Ninh hầu thế tử? Nên hưởng thụ phần phú quý này, ta không nợ ai, Vĩnh Ninh hầu là phụ thân ta!
Khương nhị gia biết rõ đầu thai cần có kỹ thuật, biết rõ dựa tinh túy phụ thân ( = dựa hơi cha).
Triệu Đạc Trạch nghe có chút ngốc.
- Người nói là Vĩnh Ninh hầu lưu lại nhân mạch sẽ cho ta dùng?
- Ta không có gì cần dùng, ngươi xem trọng thì lấy đi, ta nói với lão gia tử một tiếng là được, nhưng ngươi.... Ngươi xác định có thể làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục?
- Được.
Triệu Đạc Trạch trịnh trọng gật đầu.
- Sau khi thú Dao Dao, ta phát giác không thể dây dư vì một ít việc nhỏ, Nhị đệ đã vào binh doanh rèn luyện nhiều năm, ở trước mặt hoàng thượng được trọng dụng, còn có bọn đệ đệ do vương phi sở sinh, bọn họ cũng nỗ lực biểu hiện chính mình, ta lại lâm vào thù hận của Dương gia...Sẽ bị bọn họ bỏ lại càng lúc càng xa. Huống chi Từ Nghiễm Lợi đã chết, ta không làm ngoại tổ phụ thất vọng.
Hắn biết còn có hoàng thượng...
Nhưng hiện tại hắn còn nằm trong tay hoàng thượng, có năng lực gì chống lại hoàng thượng?
- Ngươi nghĩ được như vậy là được rồi, nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan( vui vẻ), hà tất để rối rắm uổn phí đi? Uống rượu.
Khương nhị gia cũng buông tâm sự cùng Triệu Đạc Trạch uống lên uống xuống, hai người một bên uống, một bên cười, khi thì cao giọng kêu la vài câu.
Khương nhị gia càng thêm thích tiểu tế luôn có thể cùng hắn cùng nói cùng đi, trong lòng Triệu Đạc Trạch vơi đi rất nhiều, không bao lâu liền uống có chút say...
Khương nhị gia đè đè cái trán:
- Tiểu tế?
- Ngoại tổ mẫu...... Mẫu phi, Trạch nhi sợ...
Ánh mắt Khương nhị gia ngưng trọng rất nhiều, lúc này Khương Lộ Dao đi vào cửa, trong mắt mang theo thương tiếc, nhớ tới chuyện trước kia, nói với Khương nhị gia:
- Phụ thân, A Trạch bị Dương gia thương tổn, người không biết lúc hắn còn nhỏ như thế nào đâu.
- Ngươi nói với ta xem.
Khương nhị gia khó có lúc nghiêm túc, nâng tiểu tế đến bên trên kháng sàng nghỉ tạm, ngồi ở bên người Triệu Đạc Trạch, hỏi:
- Ngươi nói xem.
Khương Lộ Dao đem chuyện hôm nay từ đầu tới cuối nói lại một lần, đồng dạng nói một ít chuyện hồi nhỏ của Triệu Đạc Trạch...
- Phụ thân, người đau hắn nhiều một chút đi, hắn cần một phụ thân.
- Ừ.
Khương nhị gia sờ sờ khuôn mặt tiểu tế, năm đó hắn trôi qua cũng không tốt hơn Triệu Đạc Trạch bao nhiêu, bởi vậy hắn có thể lý giải Triệu Đạc Trạch.
......
Hôm sau, Khương nhị gia mang theo lễ vật, đi đến trước đại môn Dương gia, gõ cửa ầm ầm, lớn tiếng la hét: