Ba Trịnh nhìn biểu cảm hăm hở có phần trẻ con của Trịnh Lãng Yến thì đau đầu, khinh thường bật cười: "Con thì biết gì chứ? Đến bây giờ con cũng không hiểu, nếu không có nhà họ Trịnh này thì con chả là cái thá gì hết."
Đúng lúc mẹ Trịnh đang bưng canh xương hầm đi tới, nghe thấy thế thì liếc ba Trịnh một cái: "Sao ngày nào ông cũng cứ nói mấy lời gì thế? Ông chỉ có một đứa con trai là A Yến thôi đấy."
Ba Trịnh nhất thời trầm mặc, cất cao giọng như rèn sắt không thành thép: "Thì cũng vì tôi chỉ có một đứa con trai là nó đấy!"
Trịnh Lãng Yến đang cầm điện thoại nhắn tin với Lâm Tiếu, không quan tâm đến lời nói của ba Trịnh.
Cậu cầm điện thoại chờ hồi âm của Lâm Tiếu, cảm giác ba mẹ lại sắp sửa cãi nhau.
Trịnh Lãng Yến lười nghe tiếp nên đứng lên, lướt qua canh xương của mẹ Trịnh đang để trên bàn rồi lên lầu.
Thời gian thoáng cái trôi qua, chưa tới một tháng, chuyện của công ty của nhà họ Khổng cuối cùng cũng hạ màn.
Dù ngày xưa đã từng huy hoàng rực rỡ thế nào, một khi đã khuất khỏi tầm mắt của mọi người thì cũng chỉ còn lại vài câu thổn thức mà thôi.
Lâm Tiếu tan lớp diễn xuất, vừa mới học về cảnh khóc nên cảm xúc từng trải vẫn chập trùng không yên.
Cô đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, ngẩng đầu nhìn tin tức đang được phát màn hình LED ở tòa nhà đối diện. Nữ MC hùng hồn khẳng định bất động sản nhà họ Trịnh từ nay xưng đế một phương ở thành phố B, ngày càng lớn mạnh.
Ba Trịnh Lãng Yến khoác âu phục thẳng thớm đứng trước mặt phóng viên lộ ra uy nghiêm và kiêu ngạo không ai sánh bằng, vẻ mặt cực kì chướng mắt.
Sau một hồi giới thiệu và đặt câu hỏi dong dài, Lâm Tiếu thấy ông ta cúi đầu, thấp giọng hoài niệm về công ty Khổng thị năm đó, cũng hứa hẹn sẽ thay bọn họ đưa công ty phát triển ngày càng lớn mạnh. Cô nhếch môi, tay kéo căng đai đeo của cặp xách, nghiêng đầu đi xa.
Đi được một đoạn, điện thoại trong túi chợt reo lên
Lâm Tiếu ổn định lại cảm xúc, lúc nhận máy, giọng cô đã nhẹ nhàng như lúc bình thường.
Trong giọng nói trầm thấp của Trịnh Lãng Yến ẩn chứa ý cười, hình như cậu đang ở chỗ cao, cô nghe được tiếng gió lướt qua quất vào điện thoại.
"Tiếu Tiếu, cậu xem tin tức chưa?"
Lâm hơi khựng lại, chọn nói dối: "Chưa, sao vậy?"
"Không sao." Trịnh lãng Yến cũng khựng lại một chút, ho khan né tránh: "Chẳng phải lúc trước mình nói sẽ cho cậu một bất ngờ sao? Cậu đoán xem là gì nào?"
Lâm Tiếu nhớ ra Trịnh Lãng Yến từng hưng phấn gọi điện thoại nói sẽ cho cô một bất ngờ. Cô đột ngột dừng bước, hít sâu một hơi rồi quay đầu lại.
Màn hình LED đã chuyển sang quảng cáo, giống như những thứ ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Cô nặng nề thở dài, giọng càng dịu dàng thêm mấy phần: "Ừ, nhưng cậu phải chuẩn bị tốt cho kỳ thi tháng trước đã."
"Mình biết rồi. Mình nói cậu nghe, mình chợt phát hiện ra mình rất có hứng thú với môn Ngữ Văn. Hay là sau này mình học một ít thanh nhạc với phổ nhạc rồi sáng tác bài hát riêng cho cậu, còn cậu thì đi hát." Trịnh Lãng Yến hăng hái nói với cô.
Lâm Tiếu cong môi, sửa lại một lần nữa: "Trịnh Lãng Yến, mình học diễn xuất, không biết hát."
"Vậy thì có gì đâu. Chẳng phải bây giờ mấy ngôi sao nữ kia đều sẽ tiện thể đi hát sao? Tiếu Tiếu của chúng ta có ngoại hình đẹp, giọng nói hay, chắc chắn sẽ hot hơn cả bọn họ." Trịnh Lãng Yến chắc chắn, kiêu ngạo nói.
Cậu nói là "Tiếu Tiếu của chúng ta."
Lâm Tiếu nghĩ Trịnh Lãng Yến rất khác biệt.
Cậu không giống tất cả mọi người.
Lần này Lâm Tiếu không bắt lỗi cậu nữa, vừa thuận đường đi qua trạm xe buýt, vừa hỏi: "Sao lại không phải là học tiếng Anh? Điểm tiếng Anh của cậu bây giờ còn cao hơn cả Ngữ văn mà."
Trịnh Lãng Yến không hề do dự, hơi không tự tin lẩm bẩm: "Mình cũng đã từng nghĩ tới rồi. Mình nghĩ sau này lỡ như có đi ra nước ngoài thì mình có thể làm phiên dịch cho cậu, thế thì bất cứ lúc nào cũng có thể ở cùng cậu rồi. Cho dù có học tốt hơn đi nữa thì cũng không tốt hơn cậu được."
Lâm Tiếu bị giọng điệu này của cậu chọc cười.
Trịnh Lãng Yến nói xong lại chợt hăng hái gọi cô: "Nhưng mà Tiếu Tiếu này, mình thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ không có đủ vỏ sò để dùng mất. Chỉ còn một cái nữa là mình đã gom đủ bảy cái rồi."
Gom đủ bảy cái thì cậu có thể khiến Lâm Tiếu đồng ý một nguyện vọng của cậu.
Trên xe buýt không có ai, Lâm Tiếu tìm chỗ gần cuối xe. Cô nhìn lá cây bạch quả nhuộm vàng cả khu phố ngoài cửa sổ, cảm thấy bản thân đã dần quen thuộc với thành phố này.
Cô khẽ cong môi, trong lòng như có sợi lông vũ rơi xuống, êm ái nhưng cũng nặng nề.
"Ừ, vậy thì cho cậu hết."
Ba ngày sau khi tin tức được công bố, công ty nhà họ Trịnh chính thức sáp nhập vào công ty nhà họ Khổng. Tối đó, tổng công ty tổ chức tiệc ăn mừng, ba Trịnh cùng ông nội Trịnh đều tham dự, hơn nữa còn phát thưởng lớn cho các nhân viên tương quan.
Ông nội Trịnh vốn muốn bảo Trịnh Lãng Yến xin nghỉ để cùng tham dự nhưng không hiểu vì sao ba Trịnh lại một mực ngăn cản, nói là việc học của cậu bận bịu nên có thể không đi được.
Bởi vì là thứ sáu nên Trịnh Lãng Yến tan học sớm. Cậu không tới công ty mà về nhà chờ.
Mãi đến rất khuya ba Trịnh mới về nhà.
Trịnh Lãng Yến vốn chờ ở phòng khách cũng sắp ngủ gật.
Nghe thấy tiếng động, cậu bật dậy, hơi uốn nắn cổ mình.
Trịnh Lãng Yến xoa cổ, đèn đột ngột sáng lên khiến cậu híp mắt lại, mơ màng nói: "Ba về rồi, con có chuyện muốn nói với ba."
Sau lưng ba Trịnh còn có người đi theo, ông ta nghe vậy thì sửng sốt, trầm giọng từ chối cậu: "Để sau đi, tối nay ba còn có việc bận. Con cũng đã buồn ngủ thế rồi thì đi ngủ sớm đi."
"Đừng, chỉ có mấy câu thôi." Trịnh Lãng Yến đi về phía trước.
Ba Trịnh thay giày xong, đi thẳng qua cậu, nói với người phía sau: "Thư ký Ngôn, vào thư phòng nói."
Trịnh Lãng Yến bất mãn chẹp miệng nhìn hai người lần lượt đi lên lầu. Cậu nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, cả người đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cậu nhìn gương làm một vẻ mặt tươi cười cuồng ngạo.
Làm xong, Trịnh Lãng Yến đút hai tay vào túi quần ngủ. Trong màn đêm yên tĩnh, cậu nở nụ cười, từng bước từng bước đi lên lầu.
Trên hành lang chỉ có hai ngọn đèn vàng tỏa ánh sáng lờ mờ, kiểu dáng phục cổ. Hành lang màu gỗ sang trọng, cảnh tượng đẹp đẽ cao quý như hành lang của lâu đài cổ trong bức tranh Châu Âu.
Mẹ Trịnh ngủ sớm nên toàn bộ lầu hai chỉ còn thư phòng sáng đèn. Ánh sáng xuyên thấu qua ô cửa sổ thủy tinh mờ đục giống như hồi tưởng lại tình cảnh kỷ niệm qua sương mù.
Trịnh Lãng Yến đi tới, cậu vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì đã nghe giọng nói mơ hồ truyền ra từ bên trong.
Tay cậu hơi khựng lại, không gõ cửa nữa.
"Nhà họ Khổng vẫn chưa chịu nhả ra à?" Giọng uy nghiêm của ba Trịnh truyền ra mang theo sự bất mãn, vừa trầm thấp vừa nghiêm túc.
Sau đó là đến giọng của thư ký Ngôn, hắn hơi khẩn trương: "Chưa. Mặc dù ngoài miệng nhà họ Khổng thoải mái tiếp nhận chuyện Khổng thị bị Trịnh thị thu mua nhưng cha con nhà họ Khổng kia vô cùng để ý đến chuyện Trịnh thị chặn ngang một cước lúc Khổng thị gặp chuyện, đào đi một khoản tài nguyên trở mình cuối cùng và kỹ thuật chủ chốt của nhà họ Khổng, làm thế nào bọn họ cũng không chịu giao cách điều chế ra."
Ba Trịnh cười lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường: "Từ trước đến nay cha con Khổng thị vẫn không hiểu, vấn đề không phải là tài liệu làm ăn. Chẳng qua trên phương diện làm ăn, không sống mống chết*, tài nguyên chỉnh hợp mà thôi. Đạo lý này mà còn không hiểu rõ thì cho dù không có nhà họ Trịnh chúng tôi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ sụp đổ."
*không sống mống chết: Không thì sống, ngu thì chết
Thư ký Ngôn nghe ý tứ trong lời nói của ba Trịnh, do dự một chút rồi mới nói: "Nhưng dù sao ông cụ nhà họ Khổng cũng vì chuyện này nên mới đổ bệnh đột ngột qua đời, muốn Khổng Thượng Tân giao ra là chuyện rất khó. Mà theo như Khổng Kỳ nói thì nguyên nhân cuối cùng bọn họ không chịu giao ra bài thuốc gia truyền này là vì người nghiên cứu chủ lực lúc trước là bà nội của Khổng Kỳ, bọn họ lại thật sự trọng tình cho nên mới..."
Thư ký Ngôn nói tới đây hơi khó xử dừng lại một chút.
Tay nắm cửa thư phòng bị người bên ngoài vặn mạnh, sau đó cửa chợt bị đẩy ra.
Gương mặt lạnh lùng của Trịnh Lãng Yến bị ánh đèn trong thư phòng hắt vào.
Vẻ mặt thiếu niên nghiêm nghị, ánh mắt thâm sâu đáng sợ nhìn ba Trịnh, lạnh lùng hỏi: "Hai người đang nói về bài thuốc bí truyền gì?"
Thư ký Ngôn bị dọa sợ, hắn vội nhìn sắc mặt của ba Trịnh, định khuyên nhủ Trịnh Lãng Yến: "Tiểu Trịnh tổng, không có gì đâu, chỉ là chút chuyện làm ăn mà thôi."
Trước kia Ngôn Ý đã từng tới nhà họ Trịnh mấy lần, lúc Trịnh Lãng Yến đến công ty chơi cũng đã chạm mặt hắn không ít. Lúc vắng người, đám thư ký bọn hắn đều đùa nhau gọi Trịnh Lãng Yến là "Tiểu Trịnh tổng" vì dù gì cậu cũng là thái tử gia của bất động sản Trịnh thị, sớm muộn gì cũng phải gọi thôi.
Cậu nhìn chằm chằm ba Trịnh, hỏi lại: "Hai người đang nói về bài thuốc bí truyền gì của nhà họ Khổng?"
Thái độ của ba Trịnh rất lạnh nhạt, không hề bị ảnh hưởng, ông ta như đã quen với một Trịnh Lãng Yến như vậy.
Đối phó với cậu chẳng khác nào đối phó với một thằng con nít cáu kỉnh, ông dời mắt, khinh thường mà nói cho có lệ: "Đây không phải là chuyện con cần quan tâm. Nhắc mới nhớ, con tính chuyện ra nước ngoài thế nào rồi? Đúng lúc hôm nay có thư ký Ngôn ở đây, ba tiện thể giao cho cậu ấy lo liệu."
"Con có gì phải tính toán chứ? Con có nói đồng ý khi nào mà tính với chả toán?" Trịnh Lãng Yến như một con thú nhỏ bị tổn thương. Cậu chợt đi về phía trước mấy bước, hai tay đấm mạnh xuống bàn làm việc, hơi khom người xuống, ánh mắt tổn thương giằng co chính diện với ba Trịnh: "Không phải ba đã nói sau khi mua lại công ty sẽ lại trả lại cho nhà họ Khổng sao? Từ khi nào mà Khổng thị đã biến thành của ba rồi? Rồi cả cái bài thuốc bí truyền gì đó nữa..."
Ba Trịnh chỉ lạnh lùng nhìn cậu, ông ta như đã quen với dáng vẻ ngây thơ và địch ý vô hình không tên của cậu, thậm chí còn ung dung như đã chờ từ lâu.
Ông ta nhíu mày, giọng trầm thấp uy nghiêm: "Ba nói rồi, nhà họ Trịnh không phải là làm từ thiện, sao có thể bỏ tiền mua rồi lại trả cho bọn họ được? Trịnh Lãng Yến, ba thấy thời gian qua con làm cậu ấm nhà họ Trịnh quá lâu rồi nên bây giờ đến mặt trăng màu gì con cũng không biết nữa."
Ngôn Ý nhìn tình hình giương cung bạt kiếm giữa hai ba, hắn nơm nớp lo sợ, muốn khuyên nhủ nhưng lại không biết phải làm sao.
Ba Trịnh nhìn gương mặt căng chặt vì giận dữ của Trịnh Lãng Yến, chậm rãi dời mắt: "Trên thương trường không có cha con chứ đừng nói chi là tình bạn bè hư vô. Con thì biết cái gì? Ba con nhà họ Khổng ngu xuẩn, trọng tình nên mới năm lần bảy lượt thua trên tay phụ nữ và cái gọi là anh em, bọn họ hoàn toàn không thích hợp để làm ăn."
Ông ta liếc mắt nhìn vẻ mặt của Trịnh Lãng Yến một cái rồi lạnh lùng nhắc nhở cậu: "Tốt nhất con cũng nên cẩn thận một chút, tránh xa đứa con gái nhà quê nhà họ Khổng kia càng xa càng tốt. Mấy năm nay nhà họ Trịnh cũng không dễ dàng gì, giao đến trong tay con không phải để xem con thất bại. Một con nhỏ như thế không đáng để con liên lụy toàn bộ nhà họ Trịnh."
Trịnh Lãng Yến trố mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, cậu phải cắn chặt môi mới nhịn được cơn tức giận trong lồng ngực.
Nhưng nghe tới lời ba Trịnh nói về Lâm Tiếu, cuối cùng cậu cũng không thể nhịn được nữa.
Cơn tức giận thuật theo cột sống xông lên thẳng đỉnh đầu, đánh thẳng vào tất cả thần kinh của cậu.
Trịnh Lãng Yến cong môi giễu cợt cười một tiếng: "Vâng, mọi thứ đều có thể dùng lợi ích để cân nhắc, ngài hiểu biết cũng nhiều thật đấy."
Từ trước đến giờ Trịnh Lãng Yến chưa từng gọi ba Trịnh là "ngài", huống chi lần đầu gọi còn mang theo ý giễu cợt nồng đậm. Nụ cười chợt lóe trên gương mặt thiếu niên, trong mắt chứa sự lạnh lùng, tuyệt vọng và khinh bỉ cùng cực.
Cậu chợt đưa tay quơ toàn bộ tài liệu Ngôn Ý vừa đặt trên bàn xuống đất, vì kích động mà lồng ngực phập phồng mãnh liệt, giọng nói lại khàn khàn trầm thấp.
"Nhưng ngài đừng bao giờ dùng sự hiểu biết này để đánh giá Lâm Tiếu, cũng đừng có sỉ nhục cô ấy!"
Thư ký Ngôn hít một ngụm khí lạnh, vừa định tiến lên khuyên can thì ba Trịnh đã đứng lên trước.
Ba Trịnh lạnh mặt nhìn gương mặt lạnh lùng của Trịnh Lãng Yến, ông ta chợt nâng tay lên, mạnh mẽ đánh tới.