Ở phía sau, không biết ai đã cười ra tiếng. Trịnh Lãng Yến quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với người kia.
Lâm Tiếu mím môi, nhìn đôi chân dài của Trịnh Lãng Yến đang duỗi ra trên lối đi, lại cúi đầu nhìn hai tờ nguyện vọng, gương mặt lộ rõ ý giận.
Rất nhanh, cậu cào cào tóc, chồng hai tờ nguyện vọng lên nhau rồi đứng dậy, vừa đi qua cạnh bàn vừa phàn nàn: "Cậu xem đi! Đã bảo cậu đừng quấy rầy, giờ chép sai rồi."
Trong văn phòng.
Trần Anh đang giúp Trịnh Lãng Yến tra điểm số trên máy tính, sau đó xoay màn hình qua cho cậu xem.
Nhìn một chút, Trịnh Lãng Yến liếc mắt qua Lâm Tiếu bên cạnh, trên mặt không chút bối rối.
Nghiêng người chặn lại rồi ngẩng đầu bất mãn, cậu nói: "Cậu đừng xem! Không biết đây là việc riêng tư sao?"
Chỉ nhìn lướt qua, Lâm Tiếu cũng có thể thấy được thành tích trên màn hình. Nhiều thì hai chữ số, ít thì một chữ số.
Cô không nói nên lời. Hít sâu một hơi, cô hơi cúi người, ngón tay lướt trên tờ nguyện vọng trước mặt cậu, kiên nhẫn giải thích.
"Ở hai cột này, phải chép thành tích từ trên xuống dưới. Bên trái là học kỳ trước của lớp mười, bên phải là học kỳ sau. Chỗ này điền năng khiếu yêu thích, chỗ này chọn môn học muốn theo, một trong hai."
Cô nghiêng đầu nhìn sang, muốn xem Trịnh Lãng Yến có đang nghe hay không, lại phát hiện cậu đang nhìn mình bằng ánh mắt hỏi thăm pha lẫn uy hiếp và thành khẩn.
Dừng một chút, Lâm Tiếu lại dời ánh mắt lên tờ nguyện vọng, chỉ vào một ô bên cạnh, thẳng thắn nói: "Ví dụ mình chọn môn khoa học xã hội thì sẽ đánh dấu vào ô phía sau môn khoa học xã hội."
"Ồ."
Khóe môi Trịnh Lãng Yến nhếch lên, thỏa mãn thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống, chọn vào ô khoa học xã hội.
Thu lại ánh mắt, Lâm Tiếu giúp Trần Anh phân loại tờ nguyện vọng. Nhìn đồng hồ, Lâm Tiếu chào tạm biệt cô giáo rồi xuống lầu một lấy dù và thay giày.
Tiết tiếp theo của cô là tiết dương cầm.
Đây cũng là lần đầu tiên cô học tiết dương cầm sau khi chuyển đến đây.
Tháng chín, thành phố C vẫn luôn đột nhiên đổ mưa to, mang đi cái khô nóng của mùa hè, mang đến sự mát mẻ của trời thu.
Hướng đi tới phòng vũ đạo và phòng dương cầm trái ngược nhau. Trường trung học phụ thuộc có một tòa nhà lớn để các loại nhạc cụ và sảnh biểu diễn, còn có cả nhà hát và một tòa nhà nhỏ, cần phải vòng qua một vườn hoa, lại xuyên qua giàn hoa dựng trên hành lang mới đến được.
Lâm Tiếu che dù. Đôi giày da giẫm trên sàn nhà hình lục giác khiến bọt nước bắn lên tung tóe.
Băng qua vườn hoa, có thể nghe rõ tiếng mưa rơi trên lá cây. Nước mưa mang theo hương hoa và hương cỏ xanh bay vào hơi thở.
Vớ của Lâm Tiếu cũng bị ướt một chút, dán vào làn da, vô cùng khó chịu.
Cô bước chân thật nhanh.
Đi về phía trước, có thể nhìn thấy hành lang màu trắng được Tử Đằng bao quanh, trong mưa hiện lên mười phần mơ mộng.
Trong hơi thở quanh quẩn hương hoa, Lâm Tiếu nhìn tòa nhà nhỏ có đỉnh gạch đỏ cách đó không xa, lại bước chân thật vội.
Cô hít sâu một hơi. Hương thơm ngất ngây lại nhàn nhạt của Tử Đằng tràn ngập trong khoang phổi, còn xen lẫn một hương vị không hài hòa.
Lâm Tiếu cau mũi, tiếp tục bước tiếp. Chợt, cô nhìn thấy một sợi khói mù màu trắng phiêu tán trong không khí, xiêu xiêu vẹo vẹo tụ về phía trước, cuối cùng hợp lại giữa hai đầu ngón tay trắng nõn thon dài, chớp tắt.
Cậu thiếu niên tùy ý ngồi dựa vào giữa hai cột hành lang, một chân co lên giẫm trên lan can, chân còn lại buông xuống, ngăn trong hành lang. Tóc trên trán và cả áo sơ mi trắng trước ngực cũng bị xối ướt, nước mưa nhỏ giọt xuống chóp mũi rồi lại trượt xuống.
Người kia hơi ngửa đầu, phun ra một làn khói. Cậu ta nhắm mắt lại, cúc áo sơ mi bị mở một viên, có thể thấy rõ độ cong của yết hầu và làn da ở cổ, tạo nên cảm giác sa sút tinh thần, lười biếng không thôi.
Còn có cả một cảm giác mị hoặc khác nữa.
Lâm Tiếu dừng lại.
Cô nhìn hai tên nam sinh đút tay trong túi quần, đứng dựa vào cột hành lang đối diện với cậu thiếu niên, do dự không biết có nên đi tới hay không.
Ngày đầu tiên cô vào trường, chính hai nam sinh này đã cản đường cô.
Tiền Trình Lượng vẫn cầm cái bật lửa trên tay như cũ, lúc đóng lúc mở đùa bỡn. Trong tiếng mưa rơi vang lên thanh âm cùm cụp, cùm cụp.
Nhìn thấy Lâm Tiếu đầu tiên, như nhớ tới chuyện gì, khóe miệng hắn cong lên, trong lời nói tràn đầy trào phúng.
"Ôi, hôm nay là ngày tốt gì thế này."
Đậu Đậu Nam ở bên cạnh nghe vậy cũng nhìn sang. Hai mắt hắn ta sáng lên, lập tức đứng thẳng dậy: "Ôi chao, để tôi nhìn một chút. Đây không phải vị đại danh được Trịnh thiếu bảo bọc sao? Hôm nay mưa to gió lớn như vậy mà không ai đưa đón à? Bị người chơi xong nên chia tay rồi?"
Lâm Tiếu giơ dù, siết chặt cặp sách và hộp giày trong tay.
Nam sinh bên cạnh nghe tiếng nói chuyện, hít sâu một cái rồi phun ra một ngụm khói trắng. Khói trắng tiêu tán đi, dần hiện ra khuôn mặt của thiếu niên. Đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch, ánh mắt còn lạnh hơn cả nước mưa.
Nước mưa tụ thành một dòng nước, trượt xuống theo gò má cậu. Trong nháy mắt, ánh mắt cậu trở nên sáng sủa mà lạnh lẽo.
Tiền Trình Lượng khép bật lửa lại, khóe miệng giương lên, nhìn Lâm Tiếu: "Đời này lão tử chưa từng phải chịu uất ức như vậy, cũng không ngờ nhanh như thế đã có thể gặp lại."
Nam sinh bên cạnh rốt cuộc cũng đứng lên, tiện tay thả tàn thuốc xuống. Đốm lửa nhỏ bắn lên một cái, rơi vào trong nước mưa, phát ra âm thanh không cam lòng, nhanh chóng bị dập tắt.
Lâm Tiếu bắt đầu đề phòng.
"Làm phiền nhường đường một chút. Tôi sắp phải vào lớp rồi."
Lâm Tiếu nhìn đỉnh gạch đỏ cách đó không xa, mở miệng thúc giục.
Đứng đối diện, Đậu Đậu Nam sửng sốt. Rồi như vừa nghe được chuyện cười gì đó, hắn cười như điên: "Ha ha ha ha ha, ôi tôi nhổ! Lượng ca, cô gái này bảo chúng ta nhường một chút."
Tiền Trình Lượng cũng cười theo.
Nam sinh kia nghiêng mắt nhìn qua.
Lâm Tiếu nhếch môi, bước về phía trước một bước, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn động thủ với các cậu."
Sững sờ, Đậu Đậu Nam cười điên cuồng hơn nữa: "Ta nhổ, ha ha ha ha ha! Con mẹ nó, muốn lão tử cười chết à? Không muốn động thủ? Ôi ôi tôi xin cô động thủ đi! Lâu lắm rồi lão tử chưa cho con gái động vào đâu."
Sắc mặt Lâm Tiếu trầm xuống. Cô mím môi, lộ ra gương mặt tái nhợt, lạnh lẽo.
Tiền Trình Lượng chỉ nở nụ cười, sau đó ngừng lại.
Hàm dưới của hắn giật giật, khóe miệng hạ xuống, nói với nam sinh bên cạnh: "Lục thiếu, hút thuốc uống rượu đánh nhau, cái gì cậu cũng đã nếm thử rồi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, những thứ đó đều không phải là cái thoải mái nhất. Cái thoải mái nhất ấy à..."
Tiền Trình Lượng dùng vẻ mặt hèn mọn nhìn Lâm Tiếu, xích lại gần một chút, thấp giọng nói: "Chính là chơi gái. Cô gái này theo mẹ gả vào, không giống với tiểu thư nhà khác, chơi đùa xong không cần phải chịu trách nhiệm."
Hắn lại xích đến gần một chút, dụ hoặc người kia: "Thế nào, có muốn thử chút không?"
Đậu Đậu Nam cũng vừa ngưng cười, nước mắt hơi ứa ra. Hắn ta cũng xích tới gần: "Đúng vậy! Lục thiếu, thử một chút đi! Đại thiếu gia nghèo túng có một người cha chơi gái, một đứa con vợ kế tiến vào hào môn, vô cùng phù hợp ha ha ha ha. Thật sự không hề kém cạnh người cha kia của cậu."
Bởi ba tiếng "con vợ kế" và tiếng cười dâm đãng vang lên không ngừng của hai người kia, nam sinh híp mắt nhìn Lâm Tiếu một chút, khóe môi chậm rãi mím lại, rõ ràng không hề vui vẻ.
Rốt cuộc Lâm Tiếu cũng không nhịn được nữa.
Hơn nữa, cũng đã sắp tới giờ lên lớp. Cô hít sâu một hơi, đến gần một chút, đưa dù cho nam sinh bên trái.
Nam sinh không rõ nội tình, vẫn đứng thẳng, đưa tay nhận lấy.
Hai kẻ còn lại bên cạnh lập tức cười lên, vô cùng hứng thú: "Ôi ôi ôi, xem ra thật sự bị Trịnh thiếu bỏ rồi! Còn chủ động cho người ta dùng như thế..."
Lời nói còn chưa dứt, Lâm Tiếu nhanh chóng dùng góc nhọn của hộp giày đập vào mắt của Đậu Đậu Nam, nặng nề nện lên khóe mắt hắn ta. Cùng lúc đó, cô cũng co chân lên, đá hàm dưới của của Tiền Trịnh Lượng một cái, lực mạnh tới mức phải khiến hắn lui về sau một chút.
Sau lưng vang lên tiếng chửi rủa của nam sinh. Lâm Tiếu không hề dừng lại, chạy về phía tòa nhà nhỏ.
Đậu Đậu Nam đau tới mức nước mắt tuôn ra, không nhìn rõ đường. Vừa mới chuẩn bị cùng Tiền Trình Lượng đuổi theo Lâm Tiếu, hắn lại bất chợt ăn hai quyền của nam sinh bên cạnh.
Tiền Trịnh Lượng đau đớn, nhất thời nghẹn ngào, hơi khom người che lấy hàm dưới. Hắn nhìn thấy nam sinh bên cạnh thờ ơ nhặt hộp giày lên, lời nói lạnh như băng: "Nếu không muốn chết thì miệng sạch sẽ một chút."
Lâm Tiếu chạy thật nhanh. Nước mưa bắn tung tóe làm ướt mép váy cô, còn bay cả vào mắt nhưng cô cũng không rảnh để lau mà chạy vào hành lang.
Bảo vệ ở cổng thấy cô chật vật như vậy, chỉ chỉ vào bên trái lầu một: "Bạn học, bên kia có phòng trống."
Lâm Tiếu nhìn xuống sàn gỗ. Cô đã mang theo một chuỗi dấu chân ẩm ướt. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô nhẹ nói xin lỗi rồi men theo chân tường.
Vừa nãy, khi đánh hai người kia, cô không chắc chắn vào tốc độ của mình nên đã hi sinh hộp giày. Lúc này, ngồi trên ghế dài trong phòng nghỉ, cầm khăn tay lau tóc và mặt, lại khom xuống lau giày, trong lòng cô có chút bất lực và hối hận không thôi.
À, cô còn quăng luôn cây dù.
Lâm Tiếu nghĩ nghĩ, môi mím càng chặt. Cô không biết đây là thế nào. Mỗi lần đến hoàn cảnh mới, cô muốn sống an tĩnh cũng không được.
Đây giống như lời nguyền người kia để lại cho mình.
Hai vớ của cô đều bị ướt. Nước bắt đầu trượt theo mắt cá chân tràn vào trong giày, Lâm Tiếu có lau cũng vô dụng. Cô do dự một chút, dứt khoát cởi giày, thuận tiện cởi vớ ra, lau khô chân rồi mới nhéo nhéo đôi vớ. Nước bên trên cũng chảy xuống.
Môi Lâm Tiếu càng mím chặt, tiếng chuông vào học vừa lúc vang lên.
Cô hơi nản lòng để vớ sang một bên, nhìn mưa rơi bên ngoài. Những giọt mưa rơi trên tấm thủy tinh rồi trượt xuống khiến cây cối bên ngoài trở nên mơ hồ, tạo thành một bức tranh.
Chốt cửa bị vặn ra, sau đó phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, hữu lực, khí phách.
Lâm Tiếu quay đầu, nhìn thấy cả người cậu thiếu niên ướt đẫm. Một tay cầm theo hộp giày của cô, cậu đi tới.
Nam sinh giơ tay lên, đặt hộp giày xuống bên cạnh Lâm Tiếu.
"Của cậu."
Giọng nói của cậu lành lạnh, mang theo chút ẩm ướt. Ánh mắt sáng rực của cậu nhìn chằm chằm cô nhưng lại dời đi rất nhanh. Cậu cũng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ theo cô.
Lâm Tiếu hơi sửng sốt. Cúi đầu xuống, cô thấy chân và bắp chân của mình đang để trần, đạp trên khăn giấy.
Cô sững sờ, nhanh chóng cầm túi che kín chân, gương mặt cũng nóng lên.