Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 66

- Em không thể đi trước lễ Phục sinh, Scarlett ạ, Colum bảo, chỉ có Bà O Hara mới có thể cử hành nghi lễ Thứ Sáu Tuần Thánh thôi.

Scarlett không cãi lại. Anh quan trọng hoá quá đáng tư cách Bà O Hara của nàng đấy thôi! Nhưng nàng cảm thấy phật ý. Nào có gì khác nếu như nàng hoặc ai đó trồng củ khoai tây đầu tiên đâu! Nàng cũng bực mình vì Colum không cùng đi với nàng. Và vì anh thường vắng mặt, thời gian gần đây. Vì công việc, anh nói. Vậy thì tại sao anh không quay lại xin tặng phẩm ở Savannah hơn là cứ lang thang ở bất cứ nơi nào khác!

Thật ra, mọi chuyện đang làm nàng bực mình: Lúc nầy, nàng quyết định lên đường, thì nàng chỉ muốn mọi chuyện phải xong xuôi. Nàng xẵng giọng với Margaret Scanlon, bà thợ may, bởi bà ta cần quá nhiều thời gian mới may xong lác bộ áo dài cho nàng. Và cũng bởi vì bà Scanlon quá quan tâm khi biết Scarlett muốn có những bộ áo lụa và vải lanh màu sáng, ngoài những bộ áo quần tang màu đen.

- Tôi sẽ đi thăm cô em ở Mỹ, Scarlett tuyên bố bằng giọng thản nhiên. Những cái áo màu sáng sẽ là quà tặng cho nó đấy.

Và ta chẳng cần biết mụ ta có tin hay không, nàng tức giận nghĩ thầm. Ta không phải là quả phụ và ta cũng không trở về Atlanta mà nguỵ trang như một con ngáo ộp. Những thứ quần áo đen cần cho nàng biết bao - váy vớ, áo blu, khăn san - bỗng nhiên làm nàng ghê tởm đến không sao chịu đựng nổi. Nàng nóng lòng chờ đợi giây phút được mặc lại bộ áo vải màu kem. Hoặc chiếc áo lụa sọc màu hồng và màu xanh nước biển… Mong sao Margaret Scanlon đồng ý may kịp cho nàng!

- Con sẽ sửng sốt khi nhìn thấy mẹ con xinh đẹp biết chừng nào trong những bộ áo mới, Scarlett kể cho Cat nghe. Và mẹ cũng đã đặt may cả những bộ áo xinh đẹp cho con nữa.

Đứa bé toét miệng cười, để lộ những cái răng sữa trắng nhỏ xíu. Con sẽ mê con tàu lớn cho mà xem, Scarlett hứa với con bé.

Nàng đã cho đặt trước căn buồng đẹp nhất trên chiếc Brian Boru sẽ rời cảng Galway vào ngày thứ sáu đầu tiên sau lễ Phục sinh.

Ngày chủ nhật lễ Lá, trời trở lạnh và mưa cứ quất mạnh mãi cho đến ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Ngày ấy, sau buổi lễ dài bất tận ở giữa cánh đồng, Scarlett trở về nhà ướt sũng, và lạnh buốt thấu xương.

Ngay đúng lúc nàng sắp uống tách trà và ngâm mình trong nước thật ấm để cho thân thể dễ chịu thì Katheleen đến tìm nàng với một tin khẩn cấp.

- Bác Daniel cho gọi em, Scarlett ạ, bác ấy đau nhức ở ngực và sắp chết!

Scarlett như ngừng thở khi nhìn thấy bác Daniel.

Hai mắt bác sâu hoắm và má lõm xuống trông khuôn mặt như sọ người chết bọc da. Nàng quỳ bên cái giường gấp khổng chạm trổ và cầm lấy tay bác mình. Bàn tay hâm hấp và khô khốc, bất động.

- Bác Daniel, Katie Scarlett đây!

Bác Daniel mở mắt. Sự cố gắng hết sức của bác khiến Scarlett rơi nước mắt.

- Bác có một ân huệ muốn xin cháu, ông thì thào, gần như thở dốc.

- Điều gì bác muốn cũng sẽ được như ý.

- Hãy chôn bác trên mảnh đất của dòng họ O Hara!

- Đừng nói những chuyện ngu xuẩn, bác không được ở đó Scarlett những muốn kêu to lên, nàng không thể nói dối ông lão.

- Cháu xin hứa, nàng đáp.

Hai mắt bác Daniel nhắm lại. Scarlett bật khóc, Katheen dìu nàng lại chiếc ghế bành gần lò sưởi.

- Em giúp chị pha trà được chứ, Scarlett, mọi người sẽ đến ngay.

Scarlett gật đầu, không còn sức nói được gì nữa!

Nàng chợt hiểu Daniel đã chiếm giữ vị trí quan trọng như thế nào trong cuộc đời nàng. Bác ít nói, còn nàng gần như không bao giờ trò chuyện cùng bác, nhưng bác luôn có mặt ở đó, vững vàng, trầm lặng, mạnh mẽ và bình thản. Đúng là một người chủ gia đình. Đối với nàng, bác Daniel là ông O Hara.

Kathleen đưa Scarlett về nhà, trước khi màn đêm buông xuống.

- Em phải chăm sóc cho bé gái nữa chứ, ở đây chẳng còn việc gì làm đâu. Ngày mai em đến nhé.

Tối thứ bảy, tình hình cũng không thay đổi là bao.

Suốt ngày, mọi người kéo đến bày tỏ lòng tôn kính của họ đối với bác, Scarlett rót đầy hết ấm trà nầy, đến ấm trà khác, cắt bánh khách đem đến, phết bơ lên những lát bánh mì.

Chủ nhật Phục sinh, nàng túc trực bên cạnh bác trong lúc mọi người trong dòng họ O Hara đi lễ. Xong lễ nàng quay về Ballyhara. Bà O Hara phải mừng lễ Phục sinh trong ngôi nhà thờ của Ballyhara. Nàng có cảm giác bài giảng của cha Flynn cứ kéo lê thê mãi không dứt, và nàng cũng không làm sao rứt ra khỏi những con người tốt bụng trong làng cứ muốn hỏi thăm mãi về bác Daniel, và cầu mong cho bác bình phục.

Thậm chí sau bốn mươi ngày ăn chay khắc khổ - không hề có phép chuẩn cho cả những người trong dòng họ O Hara ở Ballyhara - Scarlett vẫn không sao cảm thấy ăn ngon miệng trong bữa tiệc Phục sinh thịnh soạn.

- Hãy đem tất cả những thức ăn nầy qua nhà Bác Daniel, bà Fitzpatrick gợi ý. Ở những người đàn ông đang còn làm lụng ngoài đồng. Cần phải nuôi họ, còn cô Kathleen tội nghiệp thì đã quá bận bịu với bác Daniel rồi!

Scarlett ôm hôn Cat và xiết chặt bé vào lòng trước khi đi. Cat lấy bàn tay nhỏ xinh xinh vuốt hai má đẫm nước mắt củá mẹ nó.

- Con dễ thương biết bao, Kitty Cat! Cảm ơn, kho vàng của mẹ. Mẹ sẽ về với con nhanh và hai mẹ con mình lại có thể nô đùa và hát vang trong phòng tắm. Và rồi chúng ta sẽ lên đường đi du lịch trên một con tàu lớn.

Scarlett tự trách mình quá hẹp hòi, nhưng nàng rất mong đừng để lỡ ngày lên đường.

Buổi chiều hôm ấy, bác Daniel tỉnh lại một chút. Bác nhận ra mọi người và gọi tên tất cả.

"Tạ ơn Chúa", nàng nói với Colum. Và nàng cũng cảm ơn Chúa vì sự có mặt của Colum. Vì sao anh lại cứ phải vắng mặt hoài như vậy! Những ngày gần đây, nàng nhớ anh khủng khiếp.

Sáng thứ hai, chính anh đến báo tin cho Scarlett biết bác Daniel đã từ trần hồi đêm qua.

- Khi nào thì chôn cất! Em muốn có thể lên đường vào ngày thứ sáu.

Thật thoải mái có được một người bạn như Còlum để có thể tâm sự mọi chuyện mà chẳng sợ bị hiểu lầm hoặc bị bác bỏ.

Colum chậm rãi lắc đầu:

- Không thể được đâu, Scarlett thân yêu ạ. Biết bao người mến phục Daniel và biết bao người thuộc giòng họ O Hara còn đang phải vượt qua những dặm đường xa xôi trên những con đường lầy lội và đầy ổ gà phải túc trực bên bác ít nhất ba hoặc bốn ngày. Sau đó, chúng ta mới đưa đi an táng.

- Ồ không, Colum! Anh hãy nói là em không phải túc trực bên người chết, điều ấy ảo não quá sức và em không thể chịu đựng nổi!

- Phải vậy thôi, Scarlett, anh sẽ ở bên em!

Scarlett đã nghe những tiếng than khóc thảm thiết trước khi bước đến trước ngôi nhà. Nàng đưa mắt tuyệt vọng nhìn Colum, nhưng gương mặt anh vẫn không thay đổi.

Một đám đông bu quanh trước cánh cửa thấp. Họ kéo đến quá đông nên không sao đủ chỗ cho mọi người vào trong nhà. Scarlett nghe tiếng xì xào "Bà O Hara" và nhìn thấy mọi người giạt ra, cho nàng bước tới. Thật lòng, nàng muốn vinh dự nầy được miễn cho nàng.

Nhưng nàng bước tới, đầu cúi xuống, vẻ cương quyết như muốn làm mọi điều cần thiết cho bác Daniel.

- Bác ở phòng khách, Seamus thông báo.

Scarlett lấy hết can đảm. Chính từ đó đã vọng ra những tiếng than khóc thảm thiết. Nàng bước vào.

Những cây nến lớn cháy rực trên bàn, trên đầu và cuối cái giường lớn. Daniel nằm trên cái mền, bọc trong lớp vải lyệm trắng viền đen. Đôi tay chai sần vì quen lao động đan chéo trước ngực, một cỗ tràng hạt trong tay.

- Ôi sao ông bỏ chúng con. Ochon! Ochon, Ochon, Ullagor O!

Người đàn bà vừa lắc vừa lải nhải. Scarlett nhận ngay ra đó là Peggy, chị họ của nàng hiện sống ở làng.

Nàng quỳ bên cạnh giường, đọc một kinh tưởng nhớ linh hồn bác Daniel, nhưng những lời lải nhải cử làm dòng suy nghĩ của nàng rối tung lên, đến nỗi lúc nầy đây đầu óc nàng rỗng tuếch.

Ochon, Ochon

Tiếng than khóc man rợ làm trái tim nàng tan nát và khiến nàng sợ hãi. Nàng đứng lên và bước xuống bếp.

Nàng sững sờ nhìn những đám đàn ông, đàn bà đang chen chúc trong căn phòng mà không tin nổi. Họ ăn, uống và tranh cãi với nhau như một chuyện bình thường đã xảy ra. Không khí sặc sụa khói thuốc ống điếu bằng đất của những người đàn ông. Người ta đã mở toang hết các cửa lớn và cửa sổ ra. Scarlett bước lại gần đám người đang bao quanh cha Danaher.

- Vâng, ông ấy đã tỉnh dậy để gọi tên từng người và rồi chết thật thanh thản. À! Cuộc xưng tội của ông mới tốt lành làm sao, tôi chưa bao giờ được nghe ai xưng tội chân thành đến như thế! Bác Daniel O Hara của chúng ta là một con người nhân đức biết nhường nào. Chúng ta sẽ không còn thấy được ai như bác trên thế gian nầy nữa!

Scarlett lảng ra xa.

- Vậy chứ anh không nhớ sao, Jim, khi bác Daniel và anh mình là Patrick bắt được con lợn nái trong cuộc đua tài của tên Anh. Hai người đã vác nó đến tận đầm than bùn để cho nó đẻ ấy! Mười hai con lợn con thì kêu khụt khịt loạn xạ, còn mẹ chúng thì dữ dằn như một con lợn lòi nhớ không! Viên quản lý run lẩy bẩy, còn tên Anh thì chửi thề trong lúc mọi người khác lại cười hả hê vì cảnh tượng ấy đấy.

Jim O Gorman bật cười, rồi vỗ vỗ bàn tay hộ pháp của thợ rèn vào lưng người kể.

- Tôi chẳng còn nhớ nổi nữa. Ted O Hara ạ, và cả anh nữa, cứ nói thật đi nào. Cả anh lẫn tôi, chúng mình có sinh vào thời xảy ra chuyện ấy đâu, và anh biết rõ rồi đấy. Anh nghe cha anh kể lại, cũng như tôi nghe qua cha tôi vậy mà.

- Nhưng sẽ chẳng ngoạn mục hơn sao nếu được tận mắt nhìn thấy cảnh ấy chứ, Jim! Bác Daniel của anh là một con người lỗi lạc đấy, và đó là sự thật.

Phải, đúng như vậy, Scarlett thầm nghĩ. Nàng đi quanh quẩn, lắng nghe bao mẩu chuyện về cuộc đời của bác Daniel. Có ai đó để ý đến nàng.

- Katie Scarlett, cô có thể vui lòng kể cho chúng tôi nghe làm thế nào mà bác Daniel lại từ chối không nhận cái trang trại với hàng trăm gia súc mà cô tặng cho bác ấy không?

Scarlett nghĩ nhanh.

- Chuyện xảy ra thế nầy đây, nàng mào đầu.

Cả một tá thính giả chăm chú chen chúc quanh nàng.

Nàng biết nói gì lúc nầy đây!

- Tôi… tôi đã nói với bác: "Nầy bác Daniel…" Tôi đã nói: "Cháu muốn tặng bác một món quà!

Câu chuyện càng thật sự mê ly chừng nào càng tốt.

- Tôi nói với bác: "đấy cháu có một trang trại rộng… năm mươi mẫu, với một con sông và một đầm than bùn và một trăm con bc với năm mươi bò sữa, ba trăm con ngỗng, và hai mươi lăm con lợn và sáu cặp ngựa đóng.

Chừng ấy sự huy hoàng đã đủ dành được ở cử toạ những tiếng thở phào thán phục. Scarlett cảm thấy cao hứng.

- Tôi nói với bác ấy: "Nầy bác Daniel tất cả những thứ ấy là của bác đấy, lại còn thêm một túi vàng nữa".

Nhưng giọng nói gầm vang như sấm của bác làm tôi run rẩy: "Không, Katie Scarlett O Hara ạ, ta sẽ không đụng đến đâu!"

Colum chụp lấy cánh tay nàng và kéo ra ngoài, xuyên qua đám người cho mãi đến tận nhà kho. Rồi anh bật cười vang.

- Em lúc nào cũng gây bất ngờ cho anh, Scarlett ạ. Em vừa biến bác Daniel thành một người khổng lồ - nhưng anh không rõ đó có phải là một người khổng lồ ngu xuẩn hoặc là một người khổng lồ quá cao thượng để có thể lợi dụng được một cô khờ khạo không?

Scarlett cười rũ với anh.

- Em chỉ mới bắt đầu thôi mà, Colum, lẽ ra anh cứ để em nói mới phải đấy!

Đột nhiên, nàng lấy lòng bàn tay vỗ vào miệng. Sao lại có thể cười giỡn như thế trong lúc bác Daniel còn đang nằm đó!

Colum cầm lấy bàn tay nàng và kéo ra.

- Bình thường thôi, anh nói. Những đêm túc trực bên người chết được đặt ra là để tôn vinh cuộc sống của một người và tầm quan trọng của người ấy, trước mặt những người đã quen biết người ấy. Nụ cười cũng có vị trí của nó, cũng như những lời than khóc vậy thôi.

Daniel O Hara được chôn cất vào ngày thứ năm.

Đám ma của bác cũng long trọng gần như đám tang của bà nội Katie Scarlett. Scarlett dẫn đầu đám tang cho đến tận phần mộ đã được các con trai của bác Daniel đào trong khuôn viên nghĩa trang cũ của Ballyhara mà nàng và Colum đã tìm thấy và cho quét dọn lại.

Scarlett lấy một nằm đất trên mộ bác Daniel và bỏ trong một túi đeo bằng da. Khi nàng rắc nắm đất nầy trên mộ cha nàng thì cũng gần như nàng chôn cất cha mình bên cạnh người anh vậy.

Tang lễ xong, cả dòng họ qui tụ ở Toà nhà lớn để dùng bữa nhẹ. Bà đầu bếp của Scarlett hớn hở vì có cơ hội để chứng tỏ tài năng của mình. Từng dãy bàn dài kê trên giá dọc suốt chiều dài phòng khách và thư phòng đầy ắp dăm bông, ngỗng, gà, bò rô ti, những núi bánh mì, bánh ga tô, những thùng bia lớn, những hũ rượu Whisky và nước trà thì cứ chảy như suối. Hàng trăm người của họ O Hara đã đến đây bất chấp đường xá lầy lội. Scarlett giới thiệu với cả dòng họ và sự thán phục của họ làm rung động tim nàng.

Colum cho đem ra một cây đàn violon và một cái trống, ba người anh họ tìm được ba cái kèn harmonica và thế là tiếng nhạc vang lên hết giờ nầy, đến giờ khác. Cat vẫy vẫy tay cho đến lúc quá mệt, bé thiếp đi trên đùi mẹ. Mình thật hài lòng vì đã lỡ chuyến tàu. Scarlett thầm nghĩ, nhưng giây phút nầy tuyệt vời làm sao! Nếu như giây phút đó không phải do cái chết của bác Daniel nhỉ!

Hai người anh họ bước đến gần nàng, và cố cúi thấp để nói nhỏ với nàng.

- Chúng tôi cần Bà O Hara, Thomas con trai bác Daniel tuyên bố.

- Sáng mai, sau bữa điểm tâm, cô có thể ghé qua nhà được chứ! - Joe, con trai Patrick đề nghị.

- Có chuyện gì vậy!

- Chúng tôi sẽ giải thích cho cô vào sáng mai, khi cô có thể suy nghĩ một cách tỉnh táo.

***

Chuyện là thế nầy: Ai sẽ thừa kế trang trại của bác Daniel! Do cuộc khủng hoảng xảy ra ngay sau cái chết của bác Patrick, hai anh em nhà O Hara lại đã sinh sự đòi lại quyền thừa kế. Cũng như Gerald em mình, Daniel không hề lập di chúc.

Lại tái diễn y như chuyện ở Tara nữa rồi, Scarlett thầm nghĩ, và câu trả lời đến với nàng thật dễ dàng, Seamus, con trai bác Daniel đã đổ mồ hôi trên mảnh đất nầy suốt ba mươi năm, trong lúc Sean con trai bác Patrick cứ sống nhởn nhơ ở nhà bà nội Katie Scarlett.

Scarlett giao trang trại cho Seamus. Cũng một cách như thế, chắc cha đã giao Tara cho mình thôi, Scarlett nghĩ thầm.

Bởi vì nàng là Bà O Hara, không còn có chuyện bàn cãi gì nữa! Scarlett còn cảm thấy phấn khởi khi nàng đối xử với Seamus công bằng hơn là người ta đã đối xử với nàng.

Sáng hôm sau, một phụ nữ không còn trẻ nữa đặt một giỏ trứng trước ngưỡng cửa Toà nhà lớn. Bà Fitz hiểu chuyện và biết rằng đó là vợ chưa cưới của Seamus, người đã phải chờ đợi anh gần suốt hai mươi năm, từ lúc anh xin cưới nàng, và anh sẽ cưới nàng ngay khi có quyết định của Scarlett.

- Thật là đẹp tuyệt, Scarlett nói, nhưng tôi hy vọng là họ sẽ không cưới nhau ngay chứ! Với cái đà nầy, thì không bao giờ tôi còn có thể đi Mỹ được nữa!

Nàng đã giữ một buồng trên một con tàu sẽ nhổ neo vào ngày 26 tháng tư, đúng một năm sau ngày lẽ ra nàng đã phải trở về, khi hết hạn "kỳ nghỉ hè" của nàng ở Ireland.

Đó không phải là chiếc Brian Boru lộng lẫy, cũng không phải là một chiếc tàu khách đúng nghĩa. Nhưng Scarlett có những điều mê tín của riêng nàng - nếu nàng lại dời chuyến đi sang đầu tháng năm, thì nàng tin chắc rằng nàng sẽ không còn bao giờ đi nữa. Với lại, Colum biết rõ con tàu nầy và quen viên thuyền trưởng.

Đó là một tàu hàng nhưng nó chỉ chở những hòm đựng vải lanh loại tốt nhất của Ireland, và không có gì bẩn thỉu, thối tha cả. Với lại còn có vợ viên thuyền trưởng luôn luôn đi với chồng và Scarlett có thể kết thân với bà ta, và biết đâu bà chẳng là một người cố vấn cho nàng! Và cuối cùng, con tàu nầy không có guồng nước, cũng không có máy chạy hơi nước. Chuyến đi biển thực hiện toàn bằng những cánh buồm.