Giữa nắng hè chói chang, Chu Nghi Tu cũng không ép một đám người ở lại trong điện của mình, đợi các phi tần thỉnh an xong, nàng liền cho phép họ về ngay, chỉ nói một câu duy nhất, “Tào Lương đệ ở lại một lát.”
"Không biết nương nương có dặn dò gì chăng?” Mọi người đã giải tán, Tào Cầm Mặc cúi đầu đợi lệnh.
"Lương đệ không cần căng thẳng, bản cung chỉ muốn tán gẫu chuyện nhà với muội mà thôi. Đây là lần đầu muội được tùy giá* đến hành cung, đã quen chỗ ở chưa?” Chu Nghi Tu hỏi với giọng thân thiết, khiến đối phương thả lỏng tâm tình.
*Tùy giá – đi cùng xa giá của vua
Tào Cầm Mặc nói, “Đa tạ nương nương quân tâm, mọi thứ ở chỗ tần thiếp đều ổn, trong hành cung được sắp xếp rất thỏa đáng.”
"Vậy thì tốt rồi, bản cung luôn xem các muội như tỷ muội ruột thịt mà đối đãi, dĩ nhiên phải lo lắng đến mọi việc nhiều hơn một chút.” Chu Nghi Tu cười nói, “Mặc dù Yên Sảng trai của muội không phải là nơi rộng rãi nhất, nhưng chim sẻ dù nhỏ cũng có đủ lục phủ ngũ tạng, nói đến tinh xảo, đẹp đẽ, nơi đó cũng là một trong những chỗ như thế ở hành cung đấy.”
"Tần thiếp hiểu nương nương cất nhắc tần thiếp, trong lòng vô cùng cảm kích nương nương.”
"Ừ..." Chu Nghi Tu rất hài lòng trước sự cung kính, khiêm tốn của Tào Cầm Mặc, nhưng nàng cũng biết lòng dạ nàng ta chưa chắc đã như những gì nàng ta biểu hiện ra ngoài mặt, do đó chỉ nói, “Bản cung thấy muội giao hảo với Lữ Quý nhân mà cũng mừng thay, trong chốn hậu cung này, nếu như ai nấy đều có thể hòa thuận như hai muội thì thật tốt quá. Bây giờ muội ấy có thai, ít ra ngoài đi lại, muội có thời gian thì hãy đến thăm muội ấy để tình tỷ muội càng sâu sắc hơn.”
"Tần thiếp và Lữ tỷ tỷ rất hợp ý nhau, đợi lát nữa sẩm tối, khí trời mát mẻ một chút, tần thiếp sẽ đến thăm tỷ ấy.” Tào Cầm Mặc đáp.
"Bản cung yên tâm rồi. Bản cung thấy gần đây trời nóng, các muội còn trẻ, lại ăn mặc mỏng manh, sợ rằng dễ bị cảm nắng nên đã bảo Dược phòng* bào chế ra vài hộp Hương Tuyết Nhuận Tân Đan. Muội lấy hai hộp về, khi nào đến thăm Lữ Quý nhân thì đưa một hộp cho muội ấy.” Chu Nghi Tu nói xong liền cất tiếng gọi, “Tiễn Thu.”
*Dược phòng – bộ phận chuyên bào chế thuốc, lưu trữ thuốc ở cung đình
Thấy Tiễn Thu không có mặt, ngược lại người bước ra từ phía sau điện là Hội Xuân, Chu Nghi Tu hỏi ngay, “Tiễn Thu đi đâu rồi?”
Hội Xuân nhún người một cái, trả lời, “Nương nương đã quên rồi, ngày hôm qua, nương nương căn dặn chúng nô tỳ bỏ đi mấy bình gốm được tô vẽ đầy màu sắc dùng để đựng dưa và trái cây, đổi thành bình sứ, Tiễn Thu sớm đã đi truyền lời rồi ạ.”
Chu Nghi Tu giật mình, sau đó mới gật đầu, nói, "Bản cung đúng là có nói, nhưng nhất thời lại quên mất. Vậy thì ngươi lấy ra cho bản cung, mấy hộp đặt ở trên bàn trà ấy.”
Hội Xuân tất nhiên nhận lệnh, rời đi.
Tào Cầm Mặc ngồi ở phía dưới không hiểu, cất tiếng hỏi, “Tần thiếp thấy mấy chiếc bình được tô vẽ đầy màu sắc trông rất đẹp mắt, nương nương không thích sao?” Chu Nghi Tu không thích đốt hương, nàng luôn cho rằng điều ấy rất tầm thường, do đó mới sai người đặt các loại dưa và trái cây theo mùa ở trong điện, vừa tự nhiên lại vừa tươi mát, ai nấy đều biết thói quen này của nàng, nhưng y phục và đồ dùng thì có gì không tốt sao?
Chu Nghi Tu nghe vậy liền cười, nói, “Muội còn trẻ nên chưa biết, bình gốm men xanh tốt nhưng đều dùng thuốc màu để vẽ, tiếp xúc với nước lâu ngày, màu sẽ thấm vào dưa và trái cây khiến chúng mùi của chúng bị hỏng, đối với con người chúng ta lại càng không có lợi, chẳng bằng đồ sứ vừa nhẹ nhàng, vừa sạch sẽ lại vừa thoải mái.”
Tào Cầm Mặc nghe xong, trong lòng vừa động, nàng ta liền nói, “Hoàng hậu nương nương có kiến thức rộng rãi, tần thiếp xin ghi nhớ lời dạy.”
Hội Xuân đưa hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo bằng gỗ đen cho Âm Tụ. Tào Cầm Mặc nói, “Tần thiếp đa tạ nương nương ban thưởng, đồng thời cũng thay Lữ tỷ tỷ đa tạ nương nương.”
"Thời gian không còn sớm nữa, bản cung cũng không giữ muội ở lâu, muội quỳ an* đi." Chu Nghi Tu thấy Tào Cầm Mặc đã nhận đủ đồ, nàng liền bảo nàng ta trở về.
*Trong văn cổ đại, từ này có hai nghĩa: một là thỉnh an (thường là lúc cúi chào), hai là một cách nói khéo, ý bảo ai đó lui về đi. Ở đây chúng ta dùng theo nghĩa thứ 2.
Bước ra khỏi điện, Âm Tụ vừa mở dù che nắng cho chủ từ vừa nói, “Tiểu chủ, Hoàng hậu nương nương đối xử với người thật tốt, ngay cả thuốc tốt như vậy cũng đưa cho người.”
"Hoàng hậu đối tốt với ta cũng không phải rõ ràng là để...” Tào Cầm Mặc lắc đầu, than thở, “Về trước thôi, lát nữa còn phải qua Phi Vũ quán.”
Ngày hôm nay, lúc trời sẩm tối, thị tỳ Xảo Tâm của Lữ Doanh Phong không cẩn thận làm vỡ bình hoa do Hoa Tần tặng. Sau khi nghe kể về sự việc, Hoa Tần thầm hận, cho rằng Lữ thị không nể mặt mình, coi ý tốt hiếm hoi của mình như đôi dép rách. Từ đó trở đi, hai bên kết hạ lương tử*.
*Ý nói kết thành thù oán, sinh ra mâu thuẫn khó bề hóa giải.
Dưới sự để ý cực kỳ chặt chẽ của Chu Nghi Tu, cái thai của Lữ Doanh Phong từ từ ổn định, vững chắc, chỉ còn đợi ngày dưa chín rụng xuống đất.*
*Nguyên văn là “qua thục địa lạc” – khi dưa chín, cuống dưa tự động rụng đi, dưa rơi xuống đất – ý nói thời cơ chín muồi, cũng tức là đợi ngày đứa nhỏ chào đời.
Tháng tám, mấy gốc kim quế tỏa mùi hương ngào ngạt trong đêm rằm Trung thu, Huyền Lăng mở yến tiệc ở Phù Lệ điện để chiêu đãi vương công quý tộc là thân thích của hoàng thất, đồng thời ngắm trăng đoàn viên (đoàn viên tức là sum họp, vui vầy).
Bụng của Lữ Doanh Phong đã lớn hơn một chút, có thể nhìn rõ là nàng đang có thai. Huyền Lăng cố ý sắp xếp cho nàng ngồi cùng bàn với Cẩn Quý tần để tiện săn sóc, vị trí ghế ngồi cao hơn Hoa Tần một bậc, thế nhưng Hoa Tần lại không mở miệng châm chọc, thậm chí chẳng hề làm ra vẻ không vui, ngay cả Chu Nghi Tu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Yến tiệc kết thúc, nhóm ngoại thần* giải tán trước, chỉ còn lại Huyền Lăng, Chu Nghi Tu với mấy phi tần.
*Thân thích hoàng thất và các mệnh phụ phu nhân
Hoa Tần bỗng nhiên giật mình, hét lớn, “Cây quạt của ta đâu?”
"Hoa Tần, muội làm sao vậy?" Chu Nghi Tu bất giác nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Hoa Tần lượn lờ đứng dậy, đáp, "Thưa Hoàng hậu, thần thiếp không thấy cây quạt đâu nữa.”
"Việc nhỏ thôi mà, bảo hạ nhân làm lại là được, cần gì phải hô to gọi nhỏ?” Chu Nghi Tu nói.