Trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, nàng là Đoan phi, nhiều năm bệnh suyễn, thân thể yếu ớt, bị sủng phi của Hoàng đế là Hoa phi vì hiểu lầm mà ép uống canh hoa hồng, khiến nàng tuyệt tử. Đoan phi là người tâm cơ, âm trầm, thầm lặng cùng Chân Huyên đâm sau lưng Nghi Tu một nhát, khiến vị hoàng hậu thất thủ đến mức không thể ngẩng đầu.
Thời điểm Nghi Tu trùng sinh, trở về nhiều năm trước, lúc này, Đoan phi chỉ là một Quý tần, thanh xuân diễm lệ, tuy âm trầm nhưng trong lòng không có oán hận.
Một đêm an giấc đã qua, Nghi Tu chuẩn bị đi thỉnh an Thái hậu. Hội Xuân búi tóc cho nàng, dùng trâm ngọc kết hợp cùng bộ diêu màu bạc, trông trang nhã mà không quá mức cầu kỳ. Tú Hạ nâng hộp trang sức lên, nói, “Nương nương, hôm nay người thỉnh an Thái hậu, nên chọn món đồ rực rỡ”.
“Nhiều lời, nương nương tự có chủ trương của người!” Hội Xuân trách nhẹ Tú Hạ, nàng ta liền vâng dạ, không dám nói thêm câu nào.
Khóe môi Chu Nghi Tu thoáng qua nét cười, nàng tự tay chọn bộ váy hồng phấn thêu hoa phù dung, đeo lên hoa tai ngọc thạch, làn da mấy ngày trước trông nhợt nhạt nay đã có thêm phần sắc khí.
Bên ngoài, phu kiệu đã chờ đợi lệnh. Tiễn Thu đỡ chủ tử ngồi vững rồi mới an tâm lên tiếng khởi kiệu. Đoàn người chậm rãi tiến bước Di Ninh cung của Thái hậu.
Vừa đến, Nghi Tu đã nghe mùi đàn hương khá nồng. Từ khi Huyền Lăng tự mình chấp chính, Thái hậu liền không xuất đầu lộ diện, suốt ngày ở Phật đường niệm kinh cầu phúc. Chu Nghi Tu giật mình, nghĩ đến kiếp trước, bản thân cũng từng ngồi trước tượng Phật niệm kinh, kinh văn dù thuộc làu làu, nhưng một chữ cũng không vào tâm. Nữ nhân hậu cung chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nàng đặt tay lên tay Tiễn Thu, đi thẳng vào trong điện. Thái hậu đang cho cá ăn, Trúc Tức cô cô bên cạnh thấy nàng liền cúi người hành lễ.
“Nô tì thỉnh an Mẫu hậu”. Nghi Tu hơi quỳ xuống.
“Trúc Tức, mau đỡ nàng, đừng để tôn tử của ai gia mệt”. Thái hậu không để nàng hành lễ, liền gọi người.
Nàng ngồi xuống ghế, trầm giọng đáp tạ, “Làm phiền cô cô quá”.
Thái hậu nhìn nàng bằng ánh mắt từ ái, đúng hơn là, đang nhìn bụng nàng, “Ai gia không phải đã bảo ngươi miễn thỉnh an rồi sao, vậy mà còn đến đây, vạn nhất trên đường đi va chạm không hay”.
“Thỉnh an Thái hậu là bổn phận của nô tì, không thể sơ suất được. Nô tì ngàn vạn lần không dám quên”. Lời Nghi Tu trầm nhẹ tha thiết, khiến người ta còn tưởng nàng là một người hiếu thuận.
“Ngoan lắm”, Thái hậu vui mừng gật đầu, “Ai gia không có nhìn lầm ngươi, không uổng công ai gia đưa ngươi tiến cung”.
Chu Nghi Tu cố tình làm ra bộ dáng nhu thuận vâng lời, “Lời này của Thái hậu, nô tì không dám nhận. Nô tì có ngày hôm nay đều nhờ ân đức của Mẫu hậu”.
Nàng vừa nói xong, Thái hậu liền ho khan hai tiếng. Trúc Tức vội mang trà đến. Đợi cho qua cơn suyễn, Thái hậu mới thở dài, “Nếu Hoàng đế có thể hiểu chuyện như ngươi một chút, ai gia mừng còn không kịp...”
“Hoàng thượng chính là nhân hiếu chi quân*, người không cần lo lắng”. Thái hậu còn chưa hỏi vào việc chính, Nghi Tu cũng không vội. Lão nhân gia nàng nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Quan sát thần sắc của chất nữ*, rốt cuộc tự hỏi phải chăng nàng ta cố ý ra vẻ như vậy, Huyền Lăng rất kiên trì trong việc đưa Nhu Tắc tiến cung, nàng ta không khỏi động tâm à? Thôi thì vào việc chính luôn vậy, “Nghi Tu, ngươi có nguyện như Nga Hoàng – Nữ Anh*?”
*Nhân hiếu chi quân: Quân vương - người con có hiếu của vạn dân *Chất nữ: Cháu gái *Nga Hoàng _ Nữ Anh: Đây là một tích xưa, ý nói hai tỷ muội cùng chung một chồng
Nghi Tu hơi chút chấn động. Dù đã chuẩn bị tinh thần và lời lẽ đối đáp với Thái hậu, nhưng nào ngờ cuối cùng bị nàng ta đem củ khoai nóng này thảy vào tay. Thái hậu không muốn nhận thua con trai mình, nên đẩy qua nàng. Cô cô à, đừng khinh người quá đáng thế, muốn đưa ta ra làm bia đỡ sao?
“Xin Thái hậu thứ tội, nô tì cả gan có vài lời, Nga Hoàng – Nữ Anh cùng một thời điểm gả cùng một người, nhưng tỷ tỷ nô tì đã có hôn ước với con trai của Uy Viễn Tướng quân, điều này ai nấy đều biết, nên nô tì e là không ổn”.
Thái hậu lắc nhẹ đầu, thật là sầu não làm sao! Chỉ vì một nữ nhân, tuy rằng quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung, nhưng nếu quân đoạt thê của thần, việc này mà truyền ra ngoài chỉ có tổn hại đến thể diện hoàng thất; Uy Viễn Tướng quân kia lại là nguyên lão trải qua hai triều, danh vọng trên cao, Chu gia bất thình lình từ hôn, người ta sao mà không sinh oán hận? Thái hậu trước đây đối với Chu Nhu Tắc ấn tượng không phai, nhưng tình huống bây giờ, thật là...!!!
“Việc hôm nay đến đây thôi, Nhàn phi trở về an thai cho tốt. Tiễn Thu, ngươi hầu hạ chủ tử cho cẩn thận”. Thái hậu nói xong, liền vẫy tay ý bảo các nàng ra ngoài.
“Nô tì cáo lui”.
Trên đường trở về, Tiễn Thu nhịn không được liền lên tiếng, “Nương nương, Thái hậu cũng thật là... sao người có thể nói lời như vậy chứ? Đại Tiểu thư rõ ràng vô lý, chẳng lẽ chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc kệ nàng ta?”
“Đây mới là mong muốn thật sự của Thái hậu. Bất luận là ta hay tỷ tỷ có được lòng hoàng thượng, lão nhân gia nàng đều đắc ý, Chu gia càng được phong quang vô hạn”. Chu Nghi Tu bước xuống kiệu, đi ngang qua bức tường đỏ rực chốn thâm cung, lại cảm thấy lạnh cả người.
“Nương nương, hiếm khi chúng ta ra ngoài, để nô tì bồi nương nương dạo ngự hoa viên. Ở Phượng Nghi cung mãi, nô tì thấy người thật mệt mỏi”. Tiễn Thu nói với nàng.
“Vậy theo ý ngươi, qua bên kia đình ngồi hóng mát. Bản cung cũng lâu rồi không xem sắc trời ấm áp thế này”.
Kiệu liền một đường đến ngự hoa viên, vừa hạ xuống, Tiễn Thu đã vội chạy đến đỡ Nghi Tu, từng chút từng chút một kề sát bên nàng. Bụng nàng ngày một lớn hơn, quả thực có chút không tiện đi lại. Nghĩ đến kiếp trước, kiếp này liền cẩn thận từng ly từng tý, để một đời mới không lặp lại chuyện xưa.
Trước mắt, trong cung, Nghi Tu có vị phân cao nhất. Trừ Đoan Quý tần Tề Nguyệt Tân nhập cung đầu tiên, ngoài ra chỉ là vài mỹ nhân nho nhỏ mang chức vị thấp. Họ nhìn thấy nàng liền cúi đầu hành lễ, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý muốn cùng đố kỵ. Từng người từng người lại thì thầm nhiều chuyện, cái chuyện kinh động của tỷ tỷ nàng.
Chu Nghi Tu lười so đo với những kẻ này, bất quá chỉ là già mồm, không đáng để nàng quan tâm. Nhưng Hội Xuân lại ra vẻ giận dữ vô cùng, Tiễn Thu liền trừng mắt với nàng ta, nàng ta mới ngoan ngoãn dịu xuống.
Giọng nói ôn nhu mềm mại, uyển chuyển làm sao... Chu Nghi Tu hơi nhíu mày. Nhiều năm trôi qua, nàng đã quên Đoan phi ngày trẻ thanh xuân xinh đẹp, trong chốc lát đọng lại hình ảnh thân hình bệnh tật yếu ớt, gương mặt vô cảm đạm mạc, cùng với Phi Hương điện luôn nồng đậm mùi thảo dược ngày nào.
Đoan Quý tần Tề Nguyệt Tân vận váy màu lam nhạt, tôn lên nét nhu hòa mềm mại. Dung mạo nàng ta không hẳn là xuất chúng, nhưng lại toát ra khí chất điềm nhiên, yên ổn, lại thêm mắt ngọc mày ngài. Nếu ví Hoa phi là ngọn lửa đỏ rực rỡ, thì Đoan phi chính là nước hồ sâu thẳm, sâu không thấy đáy, khó có ai nhìn thấu được tâm tư của nàng.
“Thì ra là tỷ tỷ, không cần đa lễ. Hôm nay ngày xuân ấm áp, tỷ tỷ cũng đang đi dạo sao?”
Đoan Quý tần so ra hơn Huyền Lăng đến hai tuổi, lúc nhỏ được Thái hậu nuôi dưỡng, là thanh mai trúc mã với Hoàng đế. Tề Nguyệt Tân tuy là nữ nhi Tề phủ, nhưng lại lớn lên trong cung, nói trắng ra nàng chính là con tin của triều đình. Tề gia có khai quốc công thần, lại một lòng với vua, có thể thấy mưu lược tinh thông. Mộ Dung thị về sau phong quang, so với Tề gia mà nói không thể bằng.
Nghĩ đến việc Đoan phi nhịn nhục Hoa phi hơn mười năm ròng, cuối cùng liên thủ với Chân Huyên lật đổ mình, tâm cơ sâu hiểm, Chu Nghi Tu nhất thời không dám xem nhẹ như trước, cố tình làm ra thái độ thân mật cùng nàng ta tán gẫu. May mà lúc này hai người quan hệ bình thường, không thân lắm cũng không xa cách lắm, thái độ như thế sẽ không có vẻ nịnh bợ.
“Nhàn phi muội muội nên bảo trọng thân thể, trong cung nhiều lời lẽ không hay, đừng suy nghĩ quá nhiều”. Đoan Quý tần nghe những câu xàm ngôn kia, nghe nhiều đến nỗi chán nản.
“Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội muội trong lòng hiểu rõ, hơn nữa sự việc trong cung đều do Thái hậu và Hoàng thượng làm chủ, lời đồn rồi sẽ qua nhanh thôi”.
Đoan Quý tần thấy Chu Nghi Tu rộng lượng như vậy, liền khẽ cười, “Nhàn phi muội muội, là ta lo quá nhiều rồi”.
“Muội muội nghe nói sức khỏe tỷ tỷ không tốt, nay tỷ tỷ đã khá hơn chưa?” Nghi Tu nhớ ra Tề Nguyệt Tân từ nhỏ bị suyễn, sau này lại bị Hoa phi ép uống canh hoa hồng mà tuyệt tử.
“Làm phiền muội muội quan tâm, ta đã tốt hơn trước”, Đoan Quý tần cười yếu ớt đáp lại, “Sắp đến giờ dùng ngọ thiện rồi, muội muội nên sớm hồi cung nghỉ ngơi, đừng để hoàng tử trong bụng bị đói, sẽ khiến Thái hậu và Hoàng thượng lo lắng”.
“Muội muội nghe theo tỷ tỷ, hôm nay muội về trước. Ngày khác sẽ thỉnh tỷ tỷ đến Chiêu Dương điện hàn huyên”. Chu Nghi Tu được Tiễn Thu và Đoan Quý tần đỡ lên kiệu, bãi giá Phượng Nghi cung.
“Nương nương, trước giờ chúng ta không có giao tình với Đoan Quý tần, sao hôm nay người lại cùng nàng nói nhiều như vậy?” Tiễn Thu vừa gỡ trâm xuống cho Nghi Tu vừa hỏi.
Nghi Tu vuốt nhẹ cây trâm hoa phù dung, mỉm cười, “Đoan Quý tần ở trong cung đã lâu, trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, lời nói được coi trọng hơn. Chúng ta mặc dù không cần cố gắng lấy lòng nàng, nhưng cũng đừng quá xa lạ, giao tình bình bình thế này cũng tốt”.
“Nô tì đã hiểu”.
Tiễn Thu đỡ chủ tử nằm xuống, buông màn che, chung quanh nhất thời yên tĩnh. Ngày hôm nay thật hao tổn tinh thần, Nghi Tu mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ say.
Xa xa, Di Ninh cung cùng Nghi Nguyên điện*, đêm nay đèn đuốc vẫn sáng trưng không tắt.
*Nghi Nguyên điện: Tẩm cung của Hoàng đế *Phi Hương điện: Tẩm cung của Đoan Quý tần