"Đây là chuyện gì xảy ra?" Gia Thành huyện chủ nhìn phủ đệ nhà mình bị một đội quan binh vây quanh, mà trượng phu mình cũng bị quan binh bắt đi, quả thực là không biết làm sao.
Bọn họ nhậm chức ở nơi khác, mấy năm nay đều không hồi kinh. Bởi vì nữ nhi tiến cung, sinh Ngũ Hoàng tử, cho nên Lâm đại nhân vốn là thông phán được thăng làm tri phủ, ở Đàm Châu có thể nói như cá gặp nước.
Tuy rằng về sau nữ nhi vì khó sinh mà chết, Gia Thành huyện chủ và Lâm đại nhân cũng đều thương tâm, nhưng cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn, trong nhà còn có thân nhân khác. Cũng may cuối cùng còn để lại một Ngũ Hoàng tử, cũng coi như nữ nhi còn lưu lại huyết mạch trên đời.
Cuối cùng, trước khi Lâm đại nhân bị áp giải đi, chỉ có thể nhờ người chuyển cho Gia Thành huyện chủ một câu, bảo bà nhanh chóng hồi kinh, đi tìm người nhà Đại trưởng công chúa, nhờ bọn họ tiến cung cầu tình cho hắn. Bằng không phỏng chừng tính mạng của hắn khó giữ được.
Cả nhà ai nấy đều kinh hoảng thất thố. Tuy rằng chỉ áp giải Lâm đại nhân đi nhưng Lâm đại nhân lại là người làm chủ gia đình.
Gia Thành huyện chủ nén bi thương, lập tức vào kinh. Đi vào kinh, chỉ thay đổi một bộ quần áo, Gia Thành huyện chủ vội vàng đi đến nhà bà ngoại Thái An Đại trưởng công chúa.
Thái An Đại trưởng công chúa đã sớm không ở nhân thế, nhưng người còn lưu lại mấy hài tử. Nơi này là nhà cữu cữu của Gia Thành huyện chủ, từ nhỏ bà thường xuyên lại đây chơi, chỉ là lúc này, mọi người nhìn thấy bà tới, thần sắc liền có chút không thích hợp, có vẻ không thân thiện như trước kia.
Cũng may đại cữu mẫu (mợ) của Gia Thành huyện chủ là Phùng thị, bởi vì không có nữ nhi cho nên coi Gia Thành huyện chủ như cốt nhục ruột thịt. Cũng chính là Phùng thị còn có thể nói mấy lời với Gia Thành huyện chủ.
"Đại cữu mẫu, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao lão gia nhà ta lại đột nhiên bị bắt?"
Phùng thị thở dài: "Cái này phải hỏi trượng phu ngươi đã làm chuyện gì?"
Gia Thành huyện chủ vội nói: "Lão gia vẫn luôn ở nơi nhậm chức, làm việc cũng rất cần cù, không gây ra sai sót gì."
Phùng thị nói: "Ngươi chắc là vừa hồi kinh, chuyện trong kinh thành này ngươi không rõ ràng lắm. Vừa mới xảy ra phản loạn nhưng đã được Hoàng Thượng bình ổn. Thừa Ân công Vương gia là thủ phạm chính, toàn bộ người Vương gia bị giam giữ, hiện giờ đều đã chém đầu, còn dư lại một ít tòng phạm, Hoàng Thượng muốn từng bước từng bước khai đao."
Phùng thị nói tất cả những gì mình biết cho Gia Thành huyện chủ nghe, Gia Thành huyện chủ lẩm bẩm nói: "Theo ý của ngươi thì Ngũ Hoàng tử là huyết mạch Vương gia? Không phải do Trang phi nương nương sinh? Nhưng nữ nhi kia của ta cũng không có lá gan lớn như vậy, nào dám làm ra loại sự tình này?"
Nếu lúc trước nữ nhi thật sự làm ra loại sự tình này, như vậy cả nhà bọn họ đều xong đời.
"Trang phi nương nương tất nhiên không làm loại sự tình này, bằng không, cũng không phải chỉ có một mình lão gia nhà các ngươi bị áp giải vào kinh. Chỉ là từ trong Vương gia lục soát được thư tín lão gia nhà các ngươi có trao đổi với bên đó, ngoài ra còn có một phong thư chứng tỏ lão gia nhà ngươi biết chuyện người Vương gia tráo long đổi phượng. Ngươi nói đây phải tội đồng lõa không?"
"Không có khả năng, lão gia nhà ta sẽ không làm loại sự tình này! Vương gia kia đáng giận như vậy, lại còn hại cháu ngoại ta, lão gia nhà ta sao có thể thông đồng với họ làm bậy?"
Phùng thị thở dài: "Ngươi thật sự dám xác định sao? Nếu xác định, ngươi đến lấy chứng cứ ra. Rốt cuộc chuyện lớn như vậy, nếu không có chứng cứ Hoàng Thượng cũng sẽ không khai đao với Lâm gia. Lại nói tiếp, Lâm gia các ngươi vẫn là người bị hại, nếu Hoàng Thượng không điều tra rõ, như vậy nhất định sẽ bồi thường cho các ngươi, thăng quan cho lão gia ngươi, mà không phải áp giải hắn hồi kinh như bây giờ."
Chuyện này đã rõ ràng, bằng không Hoàng Thượng cần gì phải làm loại chuyện thừa thãi này?
Đúng là bởi vì Lâm đại nhân quá đáng giận, phát hiện sự thật này, không chỉ không báo, ngược lại cấu kết với người Vương gia, nghĩ chờ Ngũ Hoàng tử bước lên ngôi vị Hoàng đế, như vậy Lâm gia sẽ trở thành nhà ngoại Ngũ Hoàng tử, cái này tuyệt đối rất huy hoàng.
Hơn nữa, việc Lâm Thái phi chết cũng có điểm kỳ quặc.
Gia Thành huyện chủ nhớ tới lúc trước lão gia nhận được một phong thư của Lâm Thái phi, còn nửa đêm ngủ không yên, một mình đi thư phòng. Mấy ngày sau đều có chút không thích hợp, hỏi hắn, hắn cũng chỉ nói là bởi vì chuyện trên nha môn.
Nghĩ như vậy, nói không chừng chính là Lâm Thái phi phát hiện ra cái gì, sau đó mật báo với lão gia nhà mình, nhưng lão gia lại hiểu sai.
"Nhưng bây giờ làm thế nào cho phải? Nếu lão gia nhà ta có bất trắc gì, cả nhà chúng ta biết sống thế nào?"
Phùng thị nói: "Hiện tại chuyện ngươi phải lo lắng chính là, chuyện này có liên lụy đến ngươi và nữ nhi khác của ngươi không? Rốt cuộc chuyện này cũng không phải nhỏ, từ trên xuống dưới Lâm gia đều có tội."
Lúc này bà cũng chỉ có thể nói cháu rể này lá gan cũng quá lớn, lại dám lột da hổ. Người ta giết chết cháu ngoại ngươi, ngươi một chút cũngkhông phẫn nộ, ngược lại còn mưu tính lợi ích với người ta. Giờ hay rồi, chỗ tốt không thấy đâu, lại làm chính mình bị liên lụy.
Nếu Hoàng Thượng dễ bị lừa gạt như vậy thì người đã không phải là Hoàng Thượng. Hắn quả thực là đồng lõa, tráo đổi huyết mạch Tiêu gia.
Nếu hắn chỉ là nể tình không báo thì sự việc cũng không nghiêm trọng như vậy. Mấu chốt chính là hắn đã biết chuyện này, hơn nữa lại còn tham dự vào, đó chính là tội càng thêm tội.
"Đại cữu mẫu, hiện tại ta nên làm gì bây giờ? Cả nhà chúng ta không thể không có lão gia." Gia Thành huyện chủ sốt ruột, vốn còn không biết chuyện như thế nào, tưởng rằng sự tình không quá nghiêm trọng, hoặc là bị người khác vu oan, chỉ cần tìm được đại cữu cữu tiến cung cầu tình, nói không chừng có thể bảo trụ lão gia. Nhưng hiện tại chuyện thành thế này, Gia Thành huyện chủ cũng không oán giận chuyện trượng phu mình không báo thù thay cháu ngoại nữa, điều cần làm lúc này là phải cứu trượng phu ra. Bởi vì bà biết, sở dĩ trượng phu làm như vậy đều là vì tiền đồ cả nhà Lâm gia.
Phùng thị nói: "Mọi việc phải xem thái độ của Hoàng Thượng. Nếu có thể hơi buông lỏng một chút, phỏng chừng cháu rể có thể bảo trụ tánh mạng. Nhưng ngươi phải hiểu rõ trong lòng, chuyện này muốn cũng không được, đó là không có khả năng."
Lâm đại nhân đây chính là không khác gì tham dự việc mưu phản. Rốt cuộc hắn cũng hy vọng Ngũ Hoàng tử bước lên ngôi vị Hoàng đế, người của Vương gia còn muốn hại chết Hoàng Thượng cùng với Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử để một đường lên ngôi. Lâm đại nhân cũng ở bên trong hỗ trợ cho nên nếu muốn không chịu hậu quả gì, đó thật là ý nghĩ kỳ lạ.
Nhưng bọn họ bên này cũng sợ rước họa vào thân, rốt cuộc tất cả mọi người còn có một nhà già trẻ đây.
"Nếu bà bà còn trên đời thì có thể tiến cung cầu tình, dù sao bà bà cũng là cô mẫu của Hoàng Thượng. Nhưng hiện giờ bà bà đã không còn nữa, quan hệ của chúng ta và hoàng gia có chút xa. Hiện giờ, các ngươi phải nói rằng ngoại trừ cháu rể, những người khác đều không biết sự tình. Như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng."
Làm sao bây giờ? Không có biện pháp gì, đã làm sai thì nên chịu trừng phạt.
Gia Thành huyện chủ trong lòng nguội lạnh, xem ra nhà cữu cữu không giúp được gì. Mấy cữu cữu vẫn là biểu cữu cữu của Hoàng Thượng cũng không có quyền nói chuyện, người khác còn có thể thế nào?
Nhà mẹ đẻ bà, mẫu thân bà cũng không còn nữa, sau đó phụ thân lại tục huyền (đi bước nữa), bà và mẹ kế quan hệ không tốt, dẫn đến cả phụ thân cũng không thân cận. Cho nên dù bà tới cửa tìm, phụ thân cũng không làm nên chuyện gì. Phụ thân bà lại là người nhát gan, sợ phiền phức, nói không chừng lúc này đã bị mẹ kế thuyết phục, tránh không gặp bà.
Gia Thành huyện chủ chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này. Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn trượng phu bị chém đầu?
Không, dù cho chỉ có một chút hy vọng, bà cũng tuyệt đối không thể từ bỏ.
Gia Thành huyện chủ nói: "Ta còn có cái phong hào huyện chủ, dùng phong hào này của ta đổi lấy một mạng của trượng phu, có được hay không?"
Phùng thị thở dài: "Nha đầu ngốc, nhà các ngươi xảy ra chuyện này, tước vị huyện chủ này của ngươi, ngươi cảm thấy còn có thể giữ được sao? Cái tước vị này vốn dĩ là hoàng gia cho ngươi, khi nào bọn họ muốn thu hồi thì chính là khi đó thu hồi, chứ không phải ngươi được cò kè mặc cả."
"Thế ta đây nên làm gì bây giờ, ta nên tìm ai đây? Đại cữu mẫu, ngài kiến thức rộng rãi, ngài giúp ta đi." Gia Thành huyện chủ bất lực nói.
Phùng thị nói: "Hiện tại có thể bảo trụ ngươi và hài tử của ngươi cũng đã không tồi. Trong cung Hoàng Quý phi nương nương cũng sắp sinh, chỉ mong Hoàng Quý phi nương nương có thể lại sinh một hoàng tử. Như vậy, tâm tình Hoàng Thượng tốt, nói không chừng sẽ lưu một cái mệnh của cháu rể."
Gia Thành huyện chủ giống như thấy được hy vọng, nói: "Ta đi tìm Hoàng Quý phi nương nương cầu tình. Chỉ cần Hoàng Quý phi nương nương có thể cầu tình với Hoàng Thượng, như vậy lão gia sẽ không có việc gì."
"Gia Thành, ngươi thanh tỉnh đi, nói cái gì vậy? Không phải vừa nói Hoàng Quý phi nương nương sắp lâm bồn sao, Hoàng Thượng sao có thể để ngươi gặp nàng ấy? Còn có, lần này Vương gia làm ra chuyện như thế, chính là muốn hại chết Hoàng Quý phi nương nương và hài tử của nàng ấy, ngươi cảm thấy một người làm mẫu thân, có thể tha cho thủ phạm và tòng phạm sao? Nếu ngươi thật sự đi cầu tình, chọc giận Hoàng Thượng và Hoàng Quý phi, đến lúc đó, không chỉ cháu rể phải chịu tội mà ngươi và hài tử của ngươi cũng không sống nổi, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch."
Gia Thành huyện chủ không biết làm cách nào về tới tòa nhà của mình ở kinh thành. Con cái của bà đều xông tới, đối với việc phụ thân bị bắt, trong lòng tất cả mọi người đều hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chờ đến khi từ trong miệng mẫu thân biết phụ thân đã làm chuyện gì, tất cả mọi người đều trầm mặc. Loại sự tình này, làm sao còn biện pháp gì để giải quyết?
Một người không tốt, bọn họ đều bị liên lụy. Vốn dĩ nếu phụ thân không tham lam như vậy, dựa vào Lâm Trang phi, nói không chừng hiện tại có thể lại thăng một bậc.
Gia Thành huyện chủ tất nhiên thấy rõ ràng biểu tình của con cái, nói:
"Các ngươi không nên trách phụ thân các ngươi, hắn cũng là vì muốn các ngươi về sau có tiền đồ tốt, đây cũng là tấm lòng người làm cha. Hiện tại phụ thân các ngươi gặp khó khăn, các ngươi đáng ra nên nghĩ cách cứu phụ thân các ngươi. Lúc này, không thể chỉ dựa vào một mình ta đi lại, các ngươi có quan hệ gì đều tới nhờ vả đi. Bằng không phụ thân bị tội, các ngươi có thể có cái tiền đồ gì?"
Mọi người Lâm gia nghe xong nói: "Mẫu thân nói phải, dù mẫu thân không nói, chúng ta cũng sẽ nghĩ cách. Mẫu thân, ta nghĩ, không bằng chờ sau khi Hoàng Quý phi nương nương sinh, nói không chừng khi đó sẽ có cơ hội. Chỉ cần trong khoảng thời gian này, bảo trụ tính mạng của phụ thân, không định ra phán quyết, chúng ta sẽ có cơ hội."
Nếu quá thường xuyên đi lại lôi kéo, sẽ khiến cho người khác phản cảm.
Lâm nhị gia nói: "Thật ra ta nghe nói Trường Ninh quận chúa và Hoàng Quý phi nương nương quan hệ rất tốt. Không bằng chúng ta đi nhờ cậy Trường Ninh quận chúa?"
Lại nói tiếp, Gia Thành huyện chủ vẫn là biểu di của Trường Ninh quận chúa, tầng quan hệ này hẳn là có thể nói chuyện. Gia Thành huyện chủ có chút suy nghĩ, bà nói: "Hoàng Quý phi nương nương Võ gia bên kia cũng đi bái phỏng một chút. Chuyện này, chỉ có thể cho là phụ thân các ngươi nhất thời hồ đồ, càng phải nói là người Vương gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Ngàn vạn lần đừng nói là phụ thân các ngươi chủ động, như vậy không thể cứu được phụ thân các ngươi, biết không?"
Chuyện này là Lâm Thái phi phát hiện không thích hợp, viết thư cho chất nhi mình, bảo hắn sớm tính toán. Nhưng Lâm lão gia lại cảm thấy đây là cơ hội, còn chủ động liên hệ với Vương gia, trao đổi thư tín qua lại một hồi, sau đó hại chết Lâm Thái phi. Cho nên nói, những lời của Gia Thành huyện chủ căn bản là tự nói cho chính mình nghe, người hiểu rõ trong lòng sẽ không tin tưởng cái cách nói dối này.
Cho nên thời điểm Gia Thành huyện chủ đi Uy Viễn hầu phủ bái phỏng, được tin Trường Ninh quận chúa sinh bệnh, không tiện gặp khách.
Uy Viễn hầu Dương phu nhân thấy Gia Thành huyện chủ, liền nói với bà: "Khoảng thời gian trước, trong cung đại loạn, con dâu ta cũng bị kinh sợ nên lần này sinh bệnh, thỉnh thái y lại đây xem, thái y nói là phải tĩnh dưỡng. Hiện giờ chúng ta cũng không tiện để nàng ra gặp khách."
Trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Vương gia liên lụy rất nhiều người, cho nên người tới cửa cầu cạnh cũng rất nhiều. Hiện tại ai cũng không thể đạt được kết quả, bởi vì Uy Viễn hầu phủ sẽ không dùng sự tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với họ để đi giúp người khác cầu tình. Cho nên hầu phủ luôn đóng cửa không gặp khách. Nhưng vị này tốt xấu cũng là biểu di của Trường Ninh quận chúa, trên người lại có cái tước vị huyện chủ, cho nên Dương phu nhân phải ra mặt.
Gia Thành huyện chủ quỳ xuống trước mặt Dương phu nhân. Bà biết họ nói sinh bệnh chính là ý tứ không muốn gặp mình.
Gia Thành huyện chủ nói: "Dương phu nhân, ta đây cũng không có cách nào, chỉ cần có thể giữ tính mạng cho lão gia nhà ta, dù táng gia bại sản ta cũng chấp nhận. Ta biết các ngươi có biện pháp, các ngươi hãy giúp đỡ chúng ta đi, nếu có thể cứu lão gia ra, bảo chúng ta làm gì cũng được."
Dương phu nhân vừa nghe, trên mặt liền thay đổi, bà lạnh mặt nói: "Gia Thành huyện chủ, ta nể mặt ngươi là thân thích của con dâu nhà ta, mới có ý tốt nói chuyện cùng ngươi. Chẳng lẽ chúng ta không cứu lão gia nhà ngươi thì chính là người ác độc? Táng gia bại sản ư? Nhà chúng ta cần gia sản của nhà ngươi sao? Lão gia nhà các ngươi đã phạm vào chuyện gì, trong lòng ngươi rất rõ ràng. Bảo chúng ta cầu tình giúp ngươi, như vậy, chẳng phải chúng ta cũng bị Hoàng Thượng trách phạt sao?
Tự ngươi nghĩ đi, chúng ta cần gì vì lão gia nhà ngươi, khiến nhà mình cũng bị Hoàng Thượng chán ghét? Đã làm sai chuyện thì phải chịu trừng phạt, đây là đạo lý tự cổ chí kim. Chẳng ai nói rằng đã làm sai chuyện lại có thể giống người không làm sai, dù là vương tử phạm pháp cũng phạt như thứ dân. Lão gia nhà các ngươi phạm vào chuyện này, không nên chịu trừng phạt sao?
Ngươi biết lão gia nhà ngươi giúp đỡ Vương gia, thiếu chút nữa hại chết nhi tử và con dâu ta, ta không tính sổ với các ngươi đã là nhân đạo rồi. Hiện tại ngươi bảo chúng ta đi cầu tình cho các ngươi, ngươi nói một chút, vì sao ta phải giúp đỡ kẻ hại nhi tử và con dâu mình? Chẳng lẽ chúng ta là thánh nhân sao? Ta khuyên ngươi, cũng đừng đi nhờ vả khắp nơi, Hoàng Thượng đã rất nhân từ, chỉ bắt lão gia nhà ngươi lại. Ngươi đi hỏi thăm đi, nếu nhà người khác phạm sai như lão gia nhà các ngươi, có phải cả nhà đều phải vào đại lao hay không? Đừng ở trong phúc mà không biết phúc, đến lúc đó phúc khí cũng không còn!"
Gia Thành huyện chủ thất vọng mà về, Dương phu nhân đi nhìn Trường Ninh quận chúa.
Trường Ninh quận chúa hỏi: "Mẫu thân, Gia Thành biểu di trở về rồi sao?"
Dương phu nhân gật đầu: "Ta thấy bà ta không thanh tỉnh, chạy khắp nơi cầu người, lời nói lại khiến ta tức giận. Bà ta không thể tiếp tục đi xin giúp đỡ như vậy, nếu còn lộn xộn, khiến nhi tử của bà ta cũng bị liên lụy, thế phải làm sao cho tốt bây giờ."
Một nữ nhân, không chỉ làm thê tử, còn phải nhớ kỹ mình là mẫu thân. Biết rõ trượng phu phạm vào chuyện này là không thể tha thứ, còn khăng khăng như vậy. Cũng không suy nghĩ cho nhi tử một chút? Sao có thể như vậy?
Trường Ninh quận chúa chờ sau khi Dương Phấn trở về, hỏi Dương Phấn về sự tình của Lâm đại nhân.
Dương Phấn nói: "Sao vậy, người Lâm gia tới cửa tới tìm ngươi?"
Trường Ninh quận chúa gật đầu: "Là Gia Thành huyện chủ, mẫu thân đi gặp bà, không phải ta. Chuyện này của Lâm gia có còn đường sống hay không?"
Dương Phấn nói: "Hoàng Thượng đã mở ra một đường cho họ, cũng là nể tình Lâm Thái phi và Lâm Trang phi. Nếu dựa vào việc Lâm đại nhân làm chuyện này, cả nhà bọn họ đều bị tống giam. Vì cái gì người Vương gia lại tìm tới Ký Châu Đô chỉ huy sứ Vương đại nhân? Chính là do vị Lâm đại nhân này ra chủ ý, hắn thật đúng là nhân tài, nghĩ tới một mũi tên trúng hai đích, không chỉ có muốn khống chế trong cung, còn muốn bao vây kinh thành. Đến lúc đó, quân đội địa phương khác đến không kịp, bọn họ có thể dựa theo di chiếu của Hoàng Thượng, cho Ngũ Hoàng tử đăng cơ. Đáng giận nhất chính là Lâm đại nhân này rõ ràng biết Ngũ Hoàng tử không phải cháu ngoại hắn nhưng vẫn trợ giúp đăng cơ. Người như vậy, Hoàng Thượng sao có thể buông tha? Lâm Thái phi là cô mẫu hắn, hắn cũng có thể bán đứng Lâm Thái phi, bằng không Lâm Thái phi cũng sẽ không chết. Vậy mà hắn vẫn còn muốn sống, người bất trung bất nghĩa bất hiếu như thế nên sớm chết đi!"
Lại nói, Vương gia người ta là chủ mưu làm chuyện này, cũng đã chịu trừng phạt. Nhưng vị Lâm đại nhân này mới bị áp vào đại lao, lại bắt đầu cầu xin tha thứ, một chút cốt khí cũng không có. Dương Phấn nghe tới liền muốn đánh hắn một trận.
Nếu dám đảm đương, lúc này, hắn nên cho mình một đao tự sát đi, cũng không liên lụy người nhà mình. Nhưng vị này thật giỏi, nhất định phải bắt người trong nhà đi lại cầu tình giúp hắn, nếu đi lại hữu dụng cũng thôi, nhưng rõ ràng vô dụng, còn sẽ liên lụy người nhà. Lâm đại nhân người ta chính là không hé miệng bảo người trong nhà đừng đi lại nữa, thật là quá có nghị lực và quyết tâm.
Trường Ninh quận chúa nói: "Chỉ sợ dù hắn muốn tự sát, cũng sợ đau đi." Loại nam nhân này chính là dám làm mà không dám chịu.
Vị Lâm đại nhân này thế nhưng chết bệnh ở trong ngục, nghe thấy tin tức này, Gia Thành huyện chủ sững sờ. Nhưng Lâm đại gia và Lâm nhị gia lại không biết vì sao ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vì đạo hiếu, bọn họ không thể không bôn ba khắp nơi vì phụ thân. Nhưng trong quá trình đi khắp nơi này, bọn họ cũng biết phụ thân mình đã làm ra chuyện gì. Có người hảo tâm ngầm nhắc nhở bọn họ, còn ám chỉ cho bọn họ rằng nếu không phải bởi vì Lâm Thái phi có công tố giác, nói không chừng cả nhà bọn họ đều bị giam vào ngục, người đó bảo bọn họ không cần uổng phí công phu.
Mẫu thân ở nhà lại nhất định kiên trì phải cứu phụ thân ra, không phải bọn họ bất hiếu, là thật sự bất lực. Đặc biệt là bọn họ còn có con cái, chung quy không thể làm con cái cũng chịu tội theo. Nếu phụ thân đã không thể cứu trở lại, như vậy hãy khiến những người còn lại đều bình an.
Nhưng làm người con, cũng không thể thật sự mặc kệ phụ thân, cho nên mấy ngày này, thể xác và tinh thần bọn họ đều mỏi mệt. Cho đến khi nghe được tin phụ thân sinh bệnh mất, trong lòng bọn họ bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng bọn họ cũng rất bi thương, nhưng so với việc cả nhà đều phải ra pháp trường, kết quả này xem như tốt.
Gia Thành huyện chủ lại không chịu nổi, bà cùng trượng phu cả đời ân ân ái ái. Bởi vì ở nhà mẹ đẻ không tốt, phụ thân và mẹ kế đối với bà đều rất lãnh đạm, cũng chính là ở nơi này cùng trượng phu, bà mới có cuộc sống hạnh phúc. Hiện tại trượng phu đã qua đời, Gia Thành huyện chủ chịu không nổi, càng giống như người điên, nhìn thấy hai nhi tử, liền chỉ trích bọn họ không tận tâm, muốn khiến cho phụ thân bọn họ chết đi.
Lâm đại gia và Lâm nhị gia chỉ có thể mặc cho mẫu thân quở trách mình, một tiếng cũng không dám đáp lại.
Bọn họ chịu nổi nhưng thê tử của bọn họ lại chịu không nổi. Lâm đại nãi nãi đã sớm không quen nhìn mẹ chồng như vậy, chỉ lo cho trượng phu, không quan tâm con cái.
Nàng ta trực tiếp nói với Gia Thành huyện chủ: "Mẫu thân vì sao quở trách đại gia và nhị gia? Bọn họ làm cái gì sai? Phụ thân chính mình phạm vào sai lầm, lại không phải chúng ta khiến hắn thành như vậy, sao người có thể trách bọn họ?"
Gia Thành huyện chủ nói: "Ngươi là con dâu, thế nhưng dám chỉ trích người làm mẹ chồng là ta, hiếu đạo của ngươi rốt cuộc ở đâu? Phụ thân ngươi làm những việc này còn không phải là vì nam nhân và con của ngươi sao? Hắn như vậy vì các ngươi, các ngươi còn dám nói hắn? Người con dâu như ngươi vậy, ta cũng không cần!"
"Mẫu thân, xem ra người vẫn luôn sống trong lừa gạt, có một số việc ta thấy cũng không thể gạt người!" Thế nhưng muốn hưu mình, Lâm đại nãi nãi mới không để yên: "Mẫu thân thật sự cho rằng phụ thân làm những việc này đều là vì chúng ta sao? Mẫu thân thật đúng là sai mười phần! Phụ thân không phải vì chúng ta, hắn là vì biểu muội thanh mai trúc mã kia và nhi tử của bọn họ. Cũng chỉ có mẫu thân chẳng hay biết gì, cho rằng phụ thân vì người, vì chúng ta."
"Ngươi nói cái gì?" Gia Thành huyện chủ không dám tin, hỏi lại con dâu của mình.
Lâm đại gia vội vàng ngăn cản thê tử, không cho nàng ta nói nhưng trong khoảng thời gian này Lâm đại nãi nãi chịu đủ rồi. Huống chi nếu không nói ra, bà mẹ chồng này còn tưởng rằng trượng phu của bà tình thâm ý trọng cỡ nào.
Cho nên Lâm đại nãi nãi nói: "Mẫu thân, ta nói cái gì, ngươi khẳng định nghe hiểu được. Ta là nói, phụ thân cũng không cắt đứt với biểu muội thanh mai trúc của hắn. Người ta vẫn ở bên ngoài sống một nhà ba người, chẳng qua là gạt mẫu thân người. Ở trong lòng phụ thân, biểu muội kia của hắn và nhi tử bọn họ sinh mới là cốt nhục chí thân. Cho nên hắn muốn liều mạng bò lên trên là để về sau không phải dựa vào thân phận huyện chủ của mẫu thân, có thể quang minh chính đại đón mẫu tử hai người kia trở về. Phụ thân căn bản không phải tính toán vì chúng ta, người ta đều là vì hai mẫu tử ở bên ngoài kia. Nếu mẫu thân không tin, người hỏi đại gia nhị gia một chút đi, còn có tiểu muội. Bọn họ đều biết, nhưng sợ mẫu thân thương tâm, cho nên mới gạt mẫu thân!"
Người cha chồng này có cái gì tốt? Lúc trước muốn đưa cô em chồng tiến cung, được thơm lây từ mẫu thân và em chồng nhưng còn nghĩ muốn ở cùng thanh mai trúc mã. Mặt ngoài ân ân ái ái với mẫu thân nhưng sau lưng giấu giếm mẫu thân bao nhiêu chuyện. Đến khi bị nhi tử của mình phát hiện sự thật này, lại cầu nhi tử che giấu hộ, nói cái gì mà nếu để mẫu thân biết, sẽ thương tâm khổ sở, ta khinh! Nàng đã sớm không vừa mắt, dựa vào cái gì ở thời điểm phú quý thì biểu muội và nhi tử bên ngoài của hắn được hưởng thụ. Đến lúc xảy ra sự tình, nguy hiểm gì bọn họ cũng không cần gánh nhưng hắn lại muốn cho các nàng bôn ba cầu tình vì hắn?
Nữ nhân kia không phải tình yêu đích thực của hắn sao? Sao lúc này không yêu tiếp đi? Vừa thấy xảy ra sự tình, lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng, sợ bị chuyện của Lâm gia làm liên lụy. Tình yêu chó má gì, sao cha chồng không bảo tình yêu của hắn đi tìm người hỗ trợ đi? Ngược lại lúc này khiến các nàng chạy đông chạy tây?
Mẫu thân thật đúng là dễ lừa gạt, thật cho rằng phụ thân cả đời chỉ yêu một mình bà, vì tình cảm này bà có thể bất chấp tất cả, nhi tử của mình cũng mặc kệ. Lúc này còn không nói toạc ra, chẳng lẽ để bà tiếp tục điên?
"Không, đây không phải sự thật, có phải hay không, đây không phải sự thật!" Gia Thành huyện chủ muốn một đáp án phủ định, đáng tiếc mấy nhi tử nhi nữ cũng đều trốn tránh ánh mắt của bà. Gia Thành huyện chủ chịu không nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lâm gia xảy ra một trận rối ren.
Lâm đại gia còn có chút oán trách Lâm đại nãi nãi, thời điểm hiện tại nói chuyện này làm gì? Đối với mẫu thân khôg phải giống như đổ dầu vào lửa sao?
Lâm nhị gia lại có suy nghĩ khác, hắn nói với Lâm đại gia: "Đại ca, ta cảm thấy đại tẩu vừa rồi nói như vậy chưa chắc không phải một chuyện tốt. Cho tới nay mẫu thân đều cho rằng phụ thân một lòng với chúng ta, nếu không nói ra chuyện này, ta sợ mẫu thân đắm chìm trong chuyện của phụ thân không thể tự thoát ra được, ngược lại không tốt."
Đây là chuyện rất có khả năng, Gia Thành huyện chủ đối với trượng phu của mình tình cảm rất sâu, bằng không cũng sẽ không mất kiểm soát như vậy.
"Mà đại tẩu nói toạc sự tình ra, mẫu thân biết phụ thân không phải như bà tưởng tượng, nói không chừng sẽ lập tức tỉnh ngộ."
Có đôi khi, cừu hận ngược lại càng làm cho người ta sống tốt hơn. Đối với kẻ phản bội mình, tin rằng người bình thường đều sẽ không nhớ mãi không quên hắn. Dù có nhớ mãi không quên, cũng không phải bởi vì yêu mà nhớ.
Lâm nhị gia đã sớm muốn nói chuyện của phụ thân ra, nhưng đại ca không cho phép, sợ thương tổn mẫu thân nên vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.
Giờ thì tốt rồi, lúc này đại tẩu đã nói ra điều mình muốn nói, nói rồi trong lòng mọi người cũng nhẹ nhàng hơn, đoán rằng về sau mẫu thân sẽ không cố chấp như vậy nữa.
Nhưng nếu càng nghiêm trọng, Lâm đại gia nói: "Nếu mẫu thân không chịu nổi, đến lúc đó làm sao bây giờ?"
Lâm nhị gia nói: "Ta tin tưởng mẫu thân sẽ thương tâm một thời gian, nhưng sẽ không bao giờ mù quáng vì phụ thân nữa."
Phụ thân phản bội, mẫu thân chắc chắn sẽ rất phẫn nộ. Có phẫn nộ như vậy, mẫu thân hẳn sẽ nhanh chóng khá lên.
Lâm nhị gia nói rất chuẩn, ngày hôm sau Gia Thành huyện chủ tỉnh lại, ngược lại tinh thần tốt hơn rất nhiều. Bà gọi tất cả con cái đến bên người, có điều không gọi con dâu, chủ yếu là cảm thấy mất mặt.
Gia Thành huyện chủ nhất quyết phải nói rõ ràng với nhi tử và nữ nhi, hỏi chuyện ngày hôm qua con dâu cả nói có phải sự thật hay không?
"Các ngươi cũng đừng tưởng lại gạt ta, nếu ngày hôm qua các ngươi đã nói ra, ta muốn nghe được, tất nhiên sẽ hỏi thăm ra. Ta đã ngây ngốc bị phụ thân các ngươi lừa gạt, nhưng chuyện khác, ta cũng không ngốc!"
Lâm đại gia đành phải miễn cưỡng nói ra sự tình. Hắn cũng là trong lúc vô tình phát hiện ở bên ngoài phụ thân mình có nữ nhân khác, sau đó nói với nhị đệ mình. Hai người còn tra xét bối cảnh của nữ nhân này, thế mới biết thì ra vị này chính là biểu muội của phụ thân. Có điều gia tộc lụn bại, vốn còn có thể cùng phụ thân trở thành phu thê, sau lại không thành.
Lúc sau chính là phụ thân cưới mẫu thân, sau đó phú quý như hiện nay, nhưng lại không quên biểu muội nghèo túng kia của hắn. Hắn lặng lẽ an trí nàn ta ở bên ngoài, còn sinh một nhi tử. Nhi tử kia so với Lâm đại gia không kém bao nhiêu tuổi.
Ban đầu Lâm đại gia biết chuyện này cũng rất phẫn nộ, cảm thấy không đáng cho mẫu thân, còn ngả bài với phụ thân mình. Phụ thân lại cầu hắn đừng nói ra chuyện này cho mẫu thân, hắn cũng không nghĩ khiến mẫu thân thương tâm. Hơn nữa, hài tử bên ngoài cũng là đệ đệ của hắn, hiện tại còn bơ vơ không nơi nương tựa, chung quy không thể mặc kệ bọn họ.
Phụ thân còn nói, nếu hắn thật sự nói ra, người thương tâm chính là mẫu thân. Có đôi khi không biết gì cũng là một loại hạnh phúc cho nên Lâm đại gia tự mình suy ngẫm lại, rốt cuộc có muốn nói cho Gia Thành huyện chủ hay không? Hơn nữa hắn tỏ vẻ, hắn tuyệt đối sẽ không cho hai người kia vào cửa Lâm gia, cho nên có liên quan gì đến nhau đâu?
Chỉ cần tất cả mọi người đều không nói, cả nhà bọn họ có thể tiếp tục sống hạnh phúc. Nhưng nếu là nói ra, cái nhà này sẽ tan vỡ.
Lâm đại gia suy nghĩ một đêm, vẫn là không nhẫn tâm nói ra.
Gia Thành huyện chủ hô lớn: "Vì sao các ngươi đều phải gạt ta? Chẳng lẽ ta không phải mẫu thân các ngươi sao? Đến hài tử của ta cũng không hướng về ta, ta tồn tại để làm cái gì?"
Bọn Lâm đại gia đều quỳ xuống, xin mẫu thân Gia Thành huyện chủ tha thứ. Đêm qua nước mắt Gia Thành huyện chủ đều đã chảy khô, mấy chục năm nay mình vẫn luôn sống trong dối trá, một lời nói dối tỉ mỉ. Vốn bà còn cảm thấy trượng phu yêu thương mình, thì ra chỉ là lợi dụng thân phận của mình, kết quả còn ở bên ngoài sinh hài tử với nữ nhân khác.
Thế nên trước đây có bao nhiêu ân ái, hiện tại có bấy nhiêu hận thù. Bà thật đúng là ngốc, thế nhưng còn vì một người nam nhân như vậy mà đánh mất tôn nghiêm đi cầu xin người khác, khiến cho người thân trở thành người không giống người, quỷ không giống quỷ, kết quả trong lòng người ta còn nghĩ tới người khác.
"Một đôi tiện nhân!" Gia Thành huyện chủ nghiến răng nghiến lợi.
Đáng tiếc Lâm lão gia đã chết, bằng không Gia Thành huyện chủ tuyệt đối có thể tát sưng mặt Lâm lão gia!
Cũng vì chuyện này Gia Thành Huyện chủ không còn thương tâm vì sự ra đi của Lâm lão gia. Nam nhân phụ bạc này không đáng để bà bi thương cả đời. Về sau bà tuyệt đối phải sống thật tốt, khiến tiện nhân kia đi tìm chết.
Gia Thành huyện chủ dần dần khôi phục bình thường, Lâm gia biết điều nhận thi thể Lâm lão gia trở về, sau đó mai táng.
Nghe nói, tại thời điểm hạ táng còn có một nữ nhân mang theo nhi tử và con dâu lại đây muốn nhận tổ quy tông. Có điều Gia Thành huyện chủ lại cười lạnh, nói một phen, nữ nhân kia liền bị dọa sợ.
Lời nói của Gia Thành huyện chủ ý tứ là, hiện tại bởi vì chuyện của Lâm lão gia, Lâm gia cũng phải chịu liên lụy. Ngươi muốn nhận tổ quy tông, tốt thôi, hiện tại có thể nhận nhưng lập tức bị vào đại lao.
Nữ nhân kia không tin, bởi vì Gia Thành huyện chủ và hài tử đều không sao. Lâm gia nhiều gia sản như vậy, chung quy không thể thiếu một phần cho bà ta và nhi tử. Gia Thành huyện chủ cười lạnh nói: "Vì sao ta và bọn nhỏ không có việc gì? Đó là bởi vì ta thai đầu tốt, ta là họ hàng của Hoàng Thượng, có quan hệ huyết thống với Hoàng Thượng. Cho nên hài tử của ta cũng có quan hệ huyết thống với Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng ngươi và nhi tử của ngươi tính là gì? Chẳng lẽ cũng có quan hệ huyết thống với Hoàng Thượng? Hài tử của ngươi chính là huyết mạch của Lâm lão gia, Lâm lão gia phạm sai, nếu các ngươi muốn nhận tổ quy tông, cũng vừa lúc, ta bởi vì được Hoàng Thượng khai ân, còn cảm thấy có chút áy náy. Nếu các ngươi trở về, ta vừa vặn có thể đưa một huyết mạch của lão gia đi vào, vừa đúng bổ sung vào chỗ trống!"
Nữ nhân kia nghe xong lời này, sợ hãi tới mức chạy trốn. Gia Thành huyện chủ cười ha ha, cười đến mức nước mắt chảy ra, nói với bia mộ Lâm lão gia: "Lão gia, lão gia, mắt nhìn người của ngươi là như vậy sao? Tiện nhân như vậy, ngươi còn coi thành trân bảo,quả nhiên là đê tiện, xứng đôi với nhau. Sao ta lại mắt mù như vậy, coi trọng một kẻ tiện nhân. Rốt cuộc mấy chục năm nay ta ngu ngốc bao nhiêu đây?"
Bởi vì yêu trượng phu, cái gì bà cũng đều nghe hắn, chính là đưa nữ nhi tiến cung cũng không chút do dự. Kết quả nữ nhi của mình đã chết, trượng phu lại lợi dụng nữ nhi đã chết của mình để thăng quan phát tài.
Sau đó còn lợi dụng cháu ngoại của mình, từng bước từng bước một mưu lợi vì nữ nhân kia, hắn quả thật không để mình vào mắt. Trước kia sở dĩ thể hiện tình thâm ý trọng chẳng qua là vì lợi dụng thân phận huyện chủ của mình. Khi đó, bà và bà ngoại rất thân cận, cho nên mới có phong vị huyện chủ. Trong nhà Lâm lão gia lại dần dần suy bại, cho nên mới cưới bà.
Mấy chục năm này của bà thật sự là quá không đáng!
Cho nên về sau bà sẽ không bao giờ như thế nữa, bà còn có con cái, còn cháu trai cháu gái. Do vậy bà không thể lại khiến mình phí công phí sức lăn lộn vì người không đáng. Nếu mấy chục năm về trước đã đều sống uổng phí, như vậy những năm sau này, bà nhất định sống thật tốt.
Lâm đại nãi nãi còn tưởng rằng nhất định mẹ chồng sẽ phát tác với mình một phen, nhưng không ngờ tới từ sau sự kiện kia, mẹ chồng nàng lại đối tốt với nàng hơn. Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Bà cũng không còn giống trước kia, trong mắt chỉ có mỗi cha chồng, ngược lại giờ đây bà hưởng thụ niềm vui gia đình cùng mấy cháu trai cháu gái.
Nói là thay đổi triệt để cũng không quá.
Nếu sớm biết rằng nói ra hiệu quả tốt như vậy, nàng nhất định sẽ nói ra sớm hơn, cũng không để cả nhà lăn lộn uổng phí một đoạn thời gian.
Nữ nhân ấy à, không cần coi trọng tình tình ái ái, thật sự không đáng, vẫn nên thành thật kiên định sống thật tốt. Đặc biệt nữ nhân có nhi nữ, càng nên đặt tinh lực lên người nhi nữ, như vậy, chẳng sợ về sau nam nhân thay lòng cũng còn có con cái. Phải biết rằng, trên đời này, nhi nữ của mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ với mình.