Thời tiết trở nên ấm, chuyện kia cũng dần qua, nàng cũng quên bẵng đi. Một hôm, Thanh Liên nói với nàng: “Xem chừng tiểu thư cũng đã đỡ nhiều rồi, người nên đi ra ngoài đi dạo dưới mặt trời, sẽ tốt hơn đấy.”
Ngày xuân, cảnh ở vườn Ngự uyển là đẹp nhất, hoa đào, hoa mai, cả hoa hải đường tranh nhau khoe sắc, tỏa hương hoa thơm ngát. Trong cung nàng thích nhất là giống cây ngọc lan, nên cố tình tìm đến khi ven hồ trong vườn Ngự uyển, nơi có nhiều ngọc lan, bốn phía xung quanh lại có các hòn đá lớn, xa xa nhìn thấy hồ xanh biếc, vừa kín đáo vừa tuyệt đẹp. Trong hồ lác đác vài hòn non bộ rất đẹp, có lầu các, hỏa cỏ thật là non xanh nước biếc. Bích liễu ven bờ rủ xuống, cành lá xanh biếc có chút vàng nhạt giống như những lông mày, mi mắt được vẽ công phu của cung nữ, ngay cả Xuân Bích cũng rất thích thú.”
Đinh Anh cảm thấy cực kỳ yêu thích, khi trở về nàng liền bảo Trần Lâm mắc một cái xích đu trên cây. Thời tiết hôm nay rất đẹp, sắc trời sáng rực, có chút nắng xuân. Nàng có nhã hứng liền bảo Thanh Liên cầm theo cây sáo trúc rồi ra ngồi xích đu ngoài vườn Ngự uyển. Thanh Liên đẩy xích đu cho nàng, cùng nói chuyện. Gió ấm, hương thơm hoa cỏ hơi hơi thổi qua, từng cánh hoa khẽ rơi xuống người nàng. Khung cảnh thật là thần tiên thoát tục. Nàng bảo Thanh Liên cứ đi tìm ít hoa về cắm trong Viện, một mình nàng ngồi lại ngắm cảnh.
Nàng chợt thấy tức cảnh, sinh tình, trong lòng man mác liền đưa sáo lên thổi, tiếng sao da diết. Chợt cảm thấy phía sau có bóng người không biết đến từ bao giờ, vội nhảy xuống bàn đu xoay người nhìn. Là một nam nhân trẻ tuổi, mặc thường phục màu xanh nước biển, khuôn mặt cực kì tuấn tú, ánh mắt sáng ngời đang nhìn nàng, dường như đã đứng từ lâu nghe tiếng sáo của nàng.
Nàng không biết người kia là ai, nhưng nhìn qua phong thái biết chắc không phải kẻ có thân phận bình thường, bất giác trên mặt nàng không khỏi đỏ bừng, quỳ gối vén áo thi lễ, không biết nên xưng hô như thế nào, đành hỏi: “Không biết nên gọi ngài là gì?”
Người nọ im lặng một lúc nhìn nàng, rồi trả lời: "Nàng thử đoán xem?"
Nàng càng thấy bối rối, đánh liều hỏi: "Ngài... không phải là hoàng thượng đấy chứ?"
Người kia dường như hơi mỉm cười, hỏi lại nàng: "Nàng chưa gặp hoàng thượng bao giờ à?"
Thấy Đinh Anh khẽ lắc đầu, người kia lên bước lại gần một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy nàng đã bao giờ gặp Thành Vương chưa?"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn lại người kia, hơi ngập ngừng hỏi lại: "Ngài là Thành Vương ư?"
Người kia chỉ nhìn nàng, không nói gì, Đinh Anh không biết làm sao đành nói: “Thiếp là Anh Dung hoa, xin ra mắt Vương gia.”
Nam nhân suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Nàng là vị Dung hoa đang bị ốm đó à?”
Trong lòng nàng xuất hiện nghi ngờ, hỏi lại: “Xin hỏi Vương gia sao ngài lại biết được?”
Người kia hơi sững lại môt chút, rồi cười nói: ” Ta nghe Hoàng phi nói, lúc đó hoàng huynh có hỏi, ta ở đó nên biết thôi, rồi vui vẻ hỏi nàng: “Đang không khỏe, sao lại ra gió mà còn ăn mặc phong phanh thế này?”
“Làm phiền vương gia lo lắng, thiếp đã khoẻ hơn nhiều rồi.” Đinh Anh đang muốn cáo từ thì Thanh Liên đã quay về, trông thấy tình cảnh thế này cũng hơi hoảng sợ, nàng vội bảo: “Người mau bái kiến Thành Vương đi.” Thanh Liên vội vàng quỳ xuống làm lễ.
Người kia bảo Thanh Liên đứng lên rồi cười nói: "Nàng thích thổi sáo à?"
Đinh Anh chần chờ một chút, nói: “ Thiếp chỉ là thổi chơi cho đỡ buồn, tài nghệ kém cỏi, không đáng để Vương gia nghe.”
Người kia nhìn nàng nói: “Nàng thổi rất hay, chỉ là tiếng sao hơi trầm lặng da diết, cảm giác nức nở. Nàng nhớ nhà chăng?”
Đinh Anh bị nói trúng tim đen, hơi lúng túng, đỏ mặt nói: “Vương gia quả là tinh tế.”
Người kia ngẩn người, khẽ cười: “Ta…. đã lâu không nghe thấy tiếng sáo hay như vậy.. Từ …. sau khi Trang Thục hoàng hậu qua đời, không còn ai thổi sáo có hồn như thế.” Giọng người đó có vẻ trầm xuống, dường như đang hoài niệm.
Nàng tiến lên hai bước, lại cười nói: “Vương gia quá lời rồi, Thiếp làm sao dám so sánh với Trang Thục hoàng hậu.” Rồi cúi người tạ từ nói: "Cũng đã muộn rồi, thiếp xin phép trở về". Người kia gật đầu chào nàng rồi cũng rời đi.
Thanh Liên dìu nàng đi con đường đầy cây liễu trở lại trong cung, về đến Mai Lan Viện, nàng lập tức sai người đi nghe ngóng xem Thành Vương hôm nay có nhập cung không.
Thanh Liên thấy vậy hỏi: “Tiểu thư nghĩ hôm nay không phải là Thành Vương?” Nàng nói: “Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Cung nữ đi nửa ngày, trở về bẩm báo: “Thành Vương từ Lam Kinh được hoàng thượng triệu ra, hôm nay nhập cung đánh cờ cùng người.” Nàng mới thấy yên tâm hơn phần nào.
Một ngày sau, nàng lại ngồi trên đu ngắm cảnh. Không khí ngày xuân khá trong lành, hồ nước mênh mông ướt át, cây liễu ủ rũ xuống hai bờ hồ, sắc xuân thật là đẹp. Bỗng có người đẩy bàn đu dây của nàng mạnh về phía trước, nàng kinh hoàng, vội nắm chặt dây thừng. Bàn đu dây bay cao về phía trước, gió dùng sức quất má nàng, váy đón gió giống như con bướm thật lớn. Nàng cao giọng cười rộ lên:“Thanh Liên, người dám bỡn cợt ta hả!” Nói rồi nàng khanh khách cười: Bay cao lên một chút! Thanh Liên, cao chút nữa đi!”. Vừa dứt lời, bàn đu dây đã hăng hái đong đưa về phía sau, vụt qua bóng 1 người, nàng nhìn thấy thất thanh kêu một tiếng: “Vương gia.” Hóa ra người đẩy nàng không phải là Thanh Liên mà là Thành Vương đã ở đó tự lúc nào.
Thành Vương mỉm cười nhìn nàng: “Sợ rồi à?, không tỏ vẻ anh hùng vừa rồi nữa?”
Nàng xấu hổ, tính hiếu thắng nổi lên, dùng sức nắm chặt dây thừng, lớn tiếng nói: “ Vương gia cứ đẩy bàn đu dây, ta không sợ."
Thành Vương cười, đến gần bàn đu dây, lực đẩy càng mạnh hơn. Chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, tóc tai dựng đứng đong đưa về phía trước, nàng càng sợ hãi, càng cố gắng trợn tròn mắt không được nhắm lại, mắt nhìn chằm chằm vào cái cây đối diện. Bàn đu dây nhắm thẳng đoá hoa sum suê trước mắt mà bay đi. Nàng càng bướng bỉnh, duỗi thẳng chân ra, cánh hoa rơi xuống như mưa. Con chim oanh hoảng sợ kêu 1 tiếng rồi vội bay đi.
Đoá hoa ngọc lan rơi xuống, có một bông rơi chạm vào mắt nàng. Nàng đau quá, không tự chủ mà buông lỏng tay, từ trên bàn đu dây rơi xuống. Đinh Anh sợ hãi đến hai mắt nhắm nghiền, nào ngờ rơi xuống lại không thấy đau. Mở mắt ra thì đã thấy hóa ra là được Thành Vương đỡ, nàng hơi xấu hổ, vội lùi lại, tránh ánh mắt của người kia nhìn nàng.
Hắn ha hả cười: “Sao lại xấu hổ? Không phải vừa rồi còn đòi làm nữ anh hùng sao?”
Hắn cất cao giọng nói: “Đây là trách ta rất muốn được nghe tiếng sáo của nàng, nên cố tình qua đây. Không biết có thể được toại nguyện không?"
Nàng khẽ cười đáp: "Thật tiếc là hôm nay thiếp lại không mang theo sáo, đành phải để Vương gia thất vọng rồi."
Hắn vỗ tay cười to: “Không sao, hôm nay ta tới hơi đường đột. Ta có hai bản khúc phổ cùng một cây sáo ngọc, ngày mai sau giờ ngọ cùng đến đây, mong Anh Dung hoa cho ta nghe lại tiếng sáo tuyệt diệu.”
Nụ cười của hắn ấm áp, chân thành khiến nàng không thể cự tuyệt, nàng giật mình ngẩn người, nói khéo: “Vậy thiếp xin được vâng theo lời.”
Nàng bước hai bước, chợt nghĩ tới một chuyện, quay người lại nói: “ Thiếp có một chuyện muốn nhờ, mong vương gia đồng ý.”
“Cứ nói.”
“Thiếp và Vương gia gặp mặt thế này tuy là quang minh chính đại, nhưng hậu cung thị phị khó tránh, xin Vương gia đừng cho người khác biết, để tránh làm hại thanh danh hai bên.”
Người kia hơi nhíu mày, nhưng cũng đồng ý một cách thoải mái.