Thấm thoắt vào cung đã ba tháng. Năm mới sắp đến, trong cung cũng rộn rã tưng bừng hơn nhiều, phần thưởng cuối năm cũng được phát. Tuy rằng Đinh Anh là một Dung hoa bệnh tật, nhưng cũng được ban cho không ít, hơn nữa có Ngọc My, Lệ Dung, và Nguyễn tài nhân tặng thêm, nên cũng sung túc. Mai Lan Viện tuy lạnh lẽo, nhưng trên mặt người hầu đều vui vẻ, vội vàng quét dọn lại cung, chuẩn bị đèn nến trang trí.
Gió đông bắc thổi về ngày càng lạnh, Đinh Anh đưa tay hơ vào lò sưởi gần cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mưa bụi. Xuân Bích đi tới cười nói với nàng: “ Tiểu thư nghĩ cái gì mà mất hồn vậy? Không nên đứng dưới cửa sổ lâu, cẩn thân đau đầu.”
Nàng cười: “ Ta nghĩ trong cung chúng ta có đủ thứ, chỉ thiếu vài cành hoa đào. Mùa đông tới rồi mà ở trong viện chẳng có gì, hoa cũng không có, chỉ có thể nhìn mưa bụi bay.”
Thu Hằng đi đến bên cạnh nàng nói: “Tiểu chủ thấy đơn điệu thì hay là cho người dán giấy lên cửa sổ.”
Nàng cao hứng: “ Ta muốn làm. Chúng ta cùng nhau cắt dán giấy chữ Hỉ đi.”
Thu Hằng lên tiếng, chỉ chốc lát sau ôm xấp giấy màu và chỉ đến. Các cung nữ ở trong cung lâu ngày, rảnh rỗi lại cắt giấy chơi nên cũng khá am hiểu cái này. Bởi vậy, nghe nàng nói muốn dán giấy lên cửa sổ, tất cả đều vây quanh cái lò sưởi cùng làm.
Hai canh giờ trôi qua, trên bàn là một đống hình thù khác nhau: Tùng, cúc, hoa mai, hoa đào, chim sẻ, chim én, long phụng đều đủ cả..
Nàng nhìn một lần, khen: “Thu Hằng giỏi thật, cắt khéo quá.” Thu Hằng hơi đỏ mặt, khiêm tốn nói: “Làm sao so được với tiểu chủ, cắt hình ông tiên rất sống động.”
Nàng cười nói: “Chỉ tiện tay cắt thôi. Nhưng cũng không giống lắm.”
Trần Lâm nói:“Tạ ơn tiểu chủ khen ngợ. Nô tài vụng về, không cắt hình người thành xinh đẹp được.”
Nàng cười nói: “Chỉ được cái lém lỉnh. Hình này đẹp quá, ta rất thích.”
Thu Hằng đứng dậy nói: “Trong cung có tập tục, vào đêm giao thừa treo đồ vật mình yêu thích lên cành đào cầu năm sau mọi sự như ý. Nếu tiểu chủ thích hình Trần Lâm cắt, chi bằng treo nó lên cầu phúc, cũng tốt lắm.”
Nàng mỉm cười nói: "Ý này rất hay lắm.” Rồi bảo Xuân Bích lấy tiền thưởng Thu Hằng và Trần Lâm.
Đang lúc náo nhiệt, có người xốc mành tiến vào thỉnh an, đó là cung nữ của Lệ Dung là Bảo Quyên đến, bê hai chậu cây thuỷ tiên đi vào: “ An tiểu chủ đích thân trồng mấy chậu thuỷ tiên này, hôm nay nở hoa rồi, sai nô tỳ đưa cho Hoàn tiểu chủ ngắm cảnh.”
Đêm 30 trôi qua nhất nhanh. Ngọc My, Lệ Dung và Nguyễn tài nhân được mời tham gia yến tiệc do Hoàng Thường và Hoàng phi chủ trì, thế nên không thể tới gặp nàng. nàng thân bệnh tật. Hoàng phi ân chuẩn nàng ở lại cung tĩnh dưỡng, không cần dự tiệc. Mọi người ăn cơm tất niên xong, cùng đón giao thừa. Một người nói oang oang: “Tiểu chủ, bên ngoài ngừng mưa rồi, trời bây giờ đầy sao, xem ra ngày mai trời trong xanh.”
“ Thật không?” Nàng cao hứng cười rộ lên: “ Không thể không thưởng thức cảnh đẹp này được!”
Thu Hằng phấn khởi nói: “ Vừa lúc người có thể treo hình này lên cây trong viện cầu phúc.”
Nàng nói: “ Cây trong viện khô hết có gì mà treo, không bằng ra ngoài nhìn hoa đào nở, rồi treo lên.”
Trần Lâm đáp: “ Phía nam vườn Ngự uyển có khu trồng đào rất đẹp, hay là chúng ta cùng ra đó xem cho gần.”
Tuyết đêm trăng sáng, hắt chiếu vào từng cánh đào làm đẹp lòng người. Đinh Anh trong lòng muốn đi, đứng lên lấy một cái áo choàng lông chim, đội mũi lên vừa đi vừa nói: “Vậy ta thử đi ra đó xem.”
Trần Lâm căng thẳng, mặt mũi trắng bệch, lập tức quỳ xuống: “ Đều do nô tài lắm miệng. Tiểu chủ còn đang không khoẻ, không chịu nổi lạnh. Huống hồ ngày trước Nguyên phi có nói tiểu chủ bị bệnh không nên ra ngoài, nếu chuyện này vào tai Nguyên phi thì phải làm sao?”
Nàng mỉm cười nói: “ Lo cái gì? Đêm dài yên tĩnh, tần phi đều đang trong yến tiệc. Ta lại mặc quần áo này, không ai phát hiện được đâu. Huống hồ ta bệnh lâu như vậy, đi ra ngoài giải sầu mới có ích.” Trần Lâm còn muốn khuyên nữa, Nàng chạy 3 bước đã ra ngoài cửa, quay đầu lại: “Một mình ta đi, không cho ai theo. Nếu ai to gan dám ngăn lại, phạt quỳ ở ngoài 1 đêm đón giao thừa.”
Mới ra khỏi Mai Lan Viện, Thu Hằng và Thanh Liên vội vàng đuổi theo: “Nô tỳ không dám khuyên tiểu chủ. Nhưng tiểu chủ cầm đèn đề phòng đường trơn, khó đi.”
Nàng đưa tay tiếp nhận, là một chiếc đèn lồng nhỏ, sáng nhẹ, lại càng không sợ gió mưa làm tắt. Nàng mỉm cười nói: “Cô thật chu đáo.”
Con đường dài hẻo lánh trong cùng đã được quét dọn sạch sẽ, mặt đường hơi trơn, đi đứng phải cẩn thận chú ý. Đêm dài trời giá rét, các phi tần trong cung cùng ăn tiệc với Hoàng phi, Hoàng Thượng rất vui vẻ, cung nữ thái giám không ra ngoài, thị vệ tuần tra ban đêm cũng ít đi, không khí ngày cuối năm thật yên lặng. Con đường đến Ngự uyển hơi xa, may mà đêm nay gió không lớn, trời rét nhưng nàng cũng có y phục dày trên người phủ ấm.
Đến nơi thấy trong vườn yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe tiếng bước chân, trước mặt là cả vườn đào mới nở hồng thắm. Nàng không kìm lòng được, đến gần chọn cành đào đẹp nhất treo hình giấy lên, bất chấp trời mưa đất ướt thành tâm quỳ xuống, cầu khấn:
“Đinh Anh cầu nguyện cha mẹ an khang, huynh muội bình an. Cầu nguyện có thể sống cả đời bình an trong cung.”
Nghĩ đến đây, không khỏi trong lòng nàng thấy trống trải, không muốn bản thân cuốn vào vòng xoáy thị phi trong cung, cả đời này chắc giả bệnh mất, đến chết cũng được mai táng ở đây mất. Nghĩ vậy, trong lòng chua xót khôn kể, thở dài, ngâm khẽ một câu thơ Đường: “Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn*” (Nếu gió hiểu ý hoa, xin đừng để hoa tàn).
Vừa dứt lời, ở xa xa bỗng nhiên có một giọng nam vang lên: “Ai đấy?”, Nàng kinh hãi, hóa ra ở trong vườn này còn có người khác nữa, mà lại là một người đàn ông! Nàng không lên tiếng, vội thổi tắt ngọn đèn, nấp sau gốc đào, người kia dừng lại hỏi: “Là ai?”
Bốn phía tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng gió thổi, hạt sương đọng rơi nhẹ xuống đất, sau một lúc lâu không có người lên tiếng. Nàng lấy áo choàng chùm kín cả người. Ánh sáng mập mờ trắng dục, thật may vì vườn có nhiều cây cảnh, muốn phát hiện ra nàng cũng không dễ dàng gì. Đinh Anh nín thở, chậm rãi đi, sợ mình phát ra tiếng động.
Người kia càng ngày càng tới gần, giọng điệu của hắn rất nghiêm khắc: “Nếu không lên tiếng thì đừng trách.”
Nàng đứng bất động, hai tay nắm chặt, cả người lạnh cứng, người có góc áo màu xám bạc cách nàng không xa, mặt trên còn có hoa văn hình rồng. Trong lòng nàng rất kinh hãi thì đột nhiên quay đầu lại thấy cánh cửa sau vườn xuất hiện cung nữ mặc y phục xanh biếc, nhanh trí nói: “Nô tỳ là cung nữ ở đây, đi cầu phúc, không muốn quấy rầy ngài, xin thứ tội.”
Người nọ lại hỏi: “Tên ngươi là gì?” Nàng sợ hãi nhưng cố lấy lại bình tĩnh: “Tên của nô tỳ thật không xứng nhắc đến.”
Thấy hắn lại gần vài bước, nàng cuống quít nói: “Ngài đừng tới đây.” Người kia quả nhiên dừng lại, cũng không nghe thấy giọng nói. Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân xa dần, mới vội bừng tỉnh, nhặt lồng đèn bị tắt chạy ra ngoài, giống như bị người khác đuổi theo vậy.
Thu Hằng, Xuân Bích thấy nàng mất hồn mất vía, hai chân rời rạc, tóc tai rối bời, hai người cả kinh nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “ Tiểu chủ làm sao vậy?”
Xuân Bích lanh lẹ đi pha trà, nàng uống một ngụm xong, mới lấy lại bình tĩnh: “ Ở đó có 2 con mèo đen, không biết là ai nuôi, tự dưng bổ nhào vào người ta, sợ chết khiếp.”
Thanh Liên mỉm cười: “ Tiểu thư từ nhỏ chỉ sợ mèo, thấy 2 con mà không bị doạ chết mới lạ đó.”
Nàng nghĩ lại thấy có đôi chút nghi ngờ. Hậu cung trừ Hoàng thượng ra, đàn ông khác không thể xuất hiện. Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên hoa văn hình rồng …rồi đột nhiên cảm thấy, loại hoa văn đó ngay cả thân vương bình thường cũng không được mặc, hay người đó là….may mà nàng đã chạy thoát thân, nếu không chuyện giả bệnh này sẽ vỡ lở hết.
Nàng nhân lúc rảnh rỗi hỏi dò: “ Hôm nay yến tiệc hậu cung, Hoàng Thượng và Hoàng phi có mời người khác đến không?”
Thu Hằng nói: “Theo lệ thường, có vài vị vương gia cũng tới.”
Người Thu Hằng kể rõ có con trưởng của Tiên đế, anh trai của Hoàng thượng là Quận vương Tư Tề, ngoài ra còn có mấy vị Vương gia trong dòng tộc nhà Lê nữa, trong đó có Thành Vương Nguyên Sơ, là con trưởng của em trai Tiên đế, là người em họ được Hoàng thượng thân thiết nhất. Tuy là Vương gia nhưng không tham gia chính sự mà chỉ thích thi thơ, ca vũ.
Nàng chăm chúc nghe, trong lòng giống như có cái gì đó bất an, tốt nhất là đi ngủ trước, Mọi người cũng tản dần. Mơ màng ngủ một mạch đến nửa đêm, đột nhiên nàng bị luồng khí lạnh làm tỉnh giấc.