Nàng cười bảo Xuân Bích lấy ít tiền thưởng cho hắn, rồi cùng Thu Hằng chuẩn bị, biết đây sẽ là lần hầu ngủ đầu tiên của nàng.
Hành cung Khánh Thụy ở gần hồ Lục thủy, cạnh đó có Ngọc Sơn tự, cảnh sắc rất đẹp. Trong hành cung có 1 nơi được gọi là bể Cam Lộ, được xây bằng bạch ngọc, bên trong dùng nước từ suối nước nóng vùng Mỹ Lương(*), phủ Thanh Oai. Hơn nữa, còn dùng muôn vạn cánh hoa rải khắp bể tạo thành hương thơm, quả thực là một nơi như trong cảnh thần tiên. Không dễ mà phi tần được theo đến hành cung này, lại còn được ban cho tắm ở đây. Đinh Anh chân trần bước từng bước một vào bể, cảm nhận nước nóng vừa phải, thích thú như cá gặp nước, từ từ ngâm toàn thân vào. Ngâm trong bể Cam lộ, hơi nước cuộn lên, mờ mịt như tiên cảnh.
Bỗng dưng liếc xem thấy có một thân ảnh ở ngoài mành che, cung nữ thái giám hầu hạ đều im hơi lặng tiếng. Nàng theo bản năng cảnh giác xoay người lại thấy thân ảnh kia quen thuộc, không khỏi hoảng loạn, dù sao nàng cũng chưa từng lõa lồ như vậy trước một người đàn ông nào. Sau một lúc lâu, nàng thấy Hoàng thượng không đi đến, mới hơi yên tâm, đứng dậy giương mặt lên, Thu Hằng lập tức lấy áo choàng tắm trùm lên người nàng, trong thời gian ngắn lại trở nên kín đáo. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng cười, giương giọng nói: ”Hoàng thượng muốn học Hán Thành đế sao? Nhưng thần thiếp vạn lần không dám làm Triệu Hợp Đức (**) đâu.”
Nghe ra tiếng nàng, cung nữ ngoài màn che hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống, Nguyên Long chắp tay đứng ”ha ha” một tiếng cười, lập tức giả vờ nổi giận nói: ”Nàng cũng to gan thật, dám đem trẫm so với tên hôn quân đó à.”
Nàng không sợ, chỉ quỳ gối xuống: ”Hoàng thượng anh minh cơ trí, Hán Thành Đế không thể sánh bằng! Thành Đế mà có thấy Hoàng thượng ngài cũng phục sát đất thôi.”
Mặc dù Nguyên Long sa sầm nhưng giọng điệu lại không có chút vẻ tức giận nào, chỉ khoan khoái nói: ”Tuy là lời nịnh bợ nhưng trẫm lại rất thích nghe. Có điều nàng thân trong hậu cung sao biết trẫm anh minh thế nào? Không được mơ tưởng đến triều chính.”
Nàng cúi đầu nói: ”Thần thiếp không ra cửa cung sao biết việc triều chính được. Chỉ là cảm thấy, Hoàng thượng trong hậu cung, phi tần còn xinh đẹp hơn cả Phi Yến, Hợp Đức, điều quan trọng là hiền đức hơn cả Ban tiệp dư. Thành Đế làm sao sánh kịp với Hoàng thượng.”
Nguyên Long ngửa mặt lên cười:”Nàng quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng!” Hoàng thượng đỡ tay nàng ý bảo nàng đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng xoa thái dương nàng: ”Nàng có khuôn mặt thật là xinh đẹp,Phi Yến kia có thấy nàng cũng xấu hổ đến chết mất thôi.”
Nàng hơi rụt lại, đứng thẳng người, nhìn Nguyên Long nói: ”Thần thiếp không dám so với dung nhan của Phi Yến, Hợp Đức, chỉ mong được một chút lòng thương xót của hoàng thượng là đủ.”
Nguyên Long chỉ mỉm cười rồi nói bình thản, hướng ra phía ngoài: ”Đi theo Trẫm.” rồi cầm tay nàng chậm rãi đi ra ngoài.
Đêm dài cực kì yên tĩnh, bóng đêm là vô biên, ánh nến hai bên đá đèn đường chiếu sáng cả một vùng. Trăng non xa xa phía chân trời, gió đêm phảng phất mùi hoa lan thổi tới, loại gió thơm này không thể tả bằng thơ được. Tay Nguyên Long rất ấm, kéo tay nàng cứng nhắc đi về phía trước, ống tay áo dày thỉnh thoảng cứ sồn sạt tay áo nàng. Theo sau là các cung nữ hầu hạ đều yên lặng không tiếng động, thở mạnh cũng không dám.
Nàng bước từng bước đi theo Nguyên Long, trong lòng đã hiểu rõ mình đang chờ đợi cái gì. Bước chân nàng có phần nặng nề, cũng không hiểu vì sao. Đã đến tẩm điện trong hàng cung. Nơi đây không phải là lầu vàng điện ngọc, mà trang trí nhẹ nhàng thanh nhã. Nguyên Long cùng nàng đi vào, nàng chỉ cúi đầu đi theo chàng.
Hương thơm đâu đó thoảng vào tràn ngập điện, là loại hương quen thuộc, là mùi trên người Nguyên Long. Đi phía trước một đoạn, liền có cung nữ buông rèm xuống, cứ một đoạn là người phía sau nhanh nhẹn buông rèm xuống. Càng đi bên trong, mành che càng nhiều, cách biệt thế giới bên ngoài.
Bên trong là một chiếc giường cực lớn, hai bên có một đôi hạc để nắm nến, mấy cây nến đấy đều là loại mới dùng. Gỗ chắc chạm trổ khăn trải giường tượng trưng cho con cháu hưng thịnh.
Nguyên Long buông tay nàng ra, dừng lại, lập tức có cung nữ im lặng tiến đến, thay cho chàng bộ y phục khác. Nàng thấy chàng thay trước mặt nàng, cả kinh lập tức xoay người lại. Nguyên Long ở phía sau “xùy” một tiếng cười, nàng lại càng thẹn. Thu Hằng bận thay áo khoác cho nàng, tay cô chạm vào tay nàng rồi liếc mắt mộ cái, nàng hiểu ý ngay, nhưng vẫn thấy tay run run. Hoàn thành xong, Nguyên Long vung tay lên, cung nữ đều cúi đầu khom người không tiếng động lui xuống. Xa xa một tiếng đóng cửa “két”, nàng cố gắng tự nhủ không được sợ.
Có giọng nói phía sau tai nàng, cúi đầu trêu chọc: ”Nàng sợ à?”
Nàng tự trấn tĩnh, chậm rãi nói: ”Thần thiếp không sợ.”
”Sao lại không sợ? Nàng còn không dám nhìn ta nữa.” Nguyên Long bỗng nhiên dừng lại: ”Từ trước đến nay phi tần lần đầu tiên hầu ngủ, đều rất sợ.”
Nàng xoay người lại, lẳng lặng nhìn thẳng Nguyên Long, êm tai nói: ”Không phải thần thiếp sợ. Đối với Hoàng thượng mà nói, thần thiếp chỉ là phi tần bình thường. Nhưng thần thiếp coi Hoàng thượng là phu quân, tối nay là đêm tân hôn thần thiếp, cho nên thần thiếp hơi căng thẳng.”
Nguyên Long hơi sửng sốt, cũng không nghĩ nàng lại nói lời này. Chỉ trong chốc lát mới hòa nhã nói: ”Đừng sợ, cũng đừng căng thẳng.” Nguyên Long nói tiếp, giọng xúc động: ”Cho tới bây giờ phi tần hầu ngủ ai cũng kinh sợ, cẩn thận đủ điều, ngay cả Hoàng phi cũng không ngoại lệ. Chưa từng có người con gái nào nói với trẫm như vậy.” Giọng nói của chàng dịu dàng như nước chảy: ” Nàng coi trẫm là phu quân, thì ở trước mặt phu quân không cần phải quá e dè như vậy nữa.”
Trong lòng nàng ấm áp, khóe mắt hơi ướt. Tuy là ở trong điện, trong tẩm cung có người, bỗng cảm thấy lạnh. Cơ thể nàng khẽ run lên, Nguyên Long lập tức phát giác, ôm nàng thật chặt, giọng nói tình cảm ấm áp: ”Đừng sợ.”
Mành che rủ xuống đất, xung quanh vắng vẻ không tiếng động, nếu im lặng còn nghe được âm thanh đồng hồ nước, một giọt, lại một giọt như muốn phá đứt chiêm bao.
Chăn gấm trơn tuột, để lộ da thịt tê dại, môi chàng chạm vào môi nàng. Thân thể dần nóng hổi lên, dường như có ngọn lửa thiêu đốt. Nụ hôn càng lúc càng dây dưa, có chút lành lạnh ở lưng, nàng như không thở được. Nàng nhẹ nghiêng đầu, phía trên là 1 không gian vàng sáng, khắp bầu trời là giao long đang nhảy lên, chỉ có nàng và chàng, kìm không được Ưm một tiếng phát ra từ yết hầu, cảm thấy hơi đau đớn, tay chàng dốc hết sức vỗ về nàng, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng, lưỡi nhẹ liếm vành tai nàng, dần dần đưa nàng lên thiên đường mênh mông.
Nửa đêm yên tĩnh trong hậu cung, cơ thể nàng còn chưa hết đau. Nguyên Long vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say, Đinh Anh ngồi dậy, nửa chiếc áo rơi tuột xuống để lộ làn da trắng nõn. Nàng cả kinh quay đầu lại, thấy chàng vẫn còn trong mộng. Nàng quay đầu nhìn vào bóng của mình trên bức tường.
”Nàng đang làm gì thế?” Nguyên Long nói giọng có phần ngái ngủ.
”Thần thiếp nhớ đến một câu chuyện ở quê mẹ thần thiếp, khi xưa hồi nhỏ hay được nghe kể.”
”Chuyện gì vậy?” Nguyên Long cảm thấy hứng thú.
"Thần thiếp kể chuyện không hay, Hoàng thượng không ngại nghe chứ"
"Nàng cứ kể đi"
"Mẹ thần thiếp hay kể rằng, ngày xưa có nàng Vũ Nương là con gái của một gia đình nghèo quê ở Nam Xương. Nàng xinh đẹp, thuỳ mị, nết na, được chàng Trương Sinh là con nhà hào phú ở làng bên xin cưới về. Cuộc sống vợ chồng diễn ra êm thấm chưa được bao lâu thì Trương Sinh phải sung quân đánh giặc, còn lại Vũ Nương ở nhà chăm sóc con nhỏ và mẹ chồng già. Nhưng khi Trương Sinh đánh giặc trở về thì mẹ chồng đã mất, đứa con không chịu nhận cha vì cha nó "Đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi". Chàng Trương nghe con nói vậy ngờ vợ thất tiết đánh đuổi đi. Vũ Nương vì vậy mà gieo mình xuống sông Hoàng Giang tự vẫn.
Đêm đó, Trương Sinh ngồi buồn ôm con ở trong nhà thì chợt thấy đưa bé kêu lên: Cha, cha. Hoàng thượng có biết vì sao không?"
Nguyên Long nhìn nàng trân trân rồi nói: "Ở nhà, Vũ Nương vì thương con nên trỏ vào cái bóng của mình bảo đấy là cha, nên đứa bé nhìn thấy cái bóng trên bức vách mới kêu lên như vậy. Có đúng không?."
Nguyên Long gật đầu nói: "Năm xưa khi Trẫm lần đầu tiên cưới thê tử, nàng ấy cũng kể cho trẫm câu chuyện này."
"Là Hoàng phi sao?", Đinh Anh hỏi lại.
Nguyên Long lắc đầu nói: "Không phải, là chị của nàng ấy, Hoàng phi chỉ là thiếp của Trẫm thôi." Nàng nghe đến đây chợt nhớ ra hồi trước đã từng nghe đến Trang Thục Hoàng hậu, chị của Hoàng phi, vốn mới là Thái tử phi năm xưa. Nàng sợ hoàng thượng nhắc chuyện xưa lại đau buồn, nên im lặng không dám nói.
Nguyên Long lại không tỏ vẻ quá thương tâm, nói: ”Nàng có biết sau khi kể xong câu chuyện này, nàng ấy đã nói gì với Trẫm không?”
Đinh Anh đột nhiên khẽ gật đầu, làm Nguyên Long ngẩn người: "Nàng biết ư?"
Đinh Anh trả lời: "Chắc Trang Thục Hoàng hậu hỏi Hoàng thượng là có bao giờ Hoàng thượng phụ lòng nương nương như Trương Sinh trong câu chuyện kia không?"
Lần này thì Nguyên Long tỏ vẻ ngạc nhiên thực sự, ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Chuyện này...không một ai biết, sao nàng lại biết?"
Nàng cúi đầu khẽ đáp: "Nỗi lòng nữ nhi ai cũng giống nhau, đều hy vọng phu quân của mình suốt đời ân ân ái ái bên nhau, đến bạc đầu giai lão. Ai mà không lo sợ phu quân mình có lúc thay lòng cơ chứ. Hoàng hậu cũng vậy, mà thần thiếp cũng vậy."
Nguyên Long hai tay ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng nói: "Vậy Trẫm cũng vẫn nói lại câu đó, cả đời này, Trẫm sẽ quyết không phụ nàng".
Đinh Anh cảm động, một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, giọt nước rơi xuống chăn mềm. Nguyên Long ôm chầm lấy nàng, cằm để ở trên đầu nàng, nhẹ vỗ lưng nàng nói: ” Đừng khóc.”
Nàng mỉm cười, trong lòng vui mừng, thoáng có ý nghĩa kỳ lạ, ngẩng đầu nói: ” Tẩm điện của Hoàng thượng có bút mực không?”
”Nàng muốn bút mực làm gì?”
”Thần thiếp muốn ghi lại. Có giấy trắng mực đen này, sau này Hoàng thượng sẽ không chối bỏ được.”
Nguyên Long lanh lảnh cười: ”Nàng đúng là đồ trẻ con. Trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Nàng cũng thấy mình hơi buồn cười, khẽ cười một tiếng mới nói: ”Hoàng thượng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lâm triều.”
Chàng chạm trên môi nàng, cười nói: ” Nàng ở đây, làm sao trẫm nghỉ ngơi được?”. Nàng mắc cỡ xoay người đi.
là một phụ nữ có tài về từ và phú thời nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
(*) Hòa Bình ngày nay
(**) Triệu Hợp Đức (趙合德) (? – 7 TCN) là một chiêu nghi được sủng ái của vua Hán Thành Đế nhà Tây Hán. Bà là em gái của Hoàng Hậu Triệu Phi Yến. Lúc Triệu hoàng hậu chỉ mới là một phi tần đã ngỏ ý xin vua cho em gái nhập cung nhằm cùng bà làm mưa gió lật đổ thế lực của Hứa Hoàng Hậu và một Tiệp Dư họ Ban. Từ đó, chị em họ Triệu từng bước đã làm chủ hậu cung và gây nhiều tội ác.
Ban tiệp dư (chữ Hán:班婕妤, 48 TCN-2) là một phụ nữ có tài về từ và phú thời nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Lúc mới nhập cung, chỉ là cung nữ thường, sau được vua để ý, phong làm tiệp dư(婕 妤). Trong Hán thư phần truyện về ngoại thích, tức quyển 67 phần Liệt truyện, có chép việc này.