Ngay đến bản thân nàng ta cũng cảm thấy Hoàng đế không thật sự sủng ái mình
ư? Kể từ khoảnh khắc nhận được phong hiệu Ly Phi, nàng ta liền biết rõ
rằng trong lòng vị cửu ngũ chí tôn mà mình đã bầu bạn nhiều năm ấy, nàng ta chẳng qua chỉ là một con chim hoàng oanh biết hát mà thôi. Nàng ta
từ lâu đã biết mình không phải trang tuyệt sắc, thân thể thì yếu đuối,
thứ hiếm hoi đáng để kiêu ngạo chỉ là tính cách ngoan ngoãn, biết nghe
lời, nghe lời đến mức khiến người ta quên mất rằng nàng ta vẫn là một
con người, vẫn có suy nghĩ của riêng mình, và đương nhiên thứ đáng kể
nhất của nàng ta vẫn là giọng hát giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu. Có
điều nàng ta cảm thấy chỉ có giọng hát ấy thôi thì còn chưa đủ. Thỉnh
thoảng lật xem sách cổ, nàng ta biết rõ hơn bất cứ ai rằng muốn phối chế ra một ít mỵ dược đối với bản thân mà nói là việc dễ như trở bàn tay.
Khi ấy, sự ân sủng giống như một chiếc áo hoa lệ đã được khoác trên
người nàng ta, một khi cởi ra là sẽ phát hiện bản thân kỳ thực vẫn chẳng có gì cả. Do đó, sau khi không còn giọng hát tuyệt diệu ấy nữa, cho dù
biết rằng trong Tức Cơ hoàn có xạ hương nhưng nàng ta vẫn bất chấp tất
cả để uống nó vào bụng.
Không ai biết rằng nàng ta kỳ thực căm hận Huyền Lăng vô cùng. Nếu không có đạo thánh chỉ ấy của y, cuộc đời của
nàng ta có lẽ sẽ diễn ra theo một chiều hướng hoàn toàn khác, viên mãn
tột cùng.
Đương nhiên nàng ta cũng căm hận Hoàng hậu, dù rằng nàng ta vẫn luôn đứng trước mặt Hoàng hậu để giúp nàng ta trừ bỏ rất nhiều
nữ tử mà nàng ta kiêng dè, nhưng sau rất nhiều lần nhìn thấy thủ đoạn
ghê gớm của Hoàng hậu đằng sau vẻ ngoài ôn tồn, điềm đạm, nàng ta sợ hãi vô cùng, bởi tính cách của nàng ta và Hoàng hậu kỳ thực rất giống nhau, Hoàng hậu làm sao có thể không kiêng dè nàng ta được chứ?
Trong
cơn phong ba về chiếc áo mà Hồ Uẩn Dung mặc trên người, khi Hoàng hậu
ung dung nói ra nàng ta chính là người tố cáo, trái tim nàng ta như thắt lại. Đó không phải là vì bị bán đứng, nàng ta sớm đã quen với việc bán
đứng người khác và bị bán đứng rồi, cũng giống như ăn cơm, uống nước
vậy, hết sức bình thường. Nàng ta chỉ giật mình phát hiện, hóa ra bản
thân cũng bị Hoàng hậu kiêng dè như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị
đẩy ra ngoài.
Trong ngày Quản Văn Uyên lìa đời, trời mưa rất to,
khắp nơi đều ngợp đầy hơi nước trắng xóa, vừa lạnh lẽo vừa thê lương.
Khi đó nàng ta đứng sau lưng Hoàng hậu, cả hai cùng nhìn cái xác bị nước mưa xối vào của Quản Văn Uyên bị người ta kéo lê đi trên nền đá mọc đầy rêu xanh ở vĩnh hạng. Trong lòng nàng ta dâng lên một nỗi sướng khoái
khó tả bằng lời, khi đưa mắt liếc qua thì thấy trên khuôn mặt Hoàng hậu
là một vẻ hững hờ như thể chỉ có một con kiến vừa bị bóp chết mà thôi.
Hoàng hậu chưa từng quá để tâm tới mấy việc này, một quân cờ cũ bị vứt bỏ thì chỉ cần tiện tay chọn lấy một quân cờ mới là xong. Nàng ta trước sau
đều ung dung như vậy cả, bởi nàng ta chính là người đánh cờ.
Rất
nhiều lần nàng ta đã từng giật mình thức giấc giữa đêm khuya, dõi mắt
nhìn về phía Chiêu Dương điện mà không kìm được đổ mồ hôi lạnh. Có lẽ
đến một ngày nào đó, bản thân nàng ta cũng sẽ trở thành một trong những
vong hồn vất vưởng giữa chốn hoàng cung. Đứa bé của nàng ta lẽ ra không
nên xuất hiện, vì nàng ta đã đeo túi thơm chứa xạ hương rất nhiều lần
rồi, còn từng uống Tức Cơ hoàn nữa, nhưng Hoàng hậu lại nói thẳng với
nàng ta rằng: “Ngươi nhất định phải có thai, bằng không sẽ không thể cứu được An Tỷ Hòe, càng không thể cứu được chính bản thân ngươi.”
Bấy lâu nay nàng ta đều không muốn mang trong mình đứa con của Hoàng đế,
nhìn Chân Hoàn vì mất con mà khóc lóc sầu thảm, nhìn các phi tần vì
những đứa con mà khi khóc khi cười, khi mừng vui khi thất vọng, nàng ta
cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo. Quả đúng là như vậy, tấm thân này đã nằm
ngoài tầm khống chế của bản thân rồi, tựa như một chiếc lá trôi lềnh
bềnh trên dòng nước, hà tất phải có thêm một đứa bé nữa làm gì, huống
chi đứa bé đó còn là của nam nhân mà mình không hề yêu thương. Ngoài ra, một khi nàng ta có con, có vốn liếng để củng cố sự sủng ái, Hoàng hậu
sẽ là người đầu tiên không chịu buông tha cho nàng ta, do đó đâu cần
phải tăng thêm gánh nặng cho bản thân làm gì nữa chứ?
Nàng ta đã
hiểu quá rõ cách thức để khiến mình không có thai. Nhưng thật nực cười
biết mấy, đã kiên trì suốt bao nhiêu năm như thế, vậy mà đến cuối cùng
nàng ta lại không thể không nghĩ đủ mọi biện pháp để có thể thụ thai, dù rằng thân thể mỏng manh của nàng ta hồi đó đã không thể nào mang lại
cho đứa nhỏ một sinh mệnh hoàn chỉnh. Nàng ta vẫn nhớ rõ khi ấy, Hoàng
hậu mỉm cười nói với nàng ta rằng: “Sau này, dù ngươi không sinh được
đứa bé ra thì đó cũng không phải là lỗi của ngươi.”
Thỉnh thoảng
nàng ta lại phải đeo túi thơm chứa xạ hương để tiếp cận các phi tần đang mang thai, có lần còn phải thay Hoàng hậu điều chế những thứ dược vật
có xạ hương bên trong... Hoàng hậu quyết không bao giờ chịu đụng tay vào những thứ bẩn thỉu như thế, dù rằng nàng ta sớm đã biết rõ rằng mình
không còn khả năng sinh nở nữa.
Nàng ta ngay từ khi sinh ra đã hèn mọn rồi, chẳng phải thế ư?
Nàng ta khẽ cười lạnh lẽo, thản nhiên vâng lời. Nàng ta sớm đã biết rồi,
tính mạng của đứa bé trong bụng mình ắt sẽ được bù đắp bằng tính mạng
của kẻ khác, còn về việc có phải là oan uổng hay không thì nàng ta chẳng buồn quan tâm. Do đó về sau, tuy biết rằng bản thân bị trúng kế của
Chân Hoàn, biết rằng bản thân không thể sinh nở được nữa, nhưng nàng ta
chẳng hề đau buồn, chỉ cảm thấy sự thất vọng vô biên đang từ từ ngưng tụ lại và biến thành tuyệt vọng.
Nàng ta rất hận bản thân mình, hận
sự thân bất do kỷ của bản thân, Chân Hoàn cũng được, Hoàng hậu cũng
được, bản thân trước nay đều chỉ là một quân cờ trong tay bọn họ mà
thôi.
Nàng ta chưa bao giờ được là chính mình.
Nàng ta căm
hận vô cùng, liền không kìm được cắn chặt môi dưới, phải vậy mới có thể
kìm nén được nỗi đau xót đang không ngừng trào dâng tự đáy lòng. Chân
Hành chưa từng nhìn thấy nàng ta có bộ dạng thê lương như thế, không
khỏi vừa kinh hãi vừa đau xót, bèn nói: “Dù thế nào đi nữa thì người phá vỡ giấc mơ của nương nương cũng không phải ai khác, mà là ta. Do đó
nương nương không cần phải trút giận lên người khác, càng không cần trút giận lên vợ con của ta. Thiến Đào và Trí Ninh rốt cuộc đã làm sai điều
gì chứ?”
Khuôn mặt An Lăng Dung lúc này tựa như bị băng tuyết bao
phủ, tràn ngập một sự lạnh lẽo tới tột cùng. “Huynh cho rằng muội không
muốn ư? Muội vẫn luôn muốn hận huynh vô cùng. Muội hận huynh chọn một
người có tướng mạo giống muội là Cố Giai Nghi để khiến muội ngỡ rằng
huynh vẫn còn tình cảm với muội, hận huynh tạo ra cho muội một giấc mộng để rồi lại tự tay đập nát nó. Muội muốn hận huynh biết bao, thế nhưng
lại không thể hận được. Muội chỉ có thể hận nữ tử gần gũi nhất bên cạnh
huynh thôi. Ngày nào Tiết thị còn tồn tại, ngày đó muội liền cảm thấy
mình hết sức nực cười. Người gặp huynh trước rõ ràng là muội! Là muội!
Tại sao đến cuối cùng cô ta lại được chung sống bên huynh chứ? Muội vì
huynh mà không muốn có con với Hoàng thượng, bao năm nay vẫn luôn dùng
hương liệu để tránh thai, tại sao cô ta lại có thể sinh con cho huynh,
có được cốt nhục của huynh chứ? Tại sao ai ai cũng muốn muội nguội lòng
với huynh, còn huynh thì không thể đoạn tình với Tiết thị và đứa bé của
bọn huynh chứ? Sau khi huynh bị lưu đày, Hoàng hậu liền cho rằng nhà họ
Chân không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi nữa, nàng ta tỏ ra tự tin vô
cùng. Nhưng muội thì lại muốn biết sau bốn năm lưu đày, huynh rốt cuộc
đã quên Tiết thị và Trí Ninh chưa, vì thế nên cố tình sai người đi nói
cho huynh biết về cái chết của bọn họ. Khi đó chỉ cần huynh có thể nín
nhịn được, muội ắt sẽ lập tức nghĩ cách để huynh không còn phải chịu khổ nữa.
Nhưng không ngờ huynh lại vì nữ nhân đó mà phát điên! Nàng
ta đã chết lâu như vậy rồi mà huynh vẫn còn nhớ mãi không quên. Muội
hận! Muội hận! Tại sao Tiết Thiến Đào thứ gì cũng có, Chân Hoàn thứ gì
cũng có, còn muội thì lại chẳng có gì hết? Muội hận vô cùng!” Khuôn mặt
An Lăng Dung lúc này tựa như đang bùng cháy, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn
tuôn trào. Thân thể nàng ta run lên dữ dội, bàn tay đưa tới cầm một cây
kéo lên, đột nhiên đâm mạnh xuống làm miếng vải trắng kia rách toạc.
Tiếng vải rách vang lên nghe chói tai vô cùng, một bức hình thêu uyên
ương vốn sắp hoàn thành cứ như thế bị hủy đi.
Cũng không phải là
chưa từng hối hận, khi nàng ta nhìn thấy bộ dạng thương tâm tột độ của
Chân Hoàn lúc mất đi đứa con đầu tiên, trong lòng nàng ta ngoài sướng
khoái ra còn có một tia thương xót, phong quang như cô ta mà không ngờ
cũng có lúc phải thương tâm thế này. Chỉ có điều khi đó bản thân đã bắt
đầu được hưởng vinh hoa ân sủng nên nàng ta bất chấp tất cả, cũng biết
là bản thân không thể quay đầu được nữa.
Mà khi nghe nói y vì một
nữ tử tên gọi Cố Giai Nghi có dung mạo giống mình mà phải ly tán vợ con, nàng ta đột nhiên cảm thấy mềm lòng và hối hận. Chân Hoàn là muội muội
của y, thứ mà nàng ta hại Chân Hoàn mất đi không chỉ là con của Chân
Hoàn, còn là cháu tương lai gọi y bằng cậu nữa. Nàng ta làm sao có thể
hại muội muội ruột thịt của y như thế được! Đêm đó, không ai biết rằng
nàng ta đã lặng lẽ than khóc như thế nào, những giọt lệ làm ướt đẫm cả
vạt áo.
Chỉ là sau khi nước mắt đã cạn khô, sau khi đứng một mình
giữa trời tuyết trắng mênh mang, nàng ta mới hiểu rằng mình chẳng qua
chỉ là một kẻ dối mình dối người trong cạm bẫy, là một câu chuyện cười
nực cười nhất trên thế gian này, bởi ngày xuân ấm áp én quay về vĩnh
viễn là của người khác, còn nàng ta thì chỉ có thể đứng cô độc một mình
như thế này thôi.
Nụ cười hạnh phúc cùng với gia thế hiển hách của Tiết Thiến Đào và Chân Hoàn thực là bắt mắt biết bao, khiến nàng ta vừa tự ti lại vừa trống trải, không có chỗ nào để trốn tránh.
Trái
tim không còn nước mắt hóa ra lại trống trải và cứng cỏi đến mức này,
nàng ta đột nhiên hiểu hơn về Hoàng hậu, cũng hiểu hơn về bản thân mình. Thế là khi sai người bỏ con chuột mắc bệnh sốt rét vào trong nhà lao
cho cắn Tiết Thiến Đào và con trai của y, trong lòng nàng ta chỉ còn lại sự sướng khoái và thỏa mãn khi được trả thù.
Nhưng y lại không hiểu được rằng, sự sướng khoái ấy kỳ thực là do nàng ta quá quan tâm đến y.
Khuôn mặt của vợ đẹp con thơ như lại hiện về trước mắt, Chân Hành đau xót tột cùng, trong lòng như bùng lên vô vàn ngọn lửa dữ dội. “Nương nương cho
rằng Giai Nghi là do ta cố ý tìm đến để dối gạt nương nương ư? Ngay đến
bản thân ta cũng chỉ vừa mới biết thôi, Giai Nghi là do Hoàng hậu và
Quản thị cố ý tìm tới để bày cạm bẫy, nguyên nhân là vì nàng ta có dung
mạo giống nương nương, như thế thì bọn họ sẽ có thể ly gián nương nương, khiến nương nương một lòng hận ta và Hoàn Nhi, sau đó bọn họ sẽ rình
rập chờ thời hãm hại nhà họ Chân. Nương nương cứ luôn nói “muội cho
rằng”, nương nương lúc nào cũng dùng cảm giác của mình để đâm đầu vào
chỗ bế tắc, nào có từng bình tâm để suy nghĩ một vấn đề bao giờ, do đó
vĩnh viễn chỉ có thể sống trong đau khổ và thù hận mà thôi.” An Lăng
Dung vốn đang nước mắt giàn giụa, tự thương cho thân thế mình, nghe đến
đây thì bất giác sững người. Chân Hành cố kìm nén cơn giận, nói tiếp:
“Ta làm gì mà chẳng biết tâm ý của nương nương với ta, ngay từ hồi còn ở Chân phủ ta đã biết rồi, nhưng khi đó vì kiêng dè thân phận của hai bên nên ta chỉ đành giả bộ như không biết, về sau nương nương đã vào cung
nhiều năm như thế rồi, ta làm sao có thể cố ý đi tìm một nữ tử giống
nương nương để trêu chọc đến nương nương chứ? Nếu nương nương chịu suy nghĩ kĩ một chút thì làm sao lại phạm phải sai lầm lớn như ngày hôm nay được.”
Nước mắt An Lăng Dung chậm rãi tuôn rơi, vô số ánh dương thu chiếu lên khuôn mặt nàng ta, nhưng chừng như không thể nào hong khô những giọt lệ thành đôi của nàng ta được. “Tại muội không muốn nghĩ như vậy, cũng không dám nghĩ như vậy. Muội thà cho rằng huynh vẫn còn tình cảm với muội, muội
thà hiểu lầm để rồi đi hận người khác. Buổi đêm trong chốn cung cấm này
dài và lạnh lẽo vô cùng, mỗi giờ mỗi khắc trôi qua rồi, muội đều không
dám ngoảnh đầu nghĩ lại. Nếu không cho rằng như vậy, muội thật sự sẽ giá lạnh đến phát điên lên mất.”
Chân Hành ngoảnh mặt đi, lạnh lùng
nói: “Nương nương dù có lạnh đến mấy thì cũng đừng nên dùng máu của
người khác để sưởi ấm cho mình.” Giữa ký ức mơ hồ chợt lại hiện về một
khoảnh khắc ấy, khi ruổi ngựa chém giết trên sa trường, những làn gió
mang mùi máu tanh không ngừng xộc thẳng vào mặt, mỗi lưỡi đao chém vào
xương cốt của kẻ địch đều sẽ bị cản lại một chút, rồi kế đó máu tươi sẽ
phun ra che mờ đôi mắt của bản thân, còn lưỡi đao thì dù cứng rắn đến
mấy cũng phải hơi oằn lại. Màn đêm nơi biên ải sâu thẳm mông lung, những vì sao thì đều trắng nhợt, gió mang theo cát bụi thổi vù vù, ngựa dừng
bước cúi đầu uống nước bên bờ hồ, nhìn lâu rồi, trên mặt hồ nước trong
veo ấy sẽ dần dần xuất hiện khuôn mặt của Lăng Dung.
Y kỳ thực sớm đã phát hiện ra rồi, mỗi khi mình múa kiếm trong Chân phủ, đều có một
cái bóng màu hồng nấp phía sau ô cửa sổ trổ hoa. Mà chỉ hơi chú ý lưu
tâm một chút, mũi kiếm vốn đâm ra thẳng tắp của y liền bị chệch đi mất
phần nào.
Nếu không có sự ấm áp và cởi mở của Thiến Đào, cuộc đời này của y có lẽ sớm đã đi vào ngõ cụt, không thể nào trở ra được.
An Lăng Dung đưa tay lên lau mấy giọt lệ còn vương trên bờ má, bình tĩnh
nói: “Thật thất lễ quá! Chắc huynh chưa từng nhìn thấy một An Lăng Dung
như vậy bao giờ. Có lẽ trong lòng huynh, muội sớm đã là một người đàn bà tàn độc như rắn rết rồi.”
Chân Hành khẽ nói: “Trong ký ức của ta, nương nương mãi mãi là nữ tử áo hồng thướt tha đứng dưới gốc trúc đào trong Chân phủ.”
An Lăng Dung không sao giấu được vẻ bất ngờ và mừng vui trong mắt. “Huynh vẫn còn nhớ ư?”
Chân Hành khẽ gật đầu. “Trước giờ chưa từng quên.”
An Lăng Dung cúi đầu mỉm cười, lại đưa tay cầm mấy hạt hạnh nhân nữa lên
ăn. “Mong là huynh có thể nhớ mãi không quên, còn muội của ngày hôm nay
thì huynh nhất định đừng nhớ làm gì. Nếu sau này huynh còn chịu nhớ lại, vậy thì xin hãy nhớ về muội của năm xưa.”
Có lẽ là vì vừa rồi quá kích động, cũng có thể nước mắt đã làm nhạt bớt phấn son, khuôn mặt An
Lăng Dung lúc này trông có chút nhợt nhạt. Một làn gió từ ngoài cửa thổi vào, những bức rèm sa tức thì tung bay lất phất, hệt như cuộc đời vốn
đã vỡ vụn của một người đang bị bàn tay của vận mệnh tùy ý bỡn cợt.
An Lăng Dung nhìn y bằng ánh mắt vô cùng lưu luyến, nhưng hồi lâu sau rốt
cuộc vẫn chỉ cất giọng nhẹ nhàng: “Huynh đi đi! Đợi lát nữa Thái hậu ngủ trưa thức dậy, lỡ để người ta phát hiện ra việc huynh tới đây thì thật
là không hay chút nào.”
Chân Hành gật đầu, nói: “Cuộc nói chuyện của chúng ta coi như chấm dứt ở đây.”
An Lăng Dung hơi nhếch khóe môi để lộ một nụ cười ảm đạm. “Muội tội nghiệt nặng nề, huynh ngàn vạn lần đừng tha thứ cho muội.” Thấy Chân Hành sững ra, nụ cười bên khóe môi nàng ta lại càng thêm rõ ràng. “Nếu huynh tha
thứ cho muội rồi, sau này ắt sẽ không chịu nhớ tới muội nữa.”
Nơi
đáy lòng y dâng lên một nỗi chua chát khó diễn tả bằng lời. Nàng ta hóa
ra là một nữ tử thông minh như thế, ngay từ sớm đã nói ra những lời này. Nàng ta biết rõ rằng y sẽ không tha thứ cho nàng ta, biết rõ rằng trong quãng đời còn lại, y sẽ nhớ tới nàng ta, vậy nên mới cố tình làm y khó
xử thế này. Y ngoảnh mặt đi không nhìn nàng ta thêm nữa. “Nương nương cứ tự bảo trọng là được rồi. Lỗi lầm của nương nương thần sẽ không tha
thứ, và thần sẽ cố gắng hết sức để không bao giờ nhớ tới nương nương
nữa.”
“Cố gắng hết sức?” Nàng ta khẽ nở nụ cười tươi. “Việc mà cần cố gắng hết sức để làm thì chứng tỏ chẳng dễ gì làm được.” “Nhưng, chỉ
cần chịu cố gắng là đã đủ rồi. Ta sẽ không tha thứ cho nương nương, cũng sẽ không hao tổn tâm sức để hận nương nương, bởi vì làm vậy hoàn toàn
không đáng.”
Nơi đáy mắt An Lăng Dung ánh lên một tia sợ hãi sâu
sắc, đầu ngón tay đang để trên ngực thì run lên lẩy bẩy không ngừng. Nụ
cười của nàng ta lúc này trở nên thê lương tột độ. “Đúng thế, ngay từ
khi sinh ra muội đã thấp kém, hèn mọn rồi, thậm chí còn chẳng đáng để
người ta hận.” Nàng ta ngoảnh đầu qua một bên, chăm chú nhìn những bông
trúc đào đang nở rực rỡ bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói tiếp: “Huynh nhìn xem, những bông hoa kia nở đẹp chưa kìa, tiếc rằng sang năm sẽ không
còn nữa.”
Chân Hành nhất thời còn chưa hiểu được tại sao nàng ta
lại nói ra những lời thê lương như thế, chỉ nghĩ là nàng ta cảm khái về
tình cảnh hiện giờ của bản thân, nên cũng không nói nhiều, xoay người
cất tiếng cáo từ. Cảnh Xuân điện đã lâu rồi chưa được ai quét dọn, mỗi
bước đi của y đều làm bụi bặm bốc lên. An Lăng Dung dõi mắt nhìn theo
bóng lưng y, cảm thấy ngay đến những hạt bụi bay lên theo bước chân y
cũng khiến người ta lưu luyến tột cùng. Liệu y có... ngoảnh đầu lại nhìn mình thêm lần nào nữa không? Nàng ta thầm nghĩ. Thế nhưng mới thoắt đó
mà y đã đi tới trước cửa điện rồi, cũng không chịu ngoảnh đầu lại một
lần nào cả. Nếu y thật sự không nhớ tới mình nữa... Nàng ta đột nhiên
cảm thấy có chút sợ hãi, dường như bóng đêm cùng với những nỗi sợ hãi vô cùng vô tận đang cùng nhau nuốt chửng nàng ta, ngay cả khi nhìn thấy
dòng máu nóng chảy ra từ trong người Chân Hoàn mang đi sinh mệnh của đứa bé còn chưa ra đời đó, nàng ta cũng chưa từng sợ hãi như vậy. Có lẽ
nàng ta đã nợ y quá nhiều, nợ muội muội của y quá nhiều, bây giờ cũng
nên bù đắp lại một chút.
Giữa cơn thảng thốt, nàng ta chợt nhớ lại chuyện xưa, đó là một chuyện mà nàng ta vĩnh viễn không bao giờ quên
được. Hôm đó nàng ta đang luyện múa điệu Kinh Hồng ở chỗ Hoàng hậu, đến
lúc mỏi mệt quá liền ra sau điện tựa người vào vách tường của một gian
phòng nhỏ mà ngủ gật. Khi ấy vào lúc đầu chiều, mấy gốc chuối xanh mướt
bên ngoài cửa sổ che kín thân thể nàng ta, không người nào có thể nhìn
thấy được.
Giữa cơn mơ màng, nàng ta nghe thấy Tú Hạ nói với Hội
Xuân: “Mau đi hầm một bát canh tổ yến phục linh đi, để nương nương ngủ
trưa thức dậy còn uống.”
Hội Xuân cười hì hì, nói: “Biết rồi.” Dứt lời liền hơi dừng một chút, thấp giọng nói tiếp: “Kim Lương viện e là
đã có thai rồi, bên ngoài vừa đưa vào một ít đào nhân, đợi lát nữa hãy
nghiền ra rồi cho vào trong trà hạnh nhân của cô ta, chỉ cần để Ngự
thiện phòng đưa qua là thần bất tri quỷ bất giác ngay, ai bảo con bé đó ỷ được Hoàng thượng sủng ái mà kiêu căng chứ!”
Tú Hạ cười lạnh một
tiếng, nói: “Đáng đời cô ta lắm! Cách này có thể nói là linh nghiệm nhất rồi, ngươi đã quên Thuần Nguyên Hoàng hậu năm xưa rồi ư? Quyết không
thể xảy ra vấn đề gì được.”
Hội Xuân rời đi giữa những tiếng cười
vang không ngớt của Tú Hạ, nàng ta thì sợ đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn ra
đầy người, thân thể nép sát vào tường, dường như ngay đến linh hồn cũng
không còn là của mình nữa. Lúc đó, ánh dương đang phủ khắp, nhưng nàng
ta thì lại cảm thấy rét lạnh đến thấu xương.
Lúc này đây, cơn rét
lạnh ấy nhanh chóng bùng lên tự nơi đáy lòng, nàng ta đột ngột đứng dậy, lớn tiếng nói với theo bóng lưng y: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu.”
Đó là một chút hơi thở cuối cùng còn sót lại, nàng ta thấy y đột nhiên
ngoảnh đầu, để lộ vẻ chấn động, bèn khẽ nở một nụ cười thê lương ai oán. “Xin huynh hãy nói lại những lời ấy với Thục phi.”
Y khẽ gật đầu, ngay sau đó liền ngoảnh đầu rời đi.
Nàng ta nhìn theo bóng lưng y lần cuối, gượng nở nụ cười, kế đó liền dịu
dàng cúi xuống. Người đã sắp chết, lời thường hay thật, có điều việc này liệu y có hiểu được không đây? Thục phi có hiểu được không đây?
Nàng ta không muốn nghĩ thêm nữa, khoảnh khắc ngọt ngào duy nhất là y cuối cùng vẫn chịu ngoảnh đầu nhìn lại một lần.
Cảm giác nghẹt thở như sóng biển cuộn trào vỗ lên ngực nàng ta, nàng ta đã
chẳng thể nói gì được nữa rồi, thân thể đang tựa vào tường từ từ ngã
gục. Nàng ta cười gượng, tính mạng này, hơi thở này, xưa nay chưa từng
thật sự thuộc về nàng ta. Bây giờ, nàng ta rốt cuộc đã có thể tự mình
làm chủ một lần rồi. Những giọt lệ lạnh băng lại một lần nữa chảy ra,
giữa làn nước mắt nhạt nhòa, nàng ta như được trở lại ngày đầu gặp mặt,
bàn tay ấm áp của y nhẹ nhàng xoa dịu con tim đang ngợp đầy nỗi hoảng
loạn, bất an. “An tiểu thư đừng sợ, ta là Chân Hành, huynh trưởng của
Chân Hoàn.”
Đó là lần đầu gặp mặt giữa y và nàng ta. Nếu cuộc đời
có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó, vậy thì sẽ không bao giờ có
cảnh người ở người đi như thế này.
Hồi đó, nụ cười của y thật
trong trẻo và ngọt ngào biết bao nhiêu, chẳng hề ngợp nỗi tang thương
như bây giờ. Hạnh phúc của y, cuộc đời yên ổn của y đều đã bị nàng ta
một tay phá hủy, mà không chỉ thế, ngay cả cuộc đời của bản thân mình,
của Chân Hoàn, của My Trang, cũng đều vì nàng ta mà trở nên tan nát.
Nếu có kiếp sau, nàng ta nguyện dùng đời đời kiếp kiếp của mình để bù đắp cho y.
Lúc này đây, nàng ta đã mỏi mệt vô cùng, buồn ngủ vô cùng, không còn muốn
nghĩ thêm gì nữa. Một làn gió thổi đến, những bông trúc đào ngoài sân
tức thì bay lất phất như mưa, khắp trời khắp đất đều bị phủ trong một
mảng màu hồng tuy diễm lệ nhưng có độc. Và rồi chất độc như từ đó ngấm
vào người nàng ta, khiến nàng ta dần dần không thể nào thở nổi.
Ngày mùng Một tháng Mười năm Càn Nguyên thứ hai mươi ba, Ly Phi An thị tự vẫn ở Cảnh Xuân điện, tuổi mới vừa hai mươi sáu.