- Xin Khưu đạo trưởng hãy để mình Quách Tỉnh này lo việc này được rồi, không cần gì phải đi đông e bất tiện!
Khưu Xứ Cơ vuốt râu cười rằng :
- Bộ Quách Nhi quên rồi sao? Xưa kia trong cuộc Tây chinh của Thành Cát
Tư Hãn, bần đạo chẳng đã tham gia là gì, đâu phải là người xa lạ gì với
Hốt Tất Liệt!
Quách Tỉnh chợt cười rằng :
- Suýt nữa quên mất đạo trường! Thôi được chúng ta cùng đi vậy!
Thế rồi họ sửa soạn ra đi.
Khi ra khỏi thành, Trường Xuân Tử mới hỏi Quách Tỉnh về lai lịch cây
kiếm kỳ lạ oai mãnh ấy, Quách Tỉnh mới thuật hết về chuyện Độc Cô Cầu
Bại, Khưu Xứ Cơ nghe xong thất kinh rằng :
- Trời ơi!... thì ra ông già Độc Cô vẫn còn sống trên trần thế này
sao?... Bốn chục năm về trước, lão nhận danh hiệu với hai chữ kiếm “Kiếm Ma”, đánh bại không biết bao nhiêu là danh gia võ học của miền Trung
thổ, tiên sư Vương Trùng Dương từng nói “Từ ngày luận kiếm hoa Sơn, ai
ai cũng gán cho ta là người võ công ‘đệ nhất thiên hạ’ thực ra hàm tước
này ta đâu dám nhận, bởi chính Độc Cô Kiếm Ma mới xứng danh là tay võ
công ‘đệ trong nhất thiên hạ’.”
Khưu Xứ Cơ nói tới đấy, sắc mặt tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ Quách Tỉnh, nên Trường Xuân Tử nói tiếp :
- Không ngỡ Quách nhi lại có duyên may khéo gặp được dị nhân cái thế vô
song như vậy, chỉ nội môn Phi Bộc kiếm pháp cũng đủ dùng hết suốt đời
rồi!
Quách Tỉnh cười nói :
- Có gì mà đủ dùng suốt đời, thôi chúng ta hãy vào đại doanh Mông Cổ rồi nói sau!
Hai người lao vùn vụt như bay về phía doanh trại Mông Cổ.
Đi được đâu lối hơn hai trăm trượng, thân hình của Khưu, Quách Tỉnh đều
đã bị quân canh Mông Cổ phát giác, chúng kinh hoảng dương cung bắn tên
lại, Khưu Xứ Cơ bèn lớn tiếng kêu :
- Bớ quân Mông! Chúng ta từ Tương Dương thành ra đây, nay cần gặp Đại Hãn các ngươi gấp có chuyện! Hãy mau mau vào thông báo đi!
Quân Mông đâu dám chểnh mảng, lập tức quay đầu ngựa về doanh trại, lo báo cấp tốc với Trung quân kỳ bài quan!
Hốt Tất Liệt đang ngồi trong soát trướng, bỗng được tin báo Khưu, Quách đến cầu kiến, cả mừng rằng :
- Chuyến vây hãm thành Tương Dương này thành công rồi, chắc bị chết đói quá nên chúng định ra hàng (...)
Các tướng đếu đồng thanh :
- Xin Đại Hãn hãy cẩn thận! Quách Tỉnh nào đâu phải loại người chịu đầu
hàng, nay y dám cô thân ra thành như thế, quả là một dịp may hiếm có,
vậy xin Đại Hãn tức tốc truyền lệnh ra bắt sống cho bằng được Quách Tỉnh để mà trừ tuyệt hậu hoạn sau này!
Nghe mọi tướng bàn luận như vậy, Hốt Tất Liệt cười ngất không thôi, mãi một chặp sai, vị Đại Hãn Mông Cổ này mới lên tiếng :
- Quả vương nào phải trẻ ba tuổi, tin sao cho được là họ ra đây xin
hàng? Nhưng họ đã dùng lối “văn” để yết kiên, ta đâu lý giở “võ” để đối
phó?...
- Hãy mau truyền lệnh ta ra mời ngay Quách đại hiệp và Khưu chân nhân vào kim trướng! Mau!
Hốt Tất Liệt quả không hổ là vị hùng chúa của Mông Cổ ngự trị Trung
Nguyên sau nàt, kiến thức xuất chúng siêu việt, tuy biết Quách Tỉnh
không chịu hàng mình, nhưng quân dân của Thành Tương Dương đã đến cảnh
trạng “sơn cùng thủy tận”, sự đến yết kiến của Quách, Khưu, ít nhiều gì
cũng dính dấp liên hệ đến vụ này, mình có thể nhân cơ bắt chẹt. Thế là
không ngần ngại gì tiếp kiến ngay!
Chẳng bao lâu, Khưu Xứ Cơ và Quách Tỉnh đã vào đến trong kim trướng của Đại Hãn Mông Cổ.
Khưu Xứ Cơ ngửng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hốt Tất Liệt chưa quá ba chục
tuổi, vành trán cao rộng, mắt tựa sông, miệng tựa biển, quả chứa đầy
những khí độ của một kẻ vua chúa, oai phong không kém gì tổ phụ của y là Thành Cát Tư Hãn; đang ngồi hiên ngang trên ghế da cọp, từ ngoài kim
trướng vào đến trong, toàn các võ sĩ lẫm liệt, giáo mác hiển hách chói
lòe, tinh thần dũng mãnh vô cùng.
Trường Xuân Tử chắp tay tính cúi mình thi lễ, bên trên, Hốt Tất Liệt bỗng đứng ngay dậy, cất tiếng nói rằng :
- Kìa Quách địa hiệp, Khưu chân nhân, quả vương bấy lâu vẫn nghe oai
danh nhị vị, khác nào như sấm dội ngang tai, nay được gặp tại đây, quả
là tam sinh hữu hạnh.
Khưu, Quách không ngờ rằng Hốt Tất Liệt lại có thể mở ngay lối “lễ hiền đái sĩ” như vậy, bất giác ngạc nhiên!
Quách Tỉnh vội trả lẽ :
- Lệnh tôn xưa kia miền Đại Mạc, từng kết nghĩa tử sinh với Quách Tỉnh,
tình nghĩa như thủ túc, hồi tưởng lại những cảnh ấy, thật đáng luyến
tiếc và nhớ nhung...
Hốt Tất Liệt vờ như sực hiểu chuyện, nói ngay rằng :
- Trời!... Quả vương suýt đã quên mất đi, thì ra Quách đại hiệp đây còn
là vai bá phụ (bác) của quả vương!... Tả hữu đâu mau, sửa soạn ghế tiếp
thượng khách!
Tả hữu hấp tấp khiêng ngay cẩm đôn lại, Hốt Tất Liệt lại quay sang Khưu Xứ Cơ rằng :
- Còn vị Khưu chân nhân đây, xưa kia đã từng theo Thái Tổ hoàng đế dự
cuộc Tây Chinh, được sắc phong Trường Xuân Chân Nhân, nói ra cũng là bậc tiền bối của quả nhân, xin mời ngồi, mời ngồi!...
Trường Xuân Tử thấy khí khái độ lượng của Hốt Tất Liệt bất phàm, trong
lòng lấy làm lạ vô cùng, Quách Tỉnh ngồi ngay vào cẩm đôn xong, sắc mặt
sa sầm ngay và nói :
- Đại Hãi đã tôn xưng Quách Tỉnh đây là bá phụ, vậy Quách Tỉnh xin hỏi
hai câu này: Đại Hãn đem hùng binh nam tiến đánh phá nhà Tiống của chúng tôi, như vậy cũng còn có thể nói là khai thêm đất đai cho tổ quốc,
nhưng những nơi bị đại quân của Đại Hãn đi ngang, đã thẳng tay tàn sát
dân Tống vô tội, mạng người rể hơn mạng cái kiến con ong! Vậy xin hỏi
Đại Hãn, đó là lý do gì!
Câu nói hùng hồn của Quách Tỉnh gần như đã rót hết vào tai tất cả các
tướng có mặt trong kim trướng, ai nấy đều ngạc nhiên, tuy không nói ra
nhưng trong bụng đều nghĩ thầm rằng: “Chà chà! Thằng họ Quách này ngang
nhiên vênh véo vào bầy ra bộ mặt vai chú bác để uy hiếp Đại Hãn của
chúng mình! Kể to gan lớn phổi thật!”
Nhưng Hốt Tất Liệt không hề nổi giận, thần sắc vẫn thản nhiên nói rằng :
- À! Thế bộ bá phụ chưa từng nghe qua câu nói danh ngôn của Mạnh Phu Tử
Trung Quốc sao? Nào ai tranh địa dĩ chiến, sát nhân doanh dã, tranh
thành dĩ chiến, sát nhân doanh thành! (chiến tranh xảy ra đâu thì giết
người tại đó). Tự cổ chí kim, chinh chiến luôn luôn là cảnh “binh hung
chiến dữ” xưa kia Thái Tổ hoàng đế bình định Tây Vực, giết sinh linh
biết mấy mà kể, thế mà các nhà chép sử đời sau còn chưa cho là dã man
tàn bạo, nay bá phụ cố tình đi trách quả vương như vậy, há không được
công bằng chăng?
Quách Tỉnh vốn đã là người chậm miệng lưỡi, không ngờ Hốt Tất Liệt lại
ăn nói lém lỉnh như vậy, chàng ức không nói được câu nào cho thỏa đáng,
đành mắng ngay :
- Hỗn láo!
Khưu Xứ Cơ vừa tính nói, Hốt Tất Liệt đã rằng :
- Nay bá phụ không quản khó nhọc đến để trách quả vương như vậy, đứng về mặt côn, đương nhiên quả vương cảm tạ vô cùng. Tục thường nói: “Ai phò
chủ nấy”, nay triều Tống suy đồi bạc nhược, quân thần hôn mê bê bết, dù
cho Quách bá phụ có giữ thành Tương Dương trăm năm đi nữa, cũng chẳng bổ ích cho ai cả.
Y còn tính nói thêm, nhưng Quách Tỉnh đã vỗ ngay mặtbàn đến “rầm” một tiếng quát :
- Im ngay!
Cái vỗ ấy khiến mặt bàn nẻ nứt tứ tung!
Các tướng lĩnh thấy vậy cả kinh, tưởng đâu Đại Hãn sẽ nổi giận về lối vô lễ của Quách Tỉnh, nào hay sắc mặt Hốt Tất Liệt vẫn thản nhiên, và nói
với tả hữu rằng :
- Bá phụ ta đã nổi giận, mau đổi một chiếc bàn khác!
Thái độ ung dung điềm đạm của Hốt Tất Liệt khiến cho Khưu Xứ Cơ phải thầm phục!
Quách Tỉnh bỗng nhiên lên tiếng :
- Dù cho ngài có nói đúng đi nữa, từ cổ chí kim, đã là chiến tranh,
không sao tránh khỏi cảnh giết người, nhưng ngài đánh thành Tương Dương
không xong, đã vây kín hết thành cắt đứt hết đường lương thực, cố tình
vây hãm, để cho mấy trăm ngàn dân quân của Tương Dương phải chết vì nạn
đói, những thủ đoạn giết người không vấy máu như thế, thử hỏi còn gì ác
cho bằng?
Hốt Tất Liệt bỗng biến sắc mặt, nhưng chỉ thoáng nhanh qua, chợt y lại cười ha hả :
- À... ra Quách bá phụ cho rằng quả vương dùng chiến thuật “đói” để gây
khó khăn cho Tương Dương là quá tàn nhân, nhưng muốn quân dân trong
thành không bị chết cũng dễ, và có thể rất tiện lợi là chỉ mở cửa thành
ra đầu hàng là yên, như thế đâu còn khó khăn gì nữa. Quả vương cũng
chẳng nói giấu gì, xin Quách bá phụ hãy về nói lại với quân dân trong
thành Tương Dương rằng, Mông Cổ Đại Hãn đã chuẩn bị mấy trăm ngàn tạ
gạo, chỉ cần họ chịu đầu hàng bảo đảm không một ai bị chết đói! Nhưng... nếu họ vẫn tiếp tục đóng cửa cố thủ, và vẫn ngoan cố ương ngạnh, lẽ dĩ
nhiên quả vương đành phải dùng đến những... những biện pháp thích nghi!
Quách Tỉnh thấy Hốt Tất Liệt ăn nói gian hùng và làm trơn hơn mỡ, chàng
giận sôi gian, chỉ chực nhảy tung lên vùng chưởng đánh, dù cho nó bị
phân thây muôn mảnh cũng phải tiêu trừ Hốt Tất Liệt, chợt Khưu Xứ Cơ ghé sát tai Quách Tỉnh thì thầm vài lời, Quách Tỉnh như sực tỉnh, bèn nói
với Hốt Tất Liệt :
- Nếu Đại Hãn đã muốn quân dân thành Tương Dương ra hàng, cũng không nên nóng nảy làm gì, cần nhất phải có sức kiên nhẫn và trước nhất nên thu
phục nhân tâm, nay Quách Tỉnh tôi đến đây, xin Đại Hãn hãy nghĩ vì chỗ
quen biết Hoàng đế xưa kia, cho mượn năm ngàn tạ lương thực! Không hiểu
Đại Hãn sẵn lòng cho vay không?
Sau câu nói của Quách Tỉnh, đám tướng lãnh cười ồ cả lên!
Nhưng Hốt Tất Liệt nghe xong, lập tức thu ngay vẻ cười, vì mối thâm tình của Quách Tỉnh đối với tiên hoàng, đâu phải là nhỏ nhen gì, nhất là vụ
Đà Lôi uống độc dược để chết thế cho Oa Khoát Đài Đại Hãn, vụ án này hầu hết từ các chiến sĩ cho đến tướng lãnh của bộ tộc Mông Cổ, không ai
không kính nể, Quách Tỉnh ỷ vào chỗ kết nghĩa với Đà Lôi và với tư cách
“bá phụ” để vay mượn lương với Hốt Tất Liệt, nếu y không bằng lòng, tức
nhiên đã vô tình không tôn trọng bố mình còn nếu cho vay lương, khác nào tiếp tế cho địch. Rõ đúng là trò cười! Nên dù Hốt Tất Liệt có quỷ quyệt và thông minh đến đâu đi nữa, lúc này cũng không khỏi phải trầm ngâm do dự.
Đúng lúc không khí im lặng như tờ ấy, chợt một bóng người nhảy vọt ra.
Chính là Tây Độc Âu Dương Phong, chỉ thấy lão ưng đang bước lại gần Hốt Tất Liệt, nghênh ngang quay lại quát tướng :
- Thằng nhãi họ Quách kia! Ngươi muốn mượn lương của Đại Hãn ư? Hãy
khoan đã, trừ khi ngươi muốn thắng nổi cây xà trượng của ta cái đã!
Quách Tỉnh thấy Âu Dương Phong thình lình xuất hiện như vậy, trong bụng
bất giác mừng thầm: “Nay có lão Độc Vật ra đây, càng dễ dàng cho mình!”
Quách Tỉnh nghĩ xong bèn nói với Âu Dương Phong :
- Ồ! Lão Độc Vật, ngươi muốn ta đánh thắng ngươi sao? Dễ lắm, dễ lắm!
Vậy thế năm chục ngàn tạ lương này, ngươi có dám bảo lãnh hộ cho Đại Hãn không nào? Hay là tính trên mạng của ngươi?
Âu Dương Phong cười ha hả rằng :
- Sao lại không dám, với tài sức của ngươi mà hòng thắng nổi ta sao? Hà hà hà...
Quả nhiên Tây Độc đã trúng kế khích tướng của Quách Tỉnh, lão Độc Vật quay đầu nói với Hốt Tất Liệt rằng :
- Xin Đại Hãn giáng chỉ, cho Âu Dương Phong này dùng năm chục ngàn tạn lương để mở cuộc thí võ đánh cuộc với hắn.
Hốt Tất Liệt ngầm tính, dù cho Âu Dương Phong không thể hàng phục nổi
Quách Tỉnh đi nữa, nhưng lão cũng không thể nào bại về tay Quách Tỉnh,
năm chục ngàn tạ lương đâu cần gì phải dọn ra cho mất công; mình có ừ
đại bằng miệng đâu có sai. Nghĩ vậy Hốt Tất Liệt gật đầu rằng :
- Nếu quả Quách bá phụ thắng nổi Âu Dương tiên sinh, quả vương tuyệt
không sai lời hứa, cho ngươi đem ngay năm chục ngàn lương đến thành
Tương Dương.
Quách Tỉnh cả mừng, thầm nhủ đây là trời giúp mình, vừa chực đứng ngay
dậy, nhưng Khưu Xứ Cơ đã ghé tai thì thầm, Quách Tỉnh gật gù xong mới
nói với Hốt Tất Liệt rằng :
- Nay Quách Tỉnh tôi có một điều yêu cầu với Đại Hãn nhưng không biết ngài có ưng thuận hay không?
Hốt Tất Liệt niềm nở cười rằng :
- Nếu việc của Quách bà phụ mà sức của quả vương có thể đảm đương nổi, quyết không từ nan.
Quách Tỉnh lại rằng :
- Vậy hay lắm! Xin Đại Hãn cho xe chuyên chở trước năm chục ngàn tạ
lương đế dưới Tương Dương thành, để chờ quân dân trong thành ra thu nhận vậy!
Hốt Tất Liệt biến sắc mặt. Đám tướng lãnh Mông Cổ nhao nhao ngay lên rằng :
- Câu nói Đại Hãn xưa nay trọng hơn cửu đỉnh, đời nào đi nuốt lời với
ai, nay ngươi đòi Đại Hãn xe lương đi trước như vậy, khác nào bôi nhọ
Đại Hãn là người thất hứa nuốt lời hay sao? Rõ quân hoang đường hỗn
láo!...
Khưu Xứ Cơ thấy chúng tướng ầm ĩ lên vậy, ung dung nói ngay rằng :
- Xin quý vị nghe đây, Quách đại hiệp hôm nay thế nào cũng đánh thắng Âu Dương tiên sinh, nay để Đại Hãn xa lương trước như vậy chẳng qua là tỏ
chí quyết thắng mà thôi, nếu Đại Hãn là người độ lượng khoan dung, chút
tiểu khí nhỏ nhen này, có gì đâu mà không dám phê trước một lời yêu cầu
bất thường ấy!
Những câu nói rõ ràng của Khưu Xứ Cơ đều như rót vào tai mọi người có mặt tại kim trướng.
Hốt Tất Liệt bỗng lên tiếng :
- Được! Quả vương nguyện chiều theo ý Quách bá phụ, truyền ngay lệnh xe lương đến chân thành Tương Dương trước!
Câu nói này khiến cho Âu Dương Phong mất mặt quá đỗi, bởi xe lương trước như thế, khác nào Tây Độc Âu Dương Phong đã nắm chắc phần thua cuộc.
Nhưng quân lệnh Đại Hãn vững như núi, mình làm sao ngăn cản kịp, tướng
tá tuy có vẻ hậm hực, nhưng có tên nào dám ho he, ai nấy đều ấm ức đi lo phận sự!
Khi đoàn xe lương đẩy đến chân thành Tương Dương, quân sĩ nhà Tống ai nấy đều giật nẩy mình chẳng hiếu ất giáp gì!
Thuật về phía doanh trại Hốt Tất Liệt, Quách Tỉnh quay ngay lại hét với Tây Độc rằng :
- Này lão Độc Vật, năm chục ngàn tạ lương của ngươi đã thua đứt đi rồi, vậy hãy qua giao đấu cho xong thủ tục của cuộc đánh cá!
Âu Dương Phong nãy giỡ tức muốn bể lồng ngực, lão quát lên một tiếng, áo bào bung ngay ra, ánh đèn nhoáng lên, một binh khí như xà trượng vung
ngay ra quất sang phía Quách Tỉnh. Khưu Xứ Cơ cả kinh, khi định thần
nhìn kỹ, thì cây xà trượng của Âu Dương Phong chuyến này lại là một loại binh khí mềm dẻo, dùng toàn giây sắt bện thành roi, đồng thời lại có
những móc ngược đã tẩm sẵn độc, khi đánh trúng địch cũng không khác nào
như bị rắn cắn, hễ trúng độc cũng sẽ chết thê thảm; nên khi ra tay, Âu
Dương Phong đã cố dồn Quách Tỉnh vào ngõ chết mới chịu!
Quách Tỉnh lúc này mở ngay một thế Phi Bộc Xuất Lưu trong lối Phi Bộc
kiếm pháp ra nghênh địch, chỉ “ào” một tiếng cây xà trượng của Âu Dương
Phong đã đứt thành mười bảy mười tám khác, rớt tua tủa xuống khắp mặt
đất, từ tướng tá đến Đại Hãn Hốt Tất Liệt, thấy vậy đều cả kinh!
Âu Dương Phong càng không thể nào ngờ rằng cây kiếm cùn của đối phương
lại lợi hại đến mức đó, Tây Độc vừa ức vừa ngại, thân hình ngồi thụp
ngay xuống, lưng hơi khom chút, hai tay đẩy mạnh hẳn ra, đây chính là
ngọn Cáp Ma công nổi tiếng nhất của lão, thế là một ngọn cuồng phong
dũng mãnh đưa thằng về phía Quách Tỉnh!
Nào hay lối đánh Phi Bộc kiếm pháp mà Quách Tỉnh đã học được của Độc Cô
Cầu Bại đã ngang nhiên dám chống cự với Cáp Ma công của Tây Độc. Chỉ
nghe Quách Tỉnh hét lên một tiếng, vung ngay kiếm xỉa thẳng sang phía Âu Dương Phong!
Tây Độc cả kinh, lão vội vàng thu ngay Cáp Ma công về giật mình toát mồ hôi lạnh!
Quân tướng Mông Cổ chỉ thấy Quách Tỉnh và Âu Dương Phong sau khi ráp
trận, hiệp thứ nhất đã bãy binh khí, hiệp thứ hai, lăn tung ngay một
vòng tránh địch, ai nấy đều thất sắc cả kinh, bỗng nhiên Tây Độc hét lên một tiếng quái dị, mở ngay lối đánh nghịch chuyển kinh mạch, lộn đầu
thành chân, chân hóa đầu, lão giơ chân đạp bay bật hai chiếc giày vải
nơi chân, “Vụt! Vụt!” hai tiếng, hai chiếc giày thi nhau bắm lại phía
mặt Quách Tỉnh!
Từ các tướng tá đến Hốt Tất Liệt đều ngẩn ngơ làm lạ, nhưng nếu bị hai
chiếc giày đánh trúng đâu phải chuyện chơi; nhưng Quách Tỉnh đã luyện
được ngọn Phi Bộc kiếm pháp đâu có gì để ý gì đến lối đánh giày này của
Tây Độc Âu Dương Phong làm gì. Nên ngọn kiếm cùn trên tay chàng bên
phía, điểm sang bên phải, “bịch bịch” hai tiếng, đôi giày vải của Âu
Dương Phong đã rớt ngay xuống đất!
Nhưng thế đá tung giày của Âu Dương Phong chẳng qua để dụ địch, tiếp đó
lão quát lên một tiếng dữ dội, hai chân biến thành hai tay, nhắm ngay
Quách Tỉnh đá tới, Quách Tỉnh vội giơ ngang cây Huyền Thiết kiếm, tính
dùng thế Ngô Qua Chi Nhật (mặc nhà Ngô chỉ trời) để về hướng eo của
địch, đáng lý ngọn đòn này Quách Tỉnh bắt buộc Tây Độc phải bị trọng
thương mới phải, thậm chí có thể đoạt mạng lão ta là khác, nhưng ngay
cơn chớp nháy ấy, Quách Tỉnh thấy tóc hoa râm của lão, chàng động lòng
từ biu, nghĩ tới đời của con người, bất quá chỉ trăm năm vậy cần gì phải coi nặng hai chữ ân thù đến thế làm gì. Nay lão Độc Vật cũng là con
người gần xế chiều đến nơi, chết lúc nào cũng không hay hà tất mình đi
đoạt mạng lão làm gì cho ân hận; nghĩ vậy Quách Tỉnh biến đổi ngay lối
đánh, chỉ nghe hai tiếng “pác! pác!”, toàn thân Âu Dương Phong lảo đảo
như con diều đứt giât, bật văng xa ngoài ba trượng! Lúc này chỉ nghe Tây Độc hét lên một tiếng kinh người, máu miệng hộc ngay ra một đống, nằm
lăn ra đất hôn mê bất tỉnh nhân sự!
Các tướng lãnh Mông Cổ thấy nội trong đòn thứ ba, Quách Tỉnh đã đánh
ngã, ai nấy ngạc nhiên im phăng phắc, nhưng chỉ một lúc sau, tiếng hoan
hô cổ võ vang trùm lên hết, thì ra tính tình người Mông Cổ xưa nay ưa
tôn sùng kẻ anh hùng, dù cho người anh hùng đó là kẻ địch mình cũng vẫn
được hoan nghênh như thường, đằng này Quách Tỉnh và Khưu Xứ Cơ đã dám
đơn thân phó hội, đảm lược ấy cũng đủ khiến cho các tướng lãnh Mông Cổ
kính nể phục lắm. Lại thấy Quách Tỉnh chỉ ra tay trong ba đòn mà đã
khiến đối thủ phải trọng thương, chẳng những thế, mà trận đánh đã ngấm
ngầm nương tay là khác, có thể nói là “nhân hiệp kiêm vẹn, khí tráng sơn hà”, bởi vậy các tướng lãnh lúc này đã quên hẳn Quách Tỉnh là địch, nên ai nấy bất giác đều reo hò hoan hô tưng bừng!
Giữa tiếng reo hò vang lừng ấy, Quách Tỉnh quay người lại hỏi Hốt Tất Liệt rằng :
- Thưa Đại Hãn, năm chục ngàn tạ lương thuộc quyền sử dụng của Quách Tỉnh tôi rồi chứ?
Sắc mặt Hốt Tất Liệt biến sắc, bỗng hai viên tướng bước sát lại ghé tai nói thầm. Nghe xong Hốt Tất Liệt ngước mày rằng :
- Kẻ quân tử một lời hứa! Quả vương đã nói không đời nào sai hẹn, xe
lương đã sẵn sàng hết dưới chân thành Tương Dương, vậy bá phụ cứ việc
cho người ta khuân vác, quả vương tuyệt không hề ngăn cản!
Khưu Xứ Cơ không ngờ rằng Hốt Tất Liệt lại khảng khái nhận chịu thua như vậy, bất giác cả mừng, lên tiếng rằng :
- Tỉnh nhi, hãy đa tạ ân huệ của Đại Hãn đi!
Trường Xuân Tử dù sao cũng là tay lão luyện, biết chuyến này mình và
Quách Tỉnh vào hổ huyệt, lại nữa Hốt Tất Liệt lại là vị hùng chúa tính
tình thay đổi tùy theo cơn hứng, ba mươi sáu chước, “chuồn” là thượng
chước hơn!
Quách Tỉnh quay mình lại nói với Hốt Tất Liệt :
- Thưa Đại Hãn, ngoài sự đa tạ về số năm chục ngàn tạ lương ra, Quách Tỉnh tôi xin khuyên Đại Hãn một câu...
Hốt Tất Liệt cười rằng :
- Xin Quách bá phụ cứ việc nói!
Sắc mặt Quách Tỉnh hiên ngang, giọng rền vang như chuông đồng rang :
- Thái tổ Thành Cát Tư Hãn từng dẹp trên bốn mươi mất nước, binh oai lẫy lừng tít bên trời Âu, tuy có thể nói là số trời, nhưng thực ra cũng
phải ỷ lại về mưu sự tại nhân, nếu nhà Nam Tống không bị suy nhược và
các nước Tây Vực không nghi kỵ lẫn nhau, Mông Cổ chưa chắc gì đã chiếm
đánh dễ dàng như thế bửa tre ấy đâu. Trung Hoa là một nơi đất lớn người
đông, từ thời khai quốc đến nay chưa bị ngoại tộc chinh phục, cáo loạn
Ngũ Hồ, rút cục đi đến chỗ bị đồng hóa, thậm chí những sức Liêu Kim,
cũng không làm sao vượt qua phía Nam của Trường Giang, nay Mông Cổ tùy
là nước binh hùng tướng mạnh, thậm chí có thể nuốt trôi luôn nhà Tống,
nhưng Quách Tỉnh có thể quả quyết nói không đầy trăm năm sau, thế nào
cũng bị đuổi về Mạc Bắc, và từ đó sẽ không bao giờ ngóc đầu hưng quốc,
nằm hẳn vào thế nô bộc là khác! Đại Hãn là kẻ anh minh túc trí, nên suy
tính kỹ và nghĩ cho xa thêm...
Hốt Tất Liệt tỏ vẻ không vui, trong bụng thầm nghĩa: “Hừ! Ngươi tưởng ta không đủ tài thống trị Trung Nguyên sao?”. Tuy nghĩ vậy, nhưng sắc mặt
Hốt Tất Liệt vẫn điềm nhiên rằng :
- Đa tạ bá phục đã chỉ giáo!
Quách Tỉnh thấy Hốt Tất Liệt cho câu nói của mình là không quan trọng,
trong lòng có vẻ bất mãn, nhưng nghĩ cho kỹ lại, Hốt Tất Liệt là kẻ dã
tâm đầy mình, với miệng lưỡi chậm chạm của mình làm sao mà lay chuyển
được ý chí của hắn, thôi thì quay về Tương Dương cho được việc, nghĩ vậy bèn cùng với Khưu Xứ Cơ cáo biệt với Hốt Tất Liệt. Ra khỏi doanh trại
Mông Cổ, về thẳng đến chân thành Tương Dương, Quách Tỉnh cất giọng nói
lớn với quên sĩ trên đầu thành :
- Đại Hãn nay đã bằng lòng cho vay lương thực, và đã cho người chuyên chở đến. Vậy mau cho người ra thành tải ngay vào!
Quân sĩ trên thành ngỡ đâu mình nằm mộng, nhưng dưới chân thành rõ ràng
xe lương đang xếp thành lối chỉnh tề và cả Quách đại hiệp và Khưu đạo
trưởng đứng ngay đó, khiến họ không thể nào không tin, La Văn Hoán tức
tốc hạ lệnh mở cửu thành phái ngay ba ngàn quân tinh nhuệ ra thành để áp tải xe lương, nhưng thực ra những binh sĩ này đã mất hết oai phong của
hai chữ “tinh nhuệ” rồi, trong lúc họ vừa kề gần xe lương và sửa soạn
vận chuyển, thình lình trong doanh trại nổi lên một tiếng pháo, bụi cát
ngập hẳn lên một vùng, chớp mắt, có đến mấy ngàn quân kỵ binh rầm rộ
xông ra khỏi cổng doanh trại!
Thì ra Hốt Tất Liệt, đã dung nạp ngay ý kiến đề nghị của hai vị tướng
vừa rồi, nhân lúc Quách Tỉnh gọi người ra mở cửa thành vận lương, xua
quân đánh vào thành, hành động tuy có thể bị ghép vào bội tín, nhưng
cuộc tấn công vào thành Tương Dương này nằm sau thời gian đã giao xe
lương, chứ không phải trước thời gian giao lương, nói trắng rằng vẫn
chưa có thể trách là phạm ước nên khi quân Tống mở xong thành, quân Mông Cổ đã như ong vỡ tổ tràn như nước lũ tiến về hướng cửa thành Tương
Dương!
Quách Tỉnh thấy Hốt Tất Liệt dùng đến thủ đoạn đê tiện trâng tráo như
vậy, bất giác cả giận, chàng quát lên một tiếng, vung ngay cây Huyền
Thiết chận ngang lối lại, quát một tiếng dữ dội như sấm rần :
- Quân vô liêm sỉ, dám nuốt lời hứa sao?
Đám quân sĩ Mông Cổ thấy thân khí oai phong lẫm liệt của Quách Tỉnh như
vậy, chúng chợt nhớ đến cảnh giao tranh oai hách của chàng vơí Âu Dương
Phong, cả lũ đâm ra ái ngại, đoàn kỵ binh đi đầu đâm ra băn khoăn do dự
không dám tiến bước, quân sĩ bên Tống vội vàng nhân cơ hội đẩy lẹ ngay
xe lương vào thành.
Chiến trường lúc này hiện ra một cảnh sắc kỳ lạ một bên là quân “gầy
đói” của nhà Tống đang cố sức đẩy các xe lương vào thành, còn bên nọ
toàn những binh mã hùng tráng của quân Mông đang hăm he nhìn đám quân
chuyển lương, còn Quách Tỉnh đứng giữa như phân biệt ranh giới Nam Bắc,
vô tình đã tạo nên một nơi “phi xâm phạm” của chiến địa, chẳng khác nào
như “sông Sở đất Hán”, quân Mông không dám cượt thêm nửa bước. Một chập
sau, bên hữu dực của quân Mông Cổ, chợt xông ra một viên tướng áo bào
đen, lớn tiếng rằng :
- Rõ lũ toi cơm cả! Sao không chịu xông ngay tới? Đại quân Mông chúng ta trăm ngàn tinh binh, chiến sĩ tinh nhuệ, tại sao lại đi ngán sợ một
thất phu như vậy?
Sau câu nói này cánh quân hữu dực lập tức xôn xao náo động, nhưng Quách
Tỉnh không chờ chúng, chàng vội cướp ngay quyền ưu tiên, hét lên một
tiếng dữ dội, cả người lẫn kiếm tung mình bay vọt qua, tên tướng áo bào
đen biết chuyện chẳng lành đang tính cho ngựa thối lui, nhưng ngay trong thời gian nhanh như tóe lửa ấy, Huyền Thiết kiếm của Quách Tỉnh đã vang lên hai tiếng “soạt! soạt!”, viên tướng áo đen đã bị chặt thành bốn
đoạn!
Một cảnh thịt bay mái tóe tứ tung, “mưa máu” nói hổi ấy đã văng khắp vào mặt những quân lính gần vùng, lúc đó Quách Tỉnh mới quát lớn :
- Số lương này chính do kim khẩu của Đại Hãn đã tặng ban cho ta, nếu có
ai giỏi hơn vị tướng áo đen, xin cứ việc lên mà ngăn cản đi!
Câu quát ấy khiến cho quân Mông khiếp sợ, mọi người đưa mắt ngó nhau,
không tên nào dám tiến gần, Quách Tỉnh tay cầm Huyền Thiết kiếm đứng uy
nghi một nơi. Trông chàng lúc này còn oai phong lẫm liệt hơn Trương Dực
Đức khi hét gãy Trường Bản Kiều trong Tam Quốc Chí, lúc này cả vạn quân
Mông trên chiến trường, ai ai cũng khiếp thần thần oai của Quách Tỉnh,
đành trố mắt xem đoàn quân “đói” của nhà Tống vận chuyển hết xe lương
vào thành!
Quân dân trong thành Tương Dương thấy từng xe gạo được đẩy vào thành,
tiếng hoan hô vang lừng khắp nơi. Một tạ ở đây có đến một trăm tám chục
cân, tổng số là có đến chín triệu cân, số lương này tuy khá lớn, nhưng
cũng chưa thể nói là giải quyết hẳn cuộc khủng hoảng về thiếu lương,
nhưng có thể tạm duy trì quân dân trong một tháng trời, ngay tối hôm đó
cả trăm ngàn chiếc bao tử của quân dân toàn thành Tương Dương được hưởng một bữa ăn ngon và no, tinh thần binh sĩ lại lên như diều gặp gió!
Về phía Hốt Tất Liệt, chuyến này bị “lỗ vốn” nặng nề, đã thế Âu Dương
Phong lại còn bị thương nặng, trong lòng vị Đại Hãn buồn rầu không vui,
hắn ra lệnh cho quân y chữa thương cho Âu Dương Phong, một mình ngồi thơ thẩn trong trường suy gẫm tìm kế công phá thành Tương Dương, chẳng bao
lâu trời đã điểm canh hai, chợt nghe phía ngoài có tiếng tù và vang lên
inh ỏi!
Hốt Tất Liệt cả kinh, vội vàng đứng ngay dậy, tưởng đâu quân nhà Tống phát động dạ chiến!
Ngay lúc đó, một binh sĩ chạy ngay vào trướng báo cáo :
- Muôn tâu Đại Hãn, phía ngoài trại có một đoàn người ngực lối trên hai
trăm người, nhưng toàn là nữ binh, người dẫn đầu là một mụ đàn bà già,
tự xưng là Xích Tâm Công Chúa, đòi xin được yết kiến Đại Hãn!