Trước ngày lễ Giáng Sinh, Harry đã kết thúc hai trận Quidditch, bọn họ thắng Ravenclaw nhưng thua Slytherin. Họ bắt được Golden Snitch nhưng thua về điểm số. So với hình dáng nhỏ gầy xốc vác của đám Lửng con thì đội viên mà Nhà Rắn tuyển chọn ra chính là một đám to con cường tráng, giúp bọn chúng cực kỳ nổi trội trong việc ghi bàn.
Mặc dù vậy nhưng Harry cũng không mấy uể oải, cậu mạnh mẽ cam đoan với Tom rằng sang năm bọn cậu nhất định sẽ chiến thắng. Tom đáp lại một cách rất đơn giản, cậu ta dí cái đầu đen thùi liên tục ngọ nguậy đó vào đống sách bắt cậu tiếp tục hoàn thành xong đống bài tập của mình.
Gần đây Tom rất chăm đi khám phá Thư viện, với việc đó Harry cũng không lo mấy, dù sao ngay cả Khu Cấm Tom cũng đã vào được từ lâu rồi, cậu không có cách nào có thể ngăn cản được, mà cậu cũng đã quyết định muốn thử đi tin tưởng Tom.
Giáng Sinh năm nay hai người vẫn tiếp tục ký tên góp mặt trong danh sách ở lại trường học, ở lâu đài huyền bí này vượt qua ngày lễ trắng bạc. Đám bạn của họ đều về nhà cả, phòng sinh hoạt nhà Hufflepuff trống không, Tom dứt khoát đem sách vở dọn tới chỗ Harry cùng nhau làm.
Thư viện trong ngày nghỉ lễ Giáng Sinh cũng rất yên lặng, Tom có thể tự do xuyên qua trong đó mà không bị ai quấy rầy, nhân lúc Harry còn đang nằm úp sấp trên bàn ngủ hoặc nghịch mấy tấm giấy da dê, đi chỉnh lý tư liệu mà cậu ta cần.
Từ rất sớm Tom đã luôn đi tìm một đáp án, cậu biết Harry đã thừa nhận mình, đồng thời cũng đáp ứng với cậu là sẽ cũng cậu tìm ra câu trả lời đó.
Cậu tìm hết toàn bộ những ghi chép ở Hogwarts, nhưng không có bất cứ tài liệu nào có ghi chép liên quan tới họ Riddle cả, thế là cậu không thể làm gì khác hơn là điều tra từ tên lót của mình là Marvolo, lật xem cả những tài liệu lịch sử xa xưa, cuối cùng cũng tra được thân thế của mình.
Ông ngoại cậu, Marvolo Gaunt, là huyết mạch của Slytherin, bảo sao năm đó suýt nữa thì Mũ Phân Loại đã đưa cậu vào Nhà đó, cậu sinh ra đã là một Slytherin.
Nhưng số phận lại kỳ diệu như vậy, nếu không từng gặp mặt Harry Potter ở trong cô nhi viện, cậu hẳn sẽ thuận theo quỹ tích vốn có trở thành một Slytherin tiêu chuẩn, coi trọng huyết thống, khinh rẻ Muggle yếu ớt. Tuy bây giờ cậu vẫn ghét loại người bậc thấp không có Phép thuật kia, nhưng cậu có thể nguyện vì Harry mà nhẫn nhịn, ít nhất cũng coi như không thấy.
Đúng vậy, quỹ tích của số phận đã thay đổi, cậu không còn chỉ là Tom Marvolo Riddle, cậu có Nagini, quen biết với Tử Xà trong Phòng chứa bí mật - mà còn quan hệ khá tốt. Chính cậu đã có đủ tư cách để kế thừa Slytherin, nhưng cậu nghĩ nhiêu đó vẫn là chưa đủ, cái danh hiệu đó không đem lại cho cậu điều gì, cậu hẳn phải dựa vào lực lượng của chính bản thân mình, cậu là một hùng ưng chuẩn bị giương cánh bay lượn trên bầu trời, tuyệt đối không bao giờ cam chịu sống mãi trên mặt đất.
Tom bình tĩnh đem toàn bộ tư liệu chỉnh lý cẩn thận, từ từ biết được mẹ của mình là Merope Gaunt, cũng với việc mình còn có một người cậu vẫn còn sống, nhưng cậu đã đem sự kích động của mình ẩn giấu kín kẽ, cậu sẽ đi tìm người thân duy nhất còn lại này của mình, tìm hiểu rõ thân thế của bản thân.
Tom tìm được Harry trong phòng sinh hoạt chung Hufflepuff – đang ngủ trên sofa, kính mắt để một bên trên bàn, mớ tóc rối bời đen thùi chôn giữa đống gối và tay vịn, mặt còn hằn nguyên vết hoa văn trên tay ghế nhăn nhúm, miệng nhếch nhếch có vệt nước miếng mơ hồ, quyển sách trên tay sắp rớt nhưng không thể vì đã được ôm chặt giữa cánh tay, một chân thả dưới đất.
Tom ngạc nhiên với tư thế ngủ của Harry, nhịn cười ngồi xuống một bên ghế, buông sách vở xuống, lấy tay gẩy gẩy tóc Harry. Mái tóc đen thùi đó dường như có sức mạnh kỳ lạ, loạn chỉa khắp nơi mặc kệ sức hút của trọng lực, nhưng sờ vào tay thì lại mềm mềm mượt mượt. Ngón tay Tom dừng lại vết sẹo trên trán Harry, mềm nhẹ mơn trớn.
Vết thẹo đó trông không giống như là bẩm sinh, Tom đã từng hỏi Harry sao lại có vết thẹo kỳ lạ như vậy, nhưng Harry chỉ mỉm cười không đáp.
Tom chưa từng nói với Harry, về vết thẹo đó, cậu cảm thấy thân thiết kỳ lạ, khi đụng vào đó cảm giác như pháp lực cũng như đang cộng hưởng vậy, nó như một cầu nối kỳ lạ giữa cậu và Harry.
Tom như bị mê hoặc, cúi người, để hơi thở của mình phả lên những sợi tóc đen, rung rung lắc lắc, không kìm lòng được mà đặt một nụ hôn mềm nhẹ xuống vị trí vết thẹo hình tia chớp. Harry không tỉnh lại, Tom bình tĩnh ngồi về vị trí của mình, cầm lấy sách lật xem, nhưng ánh mắt phiêu hốt bỏ qua những chữ cái trên trang giấy, không biết dừng lại nơi nào.
Harry nằm mơ.
Cậu biết cậu đang nằm mơ, cậu mơ thấy Ron, Hermione đang ở bên cạnh mỉm cười vui vẻ, thấy Neville, Luna, Ginny cùng những người khác cũng ở đó không xa, cặp song sinh Weasley cưỡi chổi bay trên đầu bọn họ, tất cả mọi người đều đang cười to, cười vui vẻ cực kỳ, như là chưa từng có người rời đi. Harry thậm chí còn thấy được ba mẹ và cha đỡ đầu đang nói chuyện với thầy Lupin, mọi người đều còn sống.
Cậu trong mộng cũng cười, nhưng tránh đi bàn tay của Ron và Hermione chạy ra ngoài, cậu không rõ mình muốn chạy tới đâu, chỉ biết mình đang tìm kiếm gì đó.
Cậu chạy, chạy tới tận cùng thảo nguyên, đó là một vách núi sâu không thấy đáy, cậu đứng đó mờ mịt, nhưng vẫn không biết thứ mình đang tìm kiếm là gì.
Là cái gì đã biến mất?
Cậu rõ ràng đang cười, nhưng trong lòng dường như trống rỗng một khoảng lớn, chua sót thương tâm.
Đừng đi.
Đừng đi.
Đừng bỏ lại tôi...
"Harry..."
Có người gọi tên của cậu, giọng nói mà cậu thích.
Bàn tay đưa ra phía trước của cậu bị ai đó nắm lấy, ấm áp, khiến cậu cuối cùng đã mở mắt.
"Harry," Gương mặt anh tuấn của Tom dừng lại trong tầm mắt của Harry, nắm lấy tay cậu, lo lắng, "Cậu gặp ác mộng à?"
Harry ngẩn ngơ mở to đôi mắt màu xanh lục, mờ mịt nhìn xung quanh, hồi lâu mới lấy lại được tinh thần. Cậu nhớ ra rồi, Tom đi thư viện, còn cậu ngồi học bài ở phòng nghỉ công cộng, không biết có phải do xung quanh quá mức ấm áp thoải mái hay không mà cậu cứ thế đã ngủ thiếp đi.
Harry ngồi dậy, với lấy chiếc kính mắt, phát hiện ra Tom vẫn nhăn mặt nhìn mình, không khỏi cười.
"Tui không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi."
"Lần sau đừng ngủ ở phòng sinh hoạt, dù rất ấm áp cũng không được." Vẻ mặt Tom đầy không đồng ý, nhưng tựa hồ cuối cùng đã yên tâm ngồi lại chỗ của mình, thong thả cầm quyển sách lên coi.
Harry lắc đầu, những sợi tóc rối tung cũng lắc lắc theo: "Không sao, cũng thông thường thôi."
Năm đó, bảy năm cậu ở Hogwarts, số lần cậu gặp ác mộng so với số lần bị thầy Snape trừ điểm cũng tương đương nhau, cuối cùng thậm chí cậu quen luôn với Thuốc vô mộng. Vừa nghĩ tới đoạn ngày luôn phải mang theo một đôi mắt gấu trúc, Harry cũng chỉ có thể cười khổ, hơn nữa cơn ác mộng này còn có liên quan trực tiếp tới người đang ngồi bên cạnh.
Tom không hiểu ý Harry, cho rằng đó cũng là di chứng để lại từ hồi nhỏ, ánh mắt không khỏi tối sầm xuống, đưa tay xoa xoa tóc Harry, khiến mấy cọng tóc ương bướng gọn gàng hơn.
Harry lẳng lặng ôm gối ôm, chờ Tom rút tay về mới thong thả xích lại bên phía tay vịn gần cậu ấy, "Cậu đói chưa? Tui muốn tới phòng bếp kiếm gì đó ăn."
"Chờ chút nữa đi." Tom gấp quyển sách lại, nhìn Harry trầm tư, một lúc sau mới nhẹ nhàng chậm chạp thở dài, "Tui có chuyện muốn nói cho cậu."
Tom đem những thứ mình biết được nói cho Harry, giọng điệu rất bằng phẳng. Như đang nói chuyện về thời tiết hôm nay thế nào vậy. Cậu nói cho Harry rằng muốn đi tìm chân tướng, tìm hiểu về thân thế của bản thân.
Harry ban đầu chỉ dựa vào tay vịn, sau thì càng lúc càng cúi thấp, chờ Tom nói xong câu cuối cùng thì Harry đã dựa mái đầu bù xù của cậu ta vào trong lòng cậu. Tom vỗ về mái tóc mềm mại, cảm thấy vừa ấm áp vừa hơi buồn cười, nhìn Harry thay cậu lo lắng thương tâm, cậu cảm thấy dường như cũng bình tĩnh trở lại.
Dù bề ngoài Tom có lạnh nhạt thế nào thì trong lòng cậu vẫn thật để ý.
"Tui muốn đi tìm người kia." Tom nói. Tom cũng không nói rõ là ai, nhưng cả hai đều rõ người đó là Marvolo Gaunt.
Harry ngẩng đầu, nhìn thẳng Tom: "Tui đi cùng cậu, chờ tới khi nghỉ hè ấy, được không?"
"...Ừm." Tom vốn chỉ định len lén đi, nhưng dưới con mắt xanh lục chờ đợi của Harry chỉ đành bất lực thỏa hiệp.
Harry lại chôn đầu vào lòng Tom, tựa hồ đã yêu thích vị trí thoải mái này, chần chờ một chút, mới chậm rãi hỏi: "Vậy bây giờ, có thể đi phòng bếp không?"
Tom cười.
Ngày Lễ Giáng Sinh, Tom và Harry lén lút chạy vào Mật thất, tặng cho Tử Xà một chiếc khăn quàng cổ thật dài thật dài, vì Tử Xà đang ngủ đông, nên bọn họ đem món quà đó đặt trên người nó rồi rời khỏi. Nagini nhận được một quả cầu len từ chỗ Harry, tuy nó oán giận nói mình không phải con mèo Snowflake, nhưng vẫn chơi với quả cầu đó cực kỳ vui vẻ; Tom tặng Nagini một cái ổ của riêng nó, để nó không cần chiếm cái ghế làm chỗ ngủ nữa.
Bọn họ cũng nhận được rất nhiều quà từ bạn bè, thậm chí Larissa cũng tặng quà cho bọn họ. Năm nay Harry thử tặng quà cho Dorea và Charlus, một bộ tách trà kiểu Anh tinh tế, Dorea hồi âm nói rằng cổ thích cực kỳ, và tặng lại cho Harry một bộ phụ tùng bằng lông dê, từ mũ lông dê, tới giày lông dê đủ cả, nguyên bộ đều là màu trắng. Nhưng Harry chỉ mặc thử một lần sau đó đem cất kỹ dưới góc cùng của tủ áo, theo Tom nói, cậu mặc vào trông không khác gì một con dê trắng. Tuy Tom dùng giọng khen ngợi để nói, nhưng Harry vẫn rất ngại ngùng.
Harry tặng Tom một chiếc chén đồng có thể thay đổi màu sắc theo tâm trạng, Tom thì tặng Harry một bộ chăm sóc dụng cụ Quidditch, Harry dự định giữ thật tốt phần quà đó cho tới cuối tháng.
Tuyết năm nay rơi đặc biệt nhiều, dù Người giữ khóa không ngừng đi quét dọn tuyết đọng ngoài trường học, nhưng chỉ đến sớm ngày hôm sau nó đã đọng thêm một tầng dày, nhưng trên tầng tuyết dày như vậy là cả đám học sinh đang điên cuồng đùa giỡn. Những học sinh trở lại từ ngày nghỉ lễ Giáng Sinh vẫn có cơ hội cùng nhau chơi ném tuyết khắp nơi, khiến các thầy cô đặc biệt mất hứng.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, buổi tối, Harry kéo Tom len lén tới phòng bếp, cậu làm một chiếc bánh kem cho Tom, mừng vì tay nghề của mình vẫn chưa thụt lùi, bởi Tom đã khen là ăn rất ngon. Chờ bọn họ cùng nhau giải quyết xong bánh kem, Harry mới rút ra quà của mình.
Là một món cậu đã thấy trên danh sách hàng hóa của tiệm đặt cú mèo, một chiếc khuy cài măng sét bằng bạc tinh tế, trên đó là một con ưng đang giương cánh, bên cạnh còn có pháp trận chúc phúc và phòng ngự đặc thù. Lần đầu tiên nhìn thấy Harry đã thích nó, vừa nội liễm vừa xa hoa – tuy rằng khá giống luận điệu của đám quý tộc, nhưng cũng rất hợp với một nam sinh anh tuấn ưu nhã như Tom.
"Không thể không nói, ánh mắt của cậu đích xác đã có tiến bộ." Tom đem chiếc khuy cài lên tay áo, hài lòng ngắm nghía.
Tom năm thứ hai đã tỏa ra một ký chất ưu tú hơn người, cử chỉ ưu nhã thanh lịch chuẩn chỉ còn hơn cả quý tộc, hơn nữa vẻ ngoài càng anh tuấn hơn, mới năm thứ hai đã có rất nhiều "fan". Chưa nói, lúc đeo khuy măng sét Tom càng hấp dẫn ánh nhìn.
"Ôi không, tui có thể tưởng tượng được Tom năm tư sẽ được hoan nghênh cỡ nào rồi." Harry che mặt làm bộ than khóc, thế là Tom nhướn mày, rút đũa phép làm một bùa phép đùa dai vô hại để cái "than khóc" đó trở thành sự thật luôn.
Nhìn Harry đang lăn lộn kêu gào trên sofa, ánh mắt Tom dịu dàng.
"Tui mong mỗi sinh nhật đều có thể qua cùng cậu, Harry." Đây là ước nguyện trước khi Tom thổi tắt nến.
Cuối cùng cũng sống sót qua cuộc thi, đến cuối học kỳ, Nhà thắng được Cúp Nhà là Slytherin, cộng thêm thắng Cúp Quidditch, năm nay bọn họ vẫn đắc ý vô cùng; xếp thứ hai là Ravenclaw, dựa vào thành tích bình thường trên lớp của bọn họ thường sẽ được cộng kha khá điểm, phần lớn là tới từ Tom, bọn họ sát ngay sau Slytherin; xếp thứ ba là Nhà của Harry, vì bọn họ đi học chăm chỉ, cũng ít bị trừ điểm; cuối cùng là Gryffindor, tinh thần hiếu kỳ tràn ngập luôn luôn sẵn sàng thám hiểm khắp nơi khiến rubi của bọn họ khó có thể bảo tồn.
"Hey! Harry, nghỉ hè năm nay mấy bồ có đi đâu không? Ba mẹ tui nói muốn dẫn tui qua Pháp, có thể dẫn theo hai bồ đi cùng?" Argus lướt qua chiếc bàn dài lấy một phần bánh pudding xoài, vừa quay đầu nói nháy mắt với Harry và Tom.
Harry cười lắc đầu, "Không được, nghỉ hè này bọn tui có việc rồi."
"Ôi! Tiếc thế." Trên mặt Argus tràn ngập tiếc nuối.
Walton ở bên cạnh nhìn mấy đứa, cũng cười nói: "Này! Được rồi, năm nay tui cũng ra nước ngoài, bà nội tui nói muốn dẫn tui sang Đức coi..."
"Đức á!" Galen giật mình trừng mắt nhìn, "Trời ạ, Walton bồ không biết tình hình bên Đức bây giờ hả? Giờ sao có thể sang Đức chơi chứ!"
"Tui biết," Walton gãi gãi đầu, thẹn thùng cười, "Chỉ là nội muốn dẫn tui đi xem phố phép thuật bên đó, bả muốn mua sách. Chúng tui sẽ không sang giới Muggle."
"Ngay cả vậy vẫn phải cẩn thận," Argus cũng lắc đầu, "Dark Lord bên kia cũng là một Phù thủy!"
Harry cau mày nhìn bọn họ nói, không quá rõ bọn họ đang thảo luận về cái gì, cậu nhìn sang phía Tom, Tom hiểu rõ vỗ vỗ đầu cậu, dùng khẩu hình nói chờ lát nữa.
Dùng cơm xong, mỗi người đều tự trở về phòng mình thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Tom và Harry đã sớm dọn xong, kéo hành lý tạm biệt mấy người bạn, bọn họ đi trước lên xe lửa.
Bọn họ chiếm nguyên một thùng xe, Harry dùng hai tấm giấy da biến thành gối ôm, thoải mái ngồi trên ghế.
"Bên Đức đang có chiến tranh, Harry, nước ta cũng tham chiến." Tom tựa bên người Harry, rút một quyển sách ra, thong thả giải đáp nghi vấn của Harry, "Tuy sẽ không lan sang bên này nhưng vẫn nên cẩn thận."
"Chiến tranh..." Harry ngẩn người, cuối cùng nhớ tới đây là Chiến Tranh Thế Giới Lần thứ hai được ghi lại trong lịch sử, theo như hiểu biết đời trước của cậu, thì là do Dark Lord đời I bên giới Phù thủy, Gellert Grindelwald cầm đầu, cũng gián tiếp ảnh hưởng tới Dark Lord đời II, sự quật khởi của Voldemort.
"Tui ghét mấy thứ đó," Harry rầu rĩ ôm chặt gối, để mặt mình ghé vào phía trên, chỉ để lộ một mái tóc đen rối bời, "Công kích, chết chóc... gì đó, chiến tranh."
Bàn tay Tom nhấc lên chuẩn bị an ủi Harry thoáng dừng, cuối cùng hạ xuống mái tóc đen, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Đừng nghĩ cái đó, nó sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta," Tom gấp sách, cúi đầu nói bên tai Harry: "Cậu chỉ cần nhớ kỹ, chuyện đã đồng ý cùng tui đi tìm lời giải thôi."
Harry ngẩng đầu, gương mặt đỏ hồng đẩy khuôn mặt quá gần của Tom ra, bịt lỗ tai nhíu mày lầm bầm: "Tui biết rồi!"
Tom xoa xoa tóc Harry, lại đem sự chú ý của mình về với trang sách.
Không lâu sau đó, mấy đứa kia cũng lục tục lên xe lửa, đám Argus tìm được thùng xe của Harry, ầm ầm chen chúc vào, cũng chia cho bọn họ đống đồ ăn vừa càn quét trong phòng bếp.
"Tui yêu Gia tinh ở trường chết mất thôi, mỗi lần về nhà tui đều cảm giác mình gầy đi." Walton đau thương nhéo nhéo gương mặt tròn tròn của cậu ta, "Con nhà tui đã già lắm rồi, còn lẫn lộn cả giữa bít tất với khăn lau nữa."
"Cậu như vậy mà còn kêu ca, vậy Harry chẳng phải như gậy trúc à?" Galen nhịn cười vỗ vỗ vai Walton.
Harry đảo mắt: "Hey! Tui còn ngồi đây đó, mấy ngài ạ! Đừng lấy tui ra giỡn chứ."
Mấy người cười thành một đống, ngay cả Tom đang chuyên tâm đọc sách, khóe miệng cũng giương lên một độ cong nhợt nhạt.
Xe lửa xuất phát, từ từ đưa bọn họ trở lại nước Anh. Dọc theo đường đi bọn họ nói rất nhiều chuyện trời nam đất bắc, ăn một mớ chocolate con ếch, cuối cùng lưu luyến chia tay nhau ở nhà ga.
Đến tận khi ra khỏi nhà ga, Harry mới có thể cảm nhận được sự ảnh hưởng rõ ràng của chiến tranh. Dòng người trên đường tựa hồ mang đầy sầu lo, cảnh sát tuần tra bên đường cũng nhiều hơn, trên báo đăng tin tức về chiến tranh, còn có một số người vây quanh một góc đường nghe cha sứ cầu nguyện.
Tom cầm tay Harry, xoa xoa đầu cậu như trấn an.
"Chúng ta sẽ không có việc gì, chiến tranh sẽ không lan tới đây." Tom nói nhỏ, nắm chặt tay Harry, "Hơn nữa tui cũng sẽ ở bên cậu, đừng lo lắng."
Harry chớp mắt cười, "Tui biết."
Tuần đầu tiên trở lại cô nhi viện, hai đứa Harry dọn xong hành lý, xin phép bà Kohl cho nghỉ một thời gian, cùng Tom bắt đầu một chuyến lữ hành. Bởi điểm đến của bọn họ cũng khá xa, lại không thể sử dụng phép thuật nên phải đổi rất nhiều chặng giao thông mới tới được đến nơi.
Harry cũng không nhớ chính xác địa điểm, theo tư liệu mà Tom điều tra được thì chỉ biết đại khái ở vùng này. Xung quanh nơi này đều là những thôn trang nhỏ nằm rải rác. Con đường nhỏ ngoằn nghèo giữa những lùm cây, không khí tươi mát, bầu trời xanh trong suốt như một quả cầu thủy tinh.
Tom hỏi người dân ở thôn, theo phương hướng mà người đó chỉ tìm được cột mốc bằng gỗ cũ kỹ chỉ đường.
Hai người từ Great Hangleton, đi theo chỉ đường tới Little Hangleton ước chừng khoảng một dặm Anh.
Bọn họ đi một đoạn, phát hiện con đường mòn bị một đám cây bụi chặn ngang, sau khi vòng qua xuất hiện một sườn núi. Thôn trang vừa vặn nằm ở giữa hai sườn núi, có thể thấy giáo đường và nghĩa địa phía xa xa. Đi qua thung lũng, tại phía sườn núi đối diện có một trang viên xa hoa được cây cối bao phủ.
Harry đoán đó hẳn là trang viên nhà Riddle, nhưng Tom chắc vẫn chưa biết. Harry cũng không định nhắc nhở cậu.
Bọn họ đi vào trong thôn, tìm mấy người dân có vẻ hiền lành hỏi đường. Khi thôn dân vừa nghe Tom hỏi về dòng họ Gaunt thì đều biến sắc vội vã tránh né, chỉ có một bà lão mù giúp bọn họ chỉ đường.
Bọn họ vòng về con đường mòn ban đầu, ngay gần cửa thôn thì quẹo phải, từ giữa khe hở của lùm cây đi vào. Đó là một con đường nhỏ đầy bùn đất, cây bụi hai bên đường cao hơn hẳn phía bên kia, con đường đi dốc xuống, hướng về phía mảnh rừng rậm tối tăm bên dưới. Bọn họ dừng lại tại sát biên giới của cánh rừng.
Có một căn nhà nhỏ núp giữa rừng cây, chỉ có thể thấy loáng thoáng nóc nhà, còn bị dây leo và rêu xanh phủ kín cả. Ở đây ánh sáng cũng không đủ, bọn họ cẩn thận đi qua rừng cây, càng lại gần căn nhà rách nát kia, cửa sổ như là không thể lọt nổi một tia sáng, đầy mạng nhện và vết bẩn, một con rắn bị đóng đinh trên cửa chính.
Tiếng ho khan mãnh liệt đột nhiên truyền ra, tiếng va chạm và chửi bới vang lên một hồi, sau đó ván cửa bị đẩy mạnh ra từ bên trong. Con rắn bị đóng đinh trên cửa suýt vì thế mà bay ra ngoài, nhưng chẳng có ai thèm chú ý tới nó.
Người đàn ông đứng ở cửa thoạt nhìn mệt mỏi mà gắt gỏng, quần áo hắn mặc đã rất cũ nát, như là đã lâu không được giặt qua, có một mùi kỳ dị không biết của con gì từ trong phòng bốc lên. Tóc người đàn ông trước kia hẳn là màu đen, nhưng bây giờ xen lẫn cả xám trắng, gương mặt bẩn thỉu dính đầy bụi, con mắt vừa nhỏ vừa đen, nhìn qua có chút buồn cười, nhưng chẳng ai muốn cười.
{Cút ngay! Bất luận các người muốn làm gì!} Người đàn ông nhìn bọn họ la hét.
Harry ngẩn người, đang muốn mở miệng nói lại bị Tom kéo lại, trên mặt Tom hiện lên vẻ khiếp sợ. Sau đó Harry mới nhận ra.
Người đàn ông kia vừa dùng Xà Khẩu, người đó là cậu ruột của Tom, Morphin Gaunt.