Harry vào lều, dũng sĩ của hai trường khác đều đã tới, cộng thêm y, chỉ còn lại Neville. Moxipher nhìn y miễn cưỡng cười, nụ cười ấy cứng ngắc mà co quắp, thằng bé rất khẩn trương. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của Fleur trắng bệch, không ngừng lẩm bẩm, thoạt nhìn cô đã khẩn trương đến mức thần kinh. Harry như trấn an khẽ gật đầu với Moxipher, rồi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng khép mắt lại, lẳng lặng chờ. Qua một hồi, ngoại lều truyền tới tiếng bước chân khe khẽ. Y mở mắt, Neville xanh mặt đã vào. Giáo sư Sprout khá là lo lắng theo sau, bà thấy Harry ngồi trong góc, lập tức dắt thiếu niên tiến về phía y.
“Harry, tình huống của Neville rất tệ, trò có thể giúp ta an ủi thằng bé, được không?” Giáo sư Sprout nhờ Harry.
Harry thấy Neville sắc mặt xanh tím, muốn khóc mà không dám, nhíu mày, gật đầu với giáo sư Sprout. Giáo sư Sprout thấy y lấy ra mấy viên chocolate trong túi đưa cho Neville, cảm kích nhìn y một cái, rồi rời đi.
Vị chocolate ngọt ngào thơm lừng trấn an sự khẩn trương của Neville, đồng thời ngoắc Moxipher tới đây.
“Giáo sư Evans, cho em một viên với.” Moxipher liếm mặt cười xin.
Harry đẩy nhẹ Moxipher một cái, cười quăng cho thằng bé một viên, mắng: “Qua kia chơi đi!”
“Thầy không thể làm thế, em là trợ thủ tốt nhất của thầy mà, giáo sư Evans, làm thế là rất không nhân tình…” Moxipher cảm thấy không quản lúc nào, làm nũng với giáo sư là cách thả lỏng tốt nhất.
Harry từ tiết quyết đấu đầu tiên ở trường Dumstrang đã hết cách với thằng bé hoạt bát này, thế nên y rất không quý tộc liếc xéo Moxipher một cái. Nhưng chưa kịp nói gì, đã nghe tiếng bước chân tới gần, rồi hai người một trước một sau bước vào —— Ludo • Bagman và Barty • Crouch. Crouch vừa vào đã quăng ánh mắt về phía Harry và Neville bên cạnh, Harry rất cảnh giác phát hiện điều này, y âm thầm nhìn vị cục trưởng cục ngoại giao pháp thuật quốc tế bị con trai thay thế này, không biết người cha đáng thương kia giờ đang ở đâu? —— Harry không khỏi thổn thức, y đồng tình vị ác quan ấy, lấy tư cách một người cha.”Chà, được rồi!” Bagman cao hứng nói, “Có mặt cả rồi ư? Thật đúng giờ.” Ông đứng giữa bốn dũng sĩ, thoạt nhìn như một nhân vật phim hoạt hình khổ người quá lớn —— ông mặc một chiếc áo choàng ong vàng cũ kỹ.
“Ừ, rất tốt, nếu mọi người có mặt cả rồi —— là lúc bắt đầu!” Bagman nhẹ nhàng nói, ông giơ cao một cái túi tơ màu tím nhỏ, lắc lư trước mặt bọn họ, “Hiện tại, các vị sẽ lần lượt rút ra một mô hình trong cái túi này, đó chính là kẻ địch lát nữa các vị phải đương đầu! Mỗi người khác nhau —— ừ, phải —— các vị hẳn biết, sự đa dạng ấy mà. Tôi còn phải nhắc nhở gì nữa nào. A, đúng rồi, nhiệm vụ của các vị là lấy được quả trứng vàng! Rút thăm xong, các vị sẽ tới lều riêng của từng người, chờ khi khán giả đông đủ, chúng tôi sẽ dựa theo số thứ tự các vị rút được mà gọi lên sân khấu. Ách, hình như còn gì nữa nhỉ… Có gì cần bổ sung không? Barty?”
“Chậc, phải. Đương nhiên, sau khi làm xong nhiệm vụ của mình các vị phải về lều chờ hoặc trị liệu, thẳng đến khi bốn vị tuyển thủ đều hoàn thành xong nhiệm vụ, tổ trọng tài mới công bố điểm… Ừ, chỉ có vậy thôi, được rồi, Ludo, bắt đầu rút thăm đi.” Barty • Crouch nói.
Đối với việc quy tắc thi đấu bị thay đổi, Harry biết, so với tổ trọng tài của kiếp trước, tổ trọng tài lần này khổng lồ mà quyền uy hơn, thế nên, sự an bài ở trước và sau khi thi đấu cũng tinh tế mà nghiêm ngặt hơn. Đặc biệt là dưới tình huống trình độ của y vượt trước bạn cùng lứa tuổi nhiều lắm, mà Hogwarts lại có hai dũng sĩ, dũng sĩ Dumstrang lại có quan hệ khá tốt với y, bọn họ nhất trí cho rằng, nên để bốn vị dũng sĩ ở trước khi đối mặt với rồng có một không gian suy nghĩ riêng. Cho dù bọn họ rất rõ lấy thời gian ngắn như vậy, Harry căn bản không có cách thiết thực hữu hiệu gì để đề cao năng lực của hai vị dũng sĩ khác. Nhưng bọn họ phải dùng thủ đoạn thoạt nhìn công bình ấy để khiến lũ nào đó có lẽ sẽ chít chít chéo chéo sau cuộc thi câm miệng, nhằm bảo đảm hoàn cảnh xung quanh các dũng sĩ đạt được tốt nhất.
Khi Bagman nói chuyện với Crouch, Harry tùy ý liếc nhìn bốn phía: Neville gật đầu, tỏ rõ đã nghe hiểu lời Bagman, cậu ấy thoạt nhìn rất tệ, sắc mặt đã xanh mét, thân thể tựa hồ còn run. Fleur thì vẫn lẩm bẩm, ra vẻ cao ngạo mà thần kinh. Moxipher xem như trấn tĩnh, nhưng ánh mắt thằng bé thỉnh thoảng nhìn về phía Harry lại bán đứng tâm lý khẩn trương của nó. Bagman ngay sau đó mở túi.
“Lady first…” Ông nói, đưa túi tới trước mặt Fleur.
Tiểu thư Delacour trẻ tuổi run rẩy thò tay vào túi, lấy ra một cái mô hình rồng xinh xắn, hoàn mỹ —— một con rồng lửa Trung Quốc, cổ nó đeo số “3”. Vì thế Harry khá vui sướng khi người gặp họa nghĩ: Quý cô xinh đẹp, nguyện Merlin phù hộ cô… Nếu cô lại vì cháy váy mà bị thương, chỉ sợ sẽ không ổn lắm đâu, dù sao lửa rồng lửa Trung Quốc phun ra nóng hơn các loài rồng khác nhiều, mà còn độ cao cũng vượt trội.
“Há, rồng lửa Trung Quốc, tiểu thư Delacour, chúc cô may mắn.” Bagman nói.
Sau đó là Moxipher, rút được số 2 tương đối an toàn, rồng mũi cụt Thụy Điển màu xám lam, Harry không thể không ca ngợi vận khí của Moxipher, vì rồng mũi cụt Thụy Điển là một loài rồng khá ôn hòa.”Cậu Laplace, rồng mũi cụt Thụy Điển số 2, chúc cậu may mắn.” Bagman chúc phúc.
Sau đó, ông cầm túi tới trước mặt Harry, tỏ ý Harry rút trước——
Vậy, thừa lại là số 1 và số 4. Harry thông qua một ít tin tức biết, bốn con rồng lần này ngoại trừ rồng lửa Trung Quốc và rồng mũi cụt Thụy Điển, hai con khác không phải là rồng xanh Wales và rồng đuôi gai Hungary, mà là loài rồng được xưng xấu xí nhất —— rồng đầu mủ Mexico và loài rồng được xưng thông minh nhất —— rồng xương sống Hy Lạp.
Harry tương đối có khuynh hướng để mình đối phó với rồng xương sống Hy Lạp, mà rồng đầu mủ Mexico thì chừa cho Neville.
Vì rồng đầu mủ Mexico tuy rằng bề ngoài xấu xí, nhưng tính cách ôn hòa, tốc độ chậm chạp, đồng thời sức lửa không cao, dễ đối phó hơn rồng xương sống Hy Lạp nhiều. Mà rồng xương sống Hy Lạp tính cách thất thường, trên người có lông chim rất xinh đẹp, mớ lông ấy khiến tốc độ bay của chúng ổn định. Quan trọng hơn là, răng, móng thậm chí là phần xương xước mang rô của rồng xương sống Hy Lạp có độc tính, mà còn nhờ vào lông chim tốc độ của chúng rất nhanh. Sức lửa rồng xương sống Hy Lạp phun ra tuy bình thường, lại có một điểm đặc thù, là loại lửa này dễ lan sang những vật có thể cháy khác. Có thể nói, chúng là một loài rồng cực kỳ nguy hiểm. Nhưng rồng xương sống Hy Lạp có trí tuệ rất cao, chỉ cần không chọc giận chúng, chúng sẽ không công kích. Thế nên, độ nguy hiểm của rồng xương sống Hy Lạp đối với Harry biết tiếng rồng, giao lưu được với rồng mà nói là tương đối an toàn.
Mà nếu đổi lại để Neville đương đầu với rồng xương sống Hy Lạp, lấy thể chất của cậu ấy, tuyệt đối ở giây đầu tiên chọc giận chúng. Như vậy, bằng vào tốc độ và độc tính của rồng xương sống Hy Lạp, cậu bé mặt tròn tuyệt đối không đỡ được đến khi các thầy dạy rồng nghĩ cách cứu viện, kết cục cuối cùng tuyệt đối chỉ là tử vong.
Mà rồng đầu mủ Mexico thì khác, tính tình cực kỳ ôn hòa, tuy rằng xấu xí, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tuyệt đối có khả năng dọa ngất. Nhưng tốt xấu không nguy hiểm đến mức đó, xuất hiện ngoài ý muốn cũng có thể đỡ đến khi các thầy dạy rồng nghĩ cách cứu viện. Sự thật là, Harry biết rõ con rồng này là lâm thời quyết định, vì không ai ngờ được sẽ có bốn dũng sĩ, mà còn tổ trọng tài cũng tính đến tình huống của Neville, thế nên yêu cầu một con rồng an toàn. Đây xem như cho Neville một cơ hội, dù rằng nó chỉ có một phần tư khả năng.
Harry nhìn cái túi, tay rất trầm ổn thò vào, lát sau y lấy ra một con rồng răng nhọn, đuôi dài, cánh ngắn nhỏ, chi trước có móng vuốt sắc bén và lông chim hoa lệ, chi sau cực kỳ phát đạt. Trên người con rồng này có khá nhiều lông, đuôi có mấy cái xương xước mang rô. Màu nằm giữa lục và lam, nó có một đôi mắt màu xám bạc, cực kỳ xinh đẹp. Đây chính là rồng xương sống Hy Lạp. Trên cổ con rồng này treo số “1”. —— rất tốt, không có ngoài ý muốn, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
“Chậc, cậu Potter là người đầu tiên à… Loài rồng này rất khó đối phó. Rồi, chúc cậu may mắn.” Bagman nói.
“Cảm ơn, ông Bagman.” Harry đáp lại.
Cuối cùng, là Neville, cậu run rẩy lấy ra mô hình thứ 4 duy nhất còn lại, Harry chú ý thấy cậu căn bản không hề nhìn bộ dáng của rồng, đã siết nó vào lòng bàn tay.”Ừ, rồng đầu mủ Mexico, thật là may mắn… Chúc cậu may mắn.” Bagman nói.
“Được rồi, các vị đều đã có mô hình!” Crouch nói, “Mỗi người đã rút ra con rồng mình sắp đương đầu, mà dãy số chính là trình tự của các vị, rõ chưa? Hiện tại hãy về lều của mình. Một khi đã vào rồi, cửa lều sẽ xuất hiện lằn báo màu đỏ, khi nó biến thành màu lục đồng thời phát ra âm nhạc, cũng có nghĩ là các vị nên ra khỏi lều để lên thi đấu. Khi đã đối phó xong con rồng, không quản bị thương hay không, biểu hiện thế nào, các vị tốt nhất đừng trở ra nữa, mãi đến khi dũng sĩ thứ tư kết thúc. Yên tâm, lều của các vị sẽ rất thoải mái. Điểm của phần thi sẽ được công bố vào bữa tối hôm nay. Rõ chưa?”
Bốn người không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Kế, Crouch dẫn Neville và Moxipher đi tìm lều của bọn họ, mà Fleur và Harry thì do Bagman dẫn đường rời khỏi cái lều được đặt ngoài sân thi này.
Bọn họ vào sân thi hiện tại không một bóng người, lều của Harry được đặt ở một khối đất bằng phẳng do nham thạch tạo thành, kề sát bức tường kéo sâu vào sân thi, cực kỳ hiểm yếu, mà còn ra vẻ người dựng lều không có bao nhiêu kinh nghiệm, lều hầu như đụng sát mép đất bằng. Tuy rằng không biết hai cái lều khác phải chăng cũng hiểm yếu như vậy, nhưng chí ít lều của Fleur không sát đến thế.
“Ông Crouch, có thể hỏi một tí, là ai sắp xếp vị trí lều không?” Harry không thể không lo lắng, vì vị trí lều của y quả thật ở rất gần rồng.
“Yên tâm đi, cậu Potter, vị trí lều là do thầy dạy rồng chuyên nghiệp sắp xếp. Tuyệt đối ở điểm mù của rồng, thả lỏng đi nào.” Bagman rất tự tin nói, sau đó nhìn Fleur vào lều của cô, rồi kéo lại Harry, rất thân thiết hỏi, “Con cảm thấy thế nào, Harry? Có gì là ta có thể giúp con không?”
“Không có.” Harry khô cằn nói.
“Nghĩ ra đối sách chưa?” Bagman lại nói, như là kẻ đồng mưu đè thấp giọng, “Ta không để ý chia xẻ một ít ý kiến, nếu như con cần, con biết đấy. Ý ta là,” Ông nói, ép giọng thấp hơn, “Ta rất xem trọng thành tựu của con, nếu có gì là ta có thể giúp được con cứ nói.”
“Không cần —— tôi đã biết mình phải làm gì, cảm ơn.” Harry nhàn nhạt nói.
Bagman thấy y đã định liệu trước, thế là đành phải khen mấy câu, sau đó để y vào lều