Draco vốn dĩ tính chung tổ làm độc dược với Harry, thế nhưng, cậu vừa đứng cạnh vạc, đã bị giọng nói mềm mại của xà vương dọa tới: “Cậu Malfoy… Ta phải nhắc nhở trò, chế tác độc dược cùng một vị đồng học đã có thể nấu ra thuốc bóng mượt đối với thành tích độc dược của trò là không có bất kỳ chỗ tốt gì.”
“Giáo sư…” Draco đã phát run.
“Giáo sư, ta nghĩ, Draco càng nguyện ý làm với Blaise, Pansy.” Harry mở miệng giúp Draco tìm một lựa chọn tốt nhất.
“Vậy thì, mời cậu Malfoy đừng làm ra những hành động khiến người khó hiểu thế nữa.” Xà vương nói, “A, cậu Malfoy, vì hành động vừa nãy của trò, 20 lần 《Hành vi thủ tục Slytherin》.”
Chết chưa, Draco ai oán nhìn Harry, đành phải cùng hai người bạn khác ngồi cạnh một cái vạc tính chất không tồi. Các tiểu động vật trong phòng học dựa theo trình độ thân mật rất tự giác cấu thành tổ hợp ba người hoặc hai người, chỉ có Harry đơn côi một mình trước vạc.
Mà giáo sư Snape nhìn thoáng học sinh trong phòng, nhíu mày, khẽ nói: “Harry • Potter, dời bàn làm việc của trò sang bên này, lập tức!”
Harry nghe xong, không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn thoáng xung quanh, bừng tỉnh —— ba người Neville, Ron và Seamus cách y không xa. Vì vậy, y lấy ra đũa phép thoải mái mà dùng thần chú lơ lửng, dời bàn làm việc sang chỗ giáo sư chỉ định. Kế bắt đầu chưng sên có râu, vừa chú ý tỉ lệ, vừa tiến hành thủ công giã nát răng nọc của rắn, khi đã nghiền răng nọc thành bột xong. Y lấy cây gai khô ra, không trực tiếp bỏ vào vạc như trên sách viết, mà là dùng nước lọc thấm ướt lại dùng dao cắt thành độ dài 1cm, rồi tiến hành sấy. Lúc này sên đã chưng thành màu vàng nhạt, nhắc nó ra khỏi lửa. Y rót nước lọc vào vạc, đổ bột răng nọc vào, thuận kim đồng hồ quấy 3 vòng, nấu tiếp. Cây gai giờ đã được sấy thành trạng thái cực kỳ giòn tan, Harry cẩn thận ngừng lại, khi vạc sôi trào thì cho sên vào, nghịch kim đồng hồ quấy 4 vòng, lập tức thêm cây gai, rồi để lửa riu, bản thân y thì tiến hành nghiền nát gai nhím, cũng làm thành dạng bột, khi vạc bốc lên khói trắng, mở vạc, vừa khống chế lửa vạc dần tắt, vừa dùng pháp thuật điều khiển gậy quấy chậm rãi thuận kim đồng hồ, trong nháy mắt lửa tắt thì ngừng lại, rồi đều đều đổ bột gai nhím vào.
Chỗ Snape chỉ định là cạnh bục giảng trước phòng học, Harry hầu như đối mặt với mọi người hoàn thành cả quá trình chế tác. Trong mắt rất nhiều học sinh, quá trình này y lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, rất ưu nhã thong dong, nhìn y nấu thuốc quả thực là nhìn biểu diễn, khiến người cảnh đẹp ý vui. Khi y đứng cạnh vạc chờ thuốc làm lạnh, dù là tiểu tổ của Draco cũng chưa chưng xong con sên theo trình tự trên sách, càng miễn bàn kẻ khác.Năm phút đồng hồ sau, Harry vô keo thuốc mụn ghẻ.
“Giáo sư, con xong rồi.” Harry tuyên bố hoàn thành.
“Slytherin thêm 20 điểm. Cậu Potter, về cách chế tác đặc biệt của trò, ta nghĩ trò có thể viết một bài luận văn.” Snape tuy đối với Harry rút ngắn một nửa thời gian, rất là tán thưởng, thế nhưng anh biết, Harry là một bậc thầy độc dược trình độ không thua gì mình, có thể làm được vậy cũng không kỳ quái, mà anh lại rất muốn biết phân tích của Harry đối với quá trình này.
“Dạ, giáo sư.” Mọi người trợn tròn mắt, nhìn Harry bắt đầu lưu loát thu dọn bàn làm việc, sao y làm được vậy?
“Cậu Potter, trò có thể làm bài tập.” Snape thậm chí động thủ để tác phẩm của Harry vào một cái hộp riêng, chuẩn bị nghiên cứu hiệu quả của nó.
“Cảm ơn, giáo sư.” Harry lấy ra bút lông dạ kỳ xinh đẹp, bắt đầu viết luận văn.
Mà giáo sư Snape tựa hồ cảm thấy hứng thú với luận văn của Harry, cứ thế xoay quanh y.
“Cậu Potter, ta đồng ý trò cắt cây gai thành khối nhỏ, nhưng vì sao phải dùng nước lọc thấm vào rồi mới cắt, cắt xong lại phải sấy?” Snape đột nhiên hỏi, khiến tất cả tiểu động vật kinh ngạc.
“Giáo sư, cây gai khô rất giòn, khi cắt dễ dàng khiến bột phấn văng khắp nơi, ngài không cảm thấy như vậy rất không quý tộc?” Harry cười nửa ghẹo một câu, khiến không ít tiểu xà thầm khen —— Potter, không hổ là quý tộc trời sinh. Nhưng Harry nhìn thoáng giáo sư, vừa viết lên tấm da dê, vừa sửa lại ngữ khí tiếp tục nói, “Đương nhiên, đó chỉ là một trong những nguyên nhân, chủ yếu là, cây gai khi khô, khó tránh khỏi lẻn vào các tạp chất, con để ý thấy một vấn đề thú vị, là trong cách chế tác ban đầu, trước khi thêm cây gai cần nghịch kim đồng hồ quấy 12 vòng, theo con được biết, pháp thuật hình thành khi quấy nghịch kim đồng hồ là rất mạnh mẽ…”
Harry vừa viết vừa giải thích, khiến các tiểu động vật dại ra.
“Chậc, Slytherin thêm 10 điểm, cậu Potter, có lẽ sau này trò có thể thường đến phòng làm việc của ta.” Snape dặn dò.
“Dạ, giáo sư.” Harry nâng mắt nhìn giáo sư độc dược, sau đó nở nụ cười, tiếp tục viết luận văn, “A, giáo sư, vạc bên kia hình như có chút không ổn.” Đột nhiên, y lơ đãng thấy được vạc của Neville, Seamus và Ron bốc lên khói đặc axit màu lục, lập tức báo cho Snape —— trừ điểm cũng tốt hơn bị thương, đúng không nào?
“Chết tiệt!” Snape vọt qua, khi tiếng ti ti rất lớn bắt đầu vang lập tức vung đũa phép, “Scourgify!” Giải trừ nguy cơ, Harry nghe ngài xà vương bắt đầu dùng chất giọng như tơ phun ra nọc độc, “Gryffindor trừ 20 điểm! Ba cái!” Harry thấy Draco nháy mắt ra dấu với Blaise, rồi tiếp tục nghe Snape vận dụng ngôn ngữ nghệ thuật cao siêu của mình, “Sao vậy? Ừ? Gryffindor cương trực công chính, thứ trên cổ các trò là vật trang trí sao?! Dù là bên trong nhồi vào cỏ lác, chí ít cũng hãy dùng con mắt chính trực của các trò nhìn xem chữ trên bảng đen kìa?! Hay nói, các trò đã mất cả bản năng nhìn?! Ba vị, ta không trông cậy vào các trò có thể thiên tài như Potter, thế nhưng, hy vọng các trò đừng để giáo sư độc dược học đáng thương của các trò xuất hiện ảo giác mưu sát ‘một trong hai Cứu Thế Chủ’! À, phải rồi, vì hành động lỗ mãng của các trò dọa phải giáo sư độc dược học đáng thương, thật đáng tiếc, Gryffindor cương trực công chính lại trừ 30 điểm…” Thấy Ron bị câu cuối cùng kích thích đến bất mãn thở ra tiếng, Snape không hề do dự tiếp từ, “Ba cái!”Bất công trắng trợn! Tiết học thứ nhất Gryffindor bị trừ 190 điểm. Harry bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh hơn nét chữ duyên dáng trong tay, y biết nếu giờ mình lên tiếng, sợ rằng giáo sư sẽ trừ ác hơn.
Bình tĩnh mà nói, Harry không hận Ron, dù sao y cũng có sai, y cho Ginny một giấc mộng không thể nào thành, cho dù y vẫn xem thiếu nữ kia như em gái. Thế nhưng, không từ chối thẳng thừng, bản thân đã là không đúng. Tuy rằng khi đó Draco vì y phân tích tâm tính của Ron, tất cả đều hướng về phía không tốt, nhưng Harry thủy chung không hạ sát thủ với Ron. Kiếp trước, y cuối cùng chỉ đánh ngất con út nhà Weasley. Y vẫn nhớ kỹ khởi đầu của tất cả, là sự chân thành của thiếu niên tóc đỏ. Nhưng mà, này không có nghĩa là y muốn có nhiều hơn tí quan hệ gì ngoại trừ quan hệ bạn học bình thường với Ron. Giờ y, có Sev, có Draco, có Blaise, không phải sao?
Hơn nữa, một kẻ đã cực kỳ già nua, u ám không thể nào làm bạn với thiếu niên đơn thuần có giá trị quan không đen là trắng, đúng không nào?
Mà đối với địch ý của người đàn ông nhà mình dành cho cậu bé tóc đỏ, y tin tưởng, chỉ cần Ron không khiêu khích, để anh phát tiết một hai lần, cũng là đủ rồi. Y lén nâng mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, người đàn ông y thật sâu yêu lấy, y biết anh càng nhiều là phát tiết sự sợ hãi của mình.
Các Gryffindor mới tới lần đầu tiện cảm nhận được ngôn ngữ nghệ thuật của đầu lĩnh rắn độc, mỗi người sợ đến không dám hó hé gì cả. Mà các Slytherin bắt đầu mắt đi mày lại, bọn họ đầy đủ hiểu được tâm tình của ngài viện trưởng—— xem ra, ngài viện trưởng rất không thích Weasley năm nhất.
Vì vậy, mọi người tiếp tục làm độc dược, thẳng đến khi tan học, các tác phẩm Slytherin nộp lên xem như hợp cách, mà Gryffindor chỉ nộp lên được mấy phần tác phẩm miễn cưỡng vừa mắt, này khiến Harry tiếc nuối thay cho Godric.
“Bài tập ở nhà: trình bày phân tích chế tác và công dụng của thuốc mụn ghẻ, ngoại trừ cậu Potter, mỗi người một tấm da dê dài 12 tấc Anh.” Ngài xà vương cho bài tập. Harry bắt đầu thu dọn luận văn của mình chuẩn bị tan học.
“Viết xong chưa? Cậu Potter?” Snape thấy bé con của mình cuộn tấm da dê lại.
“Giáo sư, một vài số liệu chính xác con cần đến thư viện đối chiếu.” Harry có chút đau đầu, tuy y có thể tùy ý gọi sách ở thư viện mà không bị phu nhân Pince biết, thế nhưng, có mấy quyển sách y không nhớ tên.
“Đương nhiên, cậu Potter.” Snape nói, “Chờ mong bài tập của trò.”
Harry cười cười, theo Draco, Blaise rời đi.
…
Trên bàn cơm bữa tối, các tiểu động vật vẻ mặt kính nể nhìn Harry, bọn họ nghe nói, Snape ở lớp độc dược khen Harry là thiên tài.
Phải biết, học sinh đạt được yêu cầu của giáo sư vốn không nhiều, có thể khiến anh tán thưởng là thiên tài, càng thiếu.
“Severus, buổi tối hẳn không bận chứ, tới phòng làm việc của ta, năm nay kẹo mới của Công Tước Mật rất ngon. Ta thích gậy cam thảo.” Dumbledore nói với song diện gián điệp đã từng.Snape chỉ là không hề biểu tình gật đầu.