[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Chương 31: 31 Quyển 3 - Chương 30


Chờ Harry chào hỏi các thành viên trong nhà xong, Draco mới biết người phụ nữ khí thế đầy mình kia là bà nội của Harry, Euphemia, cũng là một thành viên nhà Black, hắn đã từng thấy tên bà trên thảm treo tường ở nhà cũ Black.

"Bà ơi, bà còn nhớ mẹ Narcissa không?" Trong lúc Draco thơ thẩn, Harry đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên nhớ rồi, hồi nhỏ Narcissa rất an tĩnh, rất nhiều người đều nói nó không giống Black, nhưng bà biết nó chẳng qua là chưa gặp được người hoặc chuyện có thể khiến nó điên cuồng mà thôi.

Bà vẫn luôn thích cô bé đấy, à mà giờ nó đã không còn là cô bé nữa rồi."
"Cháu rất mừng vì bà thích mẹ cháu, cháu tin mẹ nhất định cũng rất thích bà." Khẽ gật đầu tỏ vẻ mình thật sự vui mừng, Draco tự dưng có linh cảm không ổn.

"Cháu là con trai của Narcissa? Càng nhìn kỹ càng thấy cháu giống mẹ cháu.

Mặc kệ là hình dáng khuôn mặt hay là mũi và miệng của cháu.

Cháu tên gì?" Euphemia nhìn kỹ Draco vài lần, cảm thấy mặt cậu bé này có thể làm bà nhớ tới Narcissa hồi còn nhỏ.

"Draco, Draco Malfoy.

Đương nhiên, bà có thể gọi cháu là Draco."
"Harry, Draco là bạn đời của cháu à?" Ông nội của Harry – Fleamont – tự dưng lên tiếng, lúc Euphemia nói chuyện, cụ vẫn luôn im lặng ở bên.

"Dựa theo bối phận, cháu là cậu của Draco đó.

Đương nhiên, hai đứa không cần để ý việc này, cha cháu – James – cũng là cậu của Sirius, nhưng hai đứa đó từ nhỏ đã quậy với nhau rồi, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng rủ nhau hết."
Choáng váng trước sự thật Harry là cậu của mình, Draco miễn cưỡng duy trì biểu cảm tự nhiên, thoáng liếc qua thấy Harry vẫn rất bình thường, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Hắn không khỏi cảm thán, có lẽ hắn nên học đặc điểm đặc biệt của Gryffindor trên người Harry, ví như lựa chọn làm lơ mấy thứ sẽ làm mình đầu váng mắt hoa.

"Dạ, ông nội, ông biết cháu đâu để ý việc này.

Ba với chú Sirius luôn gọi nhau là anh em, hơn nữa quý tộc Giới Phù Thủy nhiều lắm, nếu tính thật, cháu tin chắc rất nhiều người sẽ bị lòng vòng đến ngất mất." Harry thản nhiên trả lời, cùng lúc đó thấy James trốn ở sau lưng Euphemia, làm mặt quỷ, còn mẹ thì đau đầu nhìn cha.

"Ông nội, có lẽ cháu còn cần thực hiện nghi thức cuối cùng cho thức tỉnh linh hồn, phải không?"
"Đúng rồi, chỉ cần là Potter thành công thức tỉnh linh hồn thì đều sẽ phải tiến hành nghi thức này, xem ra cháu đã tìm hiểu kỹ càng." Thấy Draco có vẻ lo lắng, Fleamont rất vui mừng, cháu trai đã chọn được một người bạn đời tốt rồi.

Nhớ tới mỗi đời Malfoy hình như chỉ có một người thừa kế, Fleamont đột nhiên cảm thấy mình nên giúp cháu trai một tý.

"Không cần lo đâu, nghi thức chỉ để báo cho các tổ tiên rằng cháu đã thức tỉnh linh hồn thành công, cộng thêm sau này tên của cháu sẽ có thêm một cái Peverell ở giữa, không có nguy hiểm gì đâu.

Ông đoán có lẽ Draco sẽ muốn đi cùng Harry, phải không? Đó sẽ là một cảnh rất có ý nghĩa, nên biết không phải Potter nào cũng có thể thức tỉnh linh hồn, cho nên rất ít người được thấy cái nghi thức đó."
"Đương nhiên, cháu rất muốn chứng kiến Harry hoàn thành nghi thức." Mặc kệ có được đảm bảo hay không, Draco phải tận mắt thấy mới yên tâm.

Chuyện hồn xác chia lìa khiến hắn vẫn còn lo sợ với cụm từ thức tỉnh linh hồn, mà ông nội của Harry cũng thật giỏi đoán lòng người.

Darwin được gọi tới, dẫn Harry và Draco đi đến địa phương cử hành nghi thức, các chân dung cũng bay tới đó, chuẩn bị chứng kiến cảnh đứa bé trẻ nhất trong lịch sử gia tộc Potter có thể truyền thừa dòng họ Peverell thành tên giữa.

Draco đứng ở ngoài pháp trận, nhìn Harry ở trong, đọc lại những lời cần nói cho nghi thức trên tấm da dê, pháp trận theo lời của Harry, từ từ sống lại, ánh sáng màu vàng nhạt vờn quanh Harry, khiến hắn nhớ cái ngày linh hồn Harry bị Hogwarts nhốt ở trong kết giới.

Nhưng hắn biết lần này khác với lần đó, ít nhất Harry không có vẻ gì không ổn cả, mà chùm sáng đó cũng rất dịu dàng.

Nhóm tổ tông nhà Potter hưng phấn quan sát Harry, đặc biệt là ông nội, bà nội và cha mẹ của cậu.

Draco rất kiêu ngạo, giờ người đang được mọi người chú ý chính là bạn đời của mình, nhìn đi, đó là một người tài giỏi cỡ nào.


Cuối cùng cũng đọc xong nội dung trên tấm da dê, không khí trước mặt Harry hiện ra hàng chữ "Harry James Peverell Potter".

Chữ màu xanh lục chứng minh Harry đã hoàn thành nghi thức và cái tên này sẽ theo Harry cả đời.

Như vậy, các đồ vật phép thuật có liên quan tới cậu, ví như danh sách học sinh Hogwarts, đều sẽ thay đổi theo nghi thức này.

Harry quay đầu lại, thấy Draco vẫn đang nhìn chăm chú vào mình, cậu đọc được vẻ kiêu ngạo và vui vẻ từ trong mắt người kia.

Nghe theo xúc động con tim là chân lý của mọi Potter.

Harry đột ngột kéo Draco vào pháp trận.

"Em, Harry James Peverell Potter, chọn anh, Draco Malfoy, làm bạn đời của em, nhận định anh là tình yêu duy nhất, là bạn cả đời của em.

Em xin lấy linh hồn của mình ra thề, em bằng lòng bước tới tương lai cùng anh, dù là linh hồn hay cơ thể đều tuyệt đối sẽ không phản bội, dù đau ốm hay bần cùng đều không thể ép em rời đi, mặc kệ vinh quang hay sỉ nhục, em đều sẽ gánh cùng anh.

Draco, anh có bằng lòng trở thành bạn đời của em không?"
(Lily: Xưng hô thế là vì Draco sinh trước Harry chứ fic này hỗ công nha mấy bạn.

Tới nước này rồi mà còn giữ nguyên "mình – bồ" thì hơi quái quái.)
Trước mắt bao người, Harry mặt không đổi sắc nói xong lời thề nghe như cầu hôn nhưng thật ra thì giống tuyên thệ hơn, Draco hoàn toàn không cảm thấy mình có đường chối từ.

Đương nhiên, hắn điên mới từ chối.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng và kiên định của Harry, nhìn vẻ mặt kích động chúc phúc của các chân dung, tim Draco như muốn nhảy ra khỏi ngực ngay lập tức.

Hắn thật sự không ngờ Harry sẽ đột nhiên cầu hôn với mình, hơn nữa còn ở ngay chỗ cử hành nghi thức truyền thức quan trọng của gia tộc Potter, ngay trước mặt các Potter.

Mà lời thề của Harry càng khiến hắn xúc động không biết làm sao.

Tuy cũng không quá rõ sau khi thức tỉnh, linh hồn sẽ có ảnh hưởng gì tới Harry, nhưng không có một phù thủy nào dễ dàng lấy linh hồn của mình ra thề bao giờ.

"Anh bằng lòng.

Đương nhiên anh bằng lòng." Draco quá mức xúc động, thậm chí hắn không biết mình còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu "anh bằng lòng", nắm lấy bàn tay đang vươn ra về phía mình của Harry.

Nhóm chân dung xung quanh nháy mắt hoan hô, sôi nổi chúc phúc cho hai người.

Euphemia và Fleamont hưng phấn nhìn cháu trai, Lily vui chẳng biết trời trăng.

Còn James có lẽ quá kinh ngạc vì Harry chọn một Malfoy làm bạn đời nên mặt có hơi dại ra, nhưng ông rất nhanh đã vứt bỏ chút phiền não này, sung sướng nhảy nhót trên sàn, ôm từng tiền bối ăn mừng.

Darwin biến mất, một giây sau lại xuất hiện, tay cầm một cái hộp bằng nhung tơ.

Harry nhận lấy, mở hộp ra, thấy bên trong là một cặp nhẫn tinh xảo.

Làm thủ công, có hơi giống phong cách của Salazar, chất bằng bạch kim, kiểu dáng và hoa văn rất cổ kính, tóm lại là đơn giản nhưng không thiếu xa hoa.

Điều khiến Harry và Draco ngạc nhiên là trên mỗi cái nhẫn có nạm một viên bích ngọc và đá quý màu xanh nước biển, giống hệt màu mắt của họ.

Trao đổi nhẫn cho nhau xong, Harry lập tức ôm chặt Draco.

Cảm nhận nhịp tim cuồng loạn từ nửa kia, Draco giờ mới nhận ra hồi nãy khi cầu hôn, người kia bình tĩnh chỉ là giả vờ chứ rõ ràng cũng xúc động chẳng khác gì mình, xem ra Harry ngụy trang càng ngày càng lợi hại.


"Draco, em vui quá, không có giây phút nào làm em hạnh phúc và vui vẻ hơn giờ phút này." Lẩm bẩm bên tai Draco, Harry cảm thấy có lẽ mình sẽ khóc mất.

Merlin mới biết cậu đã chờ giây phút này bao lâu, chỉ có Merlin mới hiểu cậu phải kìm nén thế nào mới có thể giữ vững bản thân không bị mất khống chế.

Draco nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được vai Harry hơi hơi run, có lẽ chính hắn cũng giống thế.

"Anh biết, Harry, anh biết, anh cũng thế mà.

Em biết không, giờ anh rất biết ơn con rồng kia, nếu không nhờ hắn, anh chỉ có thể thấy cảnh này trong mơ."
Tại vì nhắm mắt nên Draco không thấy không khí bao quanh họ lại hiện ra một hàng chữ.

"Harry James Peverell Potter và Draco Malfoy Potter nhận định nhau là bạn đời tại đây."
Các chân dung an tĩnh lại, lẳng lặng ngắm nhìn đôi trẻ ôm nhau.

Trong mắt Fleamont, Euphemia, hai vợ chồng James và Lily đều lấp lánh ánh nước, tuy chân dung của họ vẫn luôn ở trong lâu đài này, nhưng họ biết, Harry và Draco đã đối mặt với tình cảnh gì.

Tuy Vinh Quang Kỵ Sĩ đã sớm phong bế từ cái thời Voldemort mạnh nhất, nhưng Darwin là một quản gia trung thành và xứng chức nhất, bên ngoài mà có chuyện gì, nó đều luôn kịp thời báo cho bọn họ.

Bọn nhỏ nỗ lực thế nào, họ đều biết hết, họ kiêu ngạo vì tụi nó nhưng rồi lại không có cách nào không áy náy.

Cái tình cảnh gian nan nguy hiểm như vậy căn bản không nên để tụi nhỏ gánh vác, nhưng họ lại chỉ có thể yên lặng cầu nguyện và chúc phúc chứ thực tế không thể làm gì được.

- -
Harry và Draco ở lại Vinh Quang Kỵ Sĩ đến trưa, cũng ăn cơm ở đó luôn.

Lúc này, họ mới biết, tuy Vinh Quang Kỵ Sĩ đang trong trạng thái phong bế, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì, người trong lâu đài đều biết hết.

Sau khi thương lượng với Fleamont và Euphemia, Harry quyết định mở lâu đài ra lần nữa.

Gia tộc Potter đã rời xa ánh mắt của Giới Phù Thủy lâu lắm rồi, nên đến lúc cho Sư Tử Hoàng Kim của Giới Phù Thủy trở về.

Đương nhiên, Harry cũng không quên báo cho cha mẹ biết, Sirius và Severus sắp sửa kết hôn, thành công chứng kiến James hóa đá, biến thành bụi bay theo gió.

Còn Lily hình như đã sớm đoán được, bà sai Darwin nhất định phải chuẩn bị một phần quà mừng đầy đủ, rồi nhắc Harry thay bà phải tặng cho họ.

"Mẹ có muốn con mang theo chân dung của mẹ tới tham gia đám cưới của họ không? Có lẽ mẹ sẽ muốn tự mình chúc mừng cho họ, chứng kiến họ tuyên thệ trở thành nửa kia duy nhất của nhau.

Giáo sư chắc sẽ không bằng lòng tới lâu đài đâu, mẹ cũng biết, con không cho rằng giáo sư gặp cha sẽ có gì khác ngoài trừ cãi nhau." Ăn xong bữa trưa, Harry tính nghỉ ngơi chút, sau đó thương lượng với Darwin chuyện mở lâu đài.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn cảm thấy giáo sư sẽ không muốn đặt chân vào lâu đài nhà Potter, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không.

"Mẹ muốn chứ, nhưng mẹ không thể bỏ mặc James được.

Ông ba ngu ngốc của con mà xuất hiện trong đám cưới thì mẹ nghi đám cưới sẽ rối tung lên mất." Lily có vẻ rất buồn rầu, bà tưởng tượng không ra cảnh chồng và bạn thân hòa thuận với nhau, ít nhất còn cần thời gian rất lâu mới được.

"Mẹ không muốn phá hỏng đám cưới của họ đâu, đó nên là một ngày tràn ngập hạnh phúc và vui mừng, tốt nhất không nên có bất kỳ sự cố nào.

Nhưng mà, có lẽ sau đám cưới, con có thể mời bọn họ tới đây gặp mẹ, ít nhất có mẹ (chỗ này chỉ bà của Harry) ở, James sẽ không làm gì quá đáng."
"Bà Euphemia...!Được rồi, bà nội đúng thật rất có khí thế." Trước mấy đôi mắt nhìn chằm chằm, Draco mất tự nhiên sửa xưng hô, đổi được mấy gương mặt cười tủm tỉm.

Hắn nhịn không được hoài nghi vì sao gia tộc Potter có nhiều thế hệ đều là Gryffindor, rõ ràng người nào người nấy đều rất gian xảo.


À mà có lẽ nên ngoại trừ ba James? "Đúng rồi, nghe nói giáo sư cầu hôn chú Sirius ở thung lũng Godric, ngay trước mộ ba mẹ đấy."
"Ôi Merlin, Sev vẫn không có tình thú như vậy.

Mẹ thật sự tưởng tượng không ra ở nghĩa địa thì cầu hôn thế nào, chắc cũng chỉ có Sirius mới không thèm để ý thôi." Lily kinh ngạc cảm thán, bà hoàn toàn không ôm hy vọng bạn thân mình sẽ hiểu phong tình.

"Chỉ mong sau khi kết hôn, Sev chịu rút chút thời gian hẹn hò với cái vạc để bồi Sirius, không thì mẹ cá Sirius sẽ cho nổ toàn bộ vạc của bồ ấy, mẹ không tin Sirius có thể chịu được cô đơn."
Đầu tưởng tượng tới cảnh Vua Rắn si mê đứng cạnh cái vạc, còn Sirius thì ngồi xổm ở bên như oán phụ, Harry và Draco đều rùng mình.

Nhưng mà nếu Vua Rắn có ngày không canh giữ bên vạc thì có lẽ họ sẽ hoài nghi đó có phải chính chủ hay không mất.

"Có lẽ, trong lúc giáo sư làm bạn với vạc, chú Sirius có thể xử lý chuyện gia tộc Black, thế sẽ không có thời gian thấy cô đơn nữa.

Chú Remus và giáo sư Lockhart đã tới với nhau, sau này có lẽ sẽ không thể lúc nào cũng giúp chú Sirius xử lý chuyện gia tộc được, cho nên con tin chú Sirius sẽ rất bận đó." Harry nói trong chờ mong, có lẽ cậu đang an ủi bản thân, mà cũng có lẽ đang an ủi mẹ.

Ít nhất cậu thật sự không muốn hình ảnh tưởng tượng kia thành sự thật, cũng không hy vọng Sirius và giáo sư cãi nhau vì cái vạc.

Có lẽ nhớ lại thời học sinh, mắt Lily khá nặng nề.

"Mẹ rất vui khi thấy họ tìm được hạnh phúc của mình.

Thật ra mẹ với James lúc nào cũng lo cho họ hết, sợ họ xảy ra chuyện, sợ họ không hạnh phúc, tóm lại lý do làm cha mẹ lo lắng quá nhiều.

Mẹ vẫn luôn lo Sev không nhận được thư mẹ gửi, vì năm đó con còn quá nhỏ, mẹ sợ con không nhớ được mẹ đã cất thứ gì vào trong chăn của con.

Giờ xem ra bồ ấy đã đọc được thư của mẹ, tốt quá.

Harry, cảm ơn con, con đã giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện."
"Mẹ, đừng nói cảm ơn với con, mẹ là người không cần nói lời đó nhất.

Phải là con cảm ơn mẹ mới đúng, nếu không có mẹ, con đã sớm chết rồi."
"Ôi Merlin, hai người là mẹ con, cho nên cảm ơn cảm iếc gì đó vẫn nên để người khác làm đi.

Giả vờ chịu không nổi, Draco cắt ngang Lily và Harry thương cảm, hắn không muốn bọn họ nhắc tới mấy chuyện đau lòng kia vào lúc này đâu.

Hai cặp mắt lục đều vui mừng nhìn nhau cười.

Draco cảm thấy nếu cha đỡ đầu thấy được cảnh này, có lẽ sẽ thật sự buông.

Tuy hiện tại cha đỡ đầu đã tìm được mục tiêu sống mới, nhưng hắn tin cái chết của Lily luôn là gánh nặng nặng nề nhất trong lòng ông.

Mặc kệ làm sao, hắn cũng phải thuyết phục được cha đỡ đầu tới lâu đài gặp Lily một lần, phải giúp ông hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng mới được.

Về phần James, được rồi, tin rằng có Euphemia và Lily ở đây, ông ấy cũng không quậy được gì.

- -
Mãi đến chiều, Harry và Draco mới lưu luyến rời khỏi Vinh Quang Kỵ Sĩ trở về Hogwarts.

Darwin săn sóc chuẩn bị chìa khóa đi thông cửa Vinh Quang Kỵ Sĩ cho bọn họ, chỉ cần họ muốn, họ có thể về bất kỳ lúc nào.

Vừa mới vào cửa Hogwarts, Harry và Draco đã được báo phải vào phòng Hiệu Trưởng ngay lập tức.

Draco không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Harry thoáng nghĩ liền đoán ra có ai đó đang chờ mình.

Draco không chú ý tới, không có nghĩa là Lucius cũng không chú ý tới.

Huống chi một chuyện lớn như định ra bạn đời, thay đổi dòng họ, trên gia phả của gia tộc Malfoy sẽ phản ứng trung thực.

Kỳ thật cậu cũng không quá lo về Lucius, cậu chỉ lo Draco có nổi giận hay không.

Nhưng mà dù thế nào thì kết cục đã định, có giận thì cũng vô dụng.


Cùng lắm thì bị Lucius và Draco liên thủ đánh một trận, người nhà Potter không có gì không thể chịu được vì bạn đời.

"Ồ, Harry, Draco, cuối cùng hai đứa cũng về rồi." Gặp được hai vai chính, Dumbledore cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lucius nổi cơn thịnh nộ thật sự làm người đau đầu, rõ ràng biết giờ mình đang chửa, sao còn tới làm phiền mình? Chuyện của thanh niên cứ để tụi nó giải quyết đi, có đôi khi người lớn nhọc lòng quá cũng không tốt, không đúng sao?
"Dragon, sao con không báo cho cha mẹ con một tiếng mà đã đính hôn với Harry? Nếu không phải gia phả hiện ra, cha đến bây giờ cũng không biết con trai mình đã trưởng thành đâu đấy." Lucius không cho bọn nhỏ mở miệng trước, ông rất không vui trực tiếp mở đề tài.

Thật ra ông mơ hồ cảm thấy có lẽ trước đó con trai cũng không biết chuyện này, ít nhất ông tin Dragon sẽ không chào hỏi đã làm vậy.

Nhưng nếu sự thật đúng là như thế, tức là hiển nhiên Harry Potter đã tính kế Malfoy, mặc kệ thế nào, ông cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.

"Chú Lucius, cháu biết chú rất tức giận, đương nhiên, chú cũng có đủ lý do để giận.

Nhưng xin chú đừng trách Draco, anh ấy không phải cố ý giấu giếm đâu, trước đó anh ấy cũng không ngờ chuyện sẽ xảy ra như thế.

Thực ra, tuy cháu vẫn luôn lên kế hoạch chuyện này, nhưng cháu cũng không nói cho bất kỳ ai.

Cháu nghĩ chú có thể hiểu, cháu muốn cho Draco một kinh hỉ." Giành quyền mở miệng trước, Harry không cho rằng lúc này để Draco khó xử là lựa chọn tốt, nếu chuyện do mình quyết định, vậy nên để mình giải quyết.

"Hôm nay cháu dẫn Draco về nhà thật sự của gia tộc Potter, lâu đài Vinh Quang Kỵ Sĩ.

Cháu đoán chắc mọi người đã nghe qua nơi đó, mỗi một chân dung cuối cùng của Potter đều sẽ trở lại nơi đó."
"Cháu nghĩ mọi người đã biết, Hogwarts chia lìa hồn xác của cháu là để giúp cháu hoàn thành thức tỉnh linh hồn, mà cháu cũng đã làm được.

Nhưng vẫn còn một nghi thức, cần phải trở lại lâu đài nhà Potter, mà cháu cho rằng Draco sẽ rất bằng lòng chứng kiến cháu hoàn thành nghi thức.

Mặc khác, cháu cũng muốn cha mẹ cháu gặp Draco, dù chỉ xuất phát từ lễ phép.

Nhưng sau khi hoàn thành nghi thức, cháu cảm thấy không có thời cơ nào tốt hơn nên đã cầu hôn Draco.

Chú Lucius, cháu nghĩ chú có thể hiểu cho cháu, được toàn bộ gia tộc Potter chúc phúc, nghe được Draco đồng ý khiến cháu hưng phấn đến mức nào.

Đương nhiên, nếu chú cho rằng nó không đủ đàng hoàng thì chúng ta có thể hoàn toàn tổ chức bổ sung một lễ đính hôn, địa điểm và thời gian đều do chú quyết định."
Bị lý do đầy đủ của Harry lấp miệng, Lucius tức khó thở, ông không tin Harry thật sự không có mưu đồ từ trước.

Mà cho dù không có thật, cũng có khả năng là mấy họ Potter đã đi làm bạn với Merlin kia ra chủ ý, ông còn nhớ rõ cha từng kể ông nội của Harry, Fleamont, đã tự tiện cầu hôn Euphemia thế nào, hai ông cháu này căn bản cùng một giuột.

Huống hồ cái ông để ý không phải cái này, mà là vì sao Draco sửa thành họ Potter mà không phải Harry sửa thành họ Malfoy.

Khóe mắt nhìn thoáng qua cặp nhẫn trên tay Harry và Draco, Lucius càng buồn bực, đến thế mà còn nói là không có dự mưu sao?!
Chú ý tới tầm mắt của Lucius, Harry cười nhạt.

"Nhẫn là do quản gia nhà Potter lấy tới, cháu không biết nó sẽ chuẩn bị cái này, nhưng cháu thật sự cảm thấy nó rất tri kỷ, đúng không?"
"Nhưng vì sao Draco sửa họ thành Potter?!" Cuối cùng cũng chịu không nổi Harry dùng giọng điệu mềm mại chặn họng mình, Lucius cảm thấy vào lúc này, phong độ quý tộc gì gì đó đi gặp quỷ hết đi.

"Cha, cha nói gì cơ?" Draco mờ mịt nhìn Lucius thất thố, hắn sửa họ thành Potter lúc nào? Nhưng bộ dạng của cha không giống như đang nói giỡn.

Dumbledore sung sướng, tốt bụng đưa danh sách học sinh cho Draco xem.

Tận mắt thấy Lucius ăn mệt rất vui, Harry đúng là đứa bé ngoan.

Nên biết ngày xưa, Gryffindor chịu thiệt trên tay Lucius không hề ít, chính cụ cũng không ít lần chạm phải cái đinh mềm này, cuối cùng cũng được xả hơi một lần.

Grindelwald bất đắc dĩ nhìn người yêu hả hê trước nỗi đau người khác, đáng tiếc ngoại trừ có chút đồng tình với Lucius, cụ cũng không định giúp gì cả, dù sao Harry cũng là người nối nghiệp của chồng yêu nhà mình, cụ không có gì phải oán giận.

Thấy tên của mình biến thành "Draco Malfoy Potter", biểu cảm của Draco rất xuất sắc, hắn cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, hoàn toàn không nhớ ra mình quyết định sửa họ vào lúc nào.

Tuy hắn có hơi tiếc nuối vì người mở miệng cầu hôn trước không phải mình mà là Harry, nhưng đó cũng không có nghĩa là hắn không muốn Harry sửa thành họ Malfoy.

Tóm lại, rốt cuộc chuyện này là sao?.