[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 1 - Chương 22: Từ chối

“Cậu…” Hiển nhiên Grindelwald rất ngạc nhiên đối phương có thể nhận ra mình, hơn nữa dưới tình huống mình cố tình phóng ra áp suất lại vẫn bình tĩnh nói chuyện, còn có thể che chở tên nhóc con phía sau cậu ta nữa. Xem ra thật lâu rồi không tới nước Anh, nước Anh lại có thay đổi mà ông không biết.

“Tôi không biết ông tới nước Anh là vì sao, nhưng ông đã xuất hiện bên Muggle, tôi nghĩ, chắc ông không muốn người nào đó biết hành động của mình, nên thưa ông, hy vọng ông không nên ép tôi ra tay.” Harry vẻ mặt ngưng trọng nhìn ông ta.

Không biết vì sao Grindelwald lại xuất hiện ở nước Anh, anh chỉ biết là Dumbledore quyết đấu với ông ta là phải vào cuối năm nay, lần trước, chuyện có liên quan tới họ Harry cũng không biết nhiều, nhưng Harry chỉ biết, Chúa tể Hắc ám nắm toàn bộ nước Đức, thậm chí có năng lực ảnh hưởng tới nước khác này không phải chỉ đến bên này ngắm cảnh du lịch.

Harry chưa đánh qua với Grindelwald, anh đã từng cho rằng Grindelwald bị Voldemort bị thương giết chết cũng không coi là quá mạnh, nhưng một câu sau đó của hermione lại làm họ im lặng.

“Cậu đã thấy họ đánh nhau sao?”

Đúng vậy, anh không thấy họ đánh nhau, dù Grindelwald có lòng muốn canh giữ phần mộ Dumbledore, nhưng khi đó ông ta đã như tro tàn rồi.

Grindelwald có thể nắm toàn bộ nước Đức thậm chí thao túng chiến tranh, tuyệt đối ông ta còn khó đối phó hơn cả Voldemort não tàn, huống chi, thời đại này lại là thời kỳ rực rỡ nhất của ông ta nữa. Ngoài Dumbledore, ai cũng không thể chiếm được lợi ích từ bên ông ta, kể cả Harry.

“Thay đổi gần đây của nước Anh thật sự nằm ngoài dự đoán của ta.” Grindelwald nhìn Harry, có ý nói.

“Ngài bận chuyện nước Đức, không chú ý được chuyện bên nước Anh cũng là thường tình.” Harry thản nhiên trả lời.

Tom đứng sau Harry, nghe hai người kia nói chuyện. Y vẫn luôn cho rằng Harry tính cách vô tư chỉ sống thoải mái vô ưu, không ngờ Harry cũng sẽ có một mặt căng chặt chờ bùng nổ như vậy. Đứng sau Harry Tom mới có thể cảm giác thấy tình huống hiện tại của Harry, người căng cứng, tay phải che khuất, đũa phép đã đặt trong lòng bàn tay, mà ngay cả Tom cũng không biết được nó xuất hiện như thế nào. Như một con thú hoang cảnh giác, chỉ cần kẻ thù đối diện có động tác nào thì nó sẽ toàn lực ứng phó, không máu chảy đầu rơi thề không bỏ qua.

“Họ nói Hogwarts có một vị giáo sư mới, vốn ta cũng không để ý.” Nhưng hiện tại xem ra, dường như không chỉ vậy. Có thể đoán ra nguyên nhân ông xuất hiện ở giới Muggle, còn biết được băn khoăn của ông, người như vậy, sẽ đơn giản sao?

“Ngài cũng có thể tiếp tục không để ý.” Harry nắm chặt đũa phép.

“Haha.” Grindelwald khẽ nở nụ cười, “Phải không?”

Harry không trả lời, anh biết đáp án câu hỏi này.

“Cậu rất để ý cậu bạn nhỏ sau lưng cậu.” Nếu không cũng không uy hiếp ông, phải biết, nói vậy, những phù thủy này cũng không muốn chống lại Chúa tể Hắc ám ông.

“Cậu ấy là học trò của tôi, học sinh Hogwarts.” Nếu cậu ấy có việc, Dumbledore cũng sẽ điều tra, nên khuyên ông không nên có ý với cậu ấy.

Grindelwald như hơi ngơ ngẩn, cuối cùng vẫn nói, “Cậu thắng.”

Ông ta nói gì đó với người phía sau, rồi họ độn thổ ngay trước mặt Harry.

Cho đến khi xác định chung quanh thật sự an toàn, trạng thái căng chặt của Harry mới thả lỏng. Anh một mình chống lại Grindelwald có lẽ còn có phần thắng, nhưng Grindelwald mang theo Thánh Đồ, hơn nữa anh còn phải quan tâm Tom, lấy Dumbledore ra để uy hiếp là lựa chọn tốt nhất.

Tốt rồi, dù sau này, rất có thể anh sẽ được nhớ thương. Nhưng mặc kệ nó, nửa học kỳ tiếp theo, người kia hẳn sẽ bị đưa vào Nurmengard… nhưng nhớ lại vừa rồi, cái tên kia dáng vẻ khí phách phấn chấn, thấy thế nào cũng không giống như là định buông tha mọi chuyện tự trói buộc mình. Tốt rồi, nên mới nói anh chán ghét cái gọi là lễ nghi quý tộc, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy mỗi thế, đoán không ra được.

“Tom, trò không sao chứ?” Toàn thân trầm tĩnh lại Harry cất đũa phép, quay sang Tom, lại ngạc nhiên phát hiện, Tom ngẩn người nhìn nơi Grindelwald biến mất, thậm chí trong mắt còn có sùng bái mơ hồ và kiên quyết.

Lòng Harry rơi lộp bộp. Anh quên mất, từ nhỏ Tom đã tôn sùng quyền lợi, hồi ở cô nhi viện, cậu đã thành công làm người ta không dám chọc vào mình, ở Slytherin, bằng vào thân phận người thừa kế Slytherin cùng với thực lực mạnh mà ngồi ở vị trí thủ tịch Slytherin, cậu vẫn luôn khát vọng ở đỉnh cao. Hôm nay Grindelwald xuất hiện, ông ta mạnh mẽ, ông ta hoàn mỹ, Thánh Đồ sùng kính ông ta, lại khiến Tom có khát vọng mới, dù sao… Tom sắp tốt nghiệp rồi, cậu sắp ra khỏi Slytherin, ra khỏi Hogwarts.

Harry cảm thấy anh đã đọc hiểu cảm xúc trong mắt Tom. Cậu sùng bái thực lực như vậy, khát vọng thế lực như vậy. Hôm nay để Tom gặp Grindelwald, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Harry…” Giọng Tom mang chút ngơ ngác vang lên, “Ông ta… chính là Chúa tể Hắc ám trong truyền thuyết đúng không.”

“Ừ.” Harry gật gật đầu, “Tom, dường như… trò rất để ý ông ta.”

“Harry không biết là, quả thật ông ta rất oai với cái tên gọi “Chúa tể Hắc ám” sao.” Mạnh mẽ ung dung, Tom cảm thấy, hình như y có mục tiêu mới… y phải vượt qua, vượt qua cái người hôm nay dám can đảm coi thường y.

“Không.” Harry trầm ngâm, anh cảm thấy mình không còn tâm trạng mua đồ gì nữa, vì thế anh bắt đầu đi về.

“Không?” Tom hiển nhiên rất khó tin với câu trả lời của Harry, “Vì sao?”

“Ông ta là một kẻ hèn nhát.” Hèn nhát, vì thế giam mình cả gần một thế kỷ.

“Harry, thầy thật biết nói đùa.” Tom cười cười, “Người có thể thay Bộ Pháp thuật nắm giữ toàn bộ chính quyền nước Đức, lại là kẻ hèn nhát sao?”

“Tom à, có đôi khi, nắm chính quyền, cũng không là tất cả.” Dumbledore khinh thường chính trị này, so với chính sự lạnh băng, lục đục cụ càng muốn ở Hogwarts vui tươi hớn hở uống trà đường nhìn bọn nhỏ ầm ĩ. Harry đã từng không hiểu, nhưng sau khi trải qua ác mộng Umbridge năm thứ năm, Harry đã cảm nhận sâu sắc rằng, hiệu trưởng vẫn luôn từ chối dân chúng yêu cầu nhậm chức bộ trưởng Bộ Pháp thuật là việc lý trí biết bao.

“Harry, con không biết thầy nghĩ thế nào, nhưng con cảm thấy điều này không có gì là không tốt,” Nói ra quyết định của mình, trong mắt Tom có thêm sức sống, “Nhưng thầy không cho là, tất cả mọi người thần phục thầy, thầy muốn gì, không gì là không có, đây không phải là chuyện làm người ta mong muốn sao?”

“Haha.” Harry dường như thở dài, nhưng anh vẫn giữ nụ cười ôn hòa, “Mỗi người đều có một mục tiêu theo đuổi, Tom à, trò có lý tưởng của mình, theo lý mà nói thầy nên ủng hộ trò.”

Nghe được Harry nói ủng hộ mình, Tom nở nụ cười xinh đẹp.

“Nhưng, Tom à,” Harry nhìn nam sinh đẹp trai trước mặt, gương mặt trắng bệch, khủng bố trong trí nhớ như trùng lên, “Đồng ý với thầy một chuyện, được chứ?”

“Chuyện gì?”

“Khi có một ngày, trò thực hiện được nguyện vọng của trò, thực hiện được lý tưởng của trò,” Khi có một ngày, trò công thành danh toại… “Đừng nói cho người khác biết, thầy đã từng là thầy giáo dạy trò hai năm.”

Tom Riddle có cùng quá khứ với anh, cũng bị xa lánh, cũng bị người ta đối xử không tốt, cũng bị cho rằng là quái vật, anh với cậu ta, có thương tiếc, nên anh đối xử với cậu ta ngang hàng, nên anh xem nhẹ tương lai cậu ta, tự nói với mình, trước khi rời đi Hogwarts, đối phương chỉ là một học trò thành tích xuất sắc nhưng không hợp đàn thôi.

Một khi cậu ta công thành danh toại… Voldemort, tuyệt đối không đáng được bất cứ ai đồng tình. Dù, có lẽ khi Tom trở thành Voldemort, anh đã rời khỏi không gian này, nhưng anh vẫn không muốn có bất cứ quan hệ nào với “Voldemort” không gian này cả.

Tom, khi trò trở thành Voldemort, thầy cũng khinh thường trở thành thầy giáo của trò.

Vốn Tom đang mỉm cười vì Harry cổ vũ, khi Harry nói xong câu đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Vì sao?” Y bình tĩnh hỏi.

“Không vì sao cả, Tom, trò chỉ cần nhớ kỹ yêu cầu này là được.”

“Nếu con nói không.”

“Thế thì, sẽ do thầy phủ nhận, thầy đã từng có một học trò như trò.”

“Thầy…”

Harry hơi mê man đi về phía trước, mấy ngày nay ở cạnh Tom, anh biết Tom thật sự là một học trò tốt, hiếu học mà thông minh, hành vi cử chỉ không thể nào soi mói, anh thật sự đã coi cậu ta là học trò. Nhưng đến hôm nay Grindelwald xuất hiện, cho đến hôm nay thấy sùng bái trong mắt Tom, nghe được dự định của Tom, anh mới nhận ra, học sinh hiếu học thông minh kia, dù sao chỉ tồn tại trong Hogwarts. Rời khỏi Hogwarts, cậu ta lại đi con đường mà không ai tưởng tượng nổi.

“Con không hiểu.” Tom chợt kéo Harry lại, nắm chặt tay anh, hung tợn nhìn anh, “Con không rõ rốt cuộc con sai ở đâu, vì sao thầy lại yêu cầu con như vậy.”

“Trò không sai, Tom.” Harry ôn hòa nhìn cậu, không bị vẻ mặt Tom dọa, “Chỉ là thầy không muốn có quan hệ với người có quyền, chỉ vậy… ưm…”

Lời nói dang dở im bặt, cánh môi đột nhiên kề sát làm Harry lập tức mở to hai mắt, xem ra, người khiếp sợ, lại thành anh rồi.

Tom ôm anh, không cho phép trốn tránh mà hôn lên môi anh. Chiếc hôn mang theo ý trừng phạt làm Harry hoảng sợ không thôi, càng làm anh sợ hãi chính là giờ phút này dù anh dùng cách nào cũng không đẩy Tom ra được. Cho đến khi Harry sắp không thở nổi, Tom mới buông anh ra.

“Đừng gạt đi bất cứ quan hệ nào với tôi, điều này vĩnh viễn không thể nào xảy ra.” Tom nhìn Harry hoảng sợ, hung tợn thông báo.

Đây là lần đầu tiên Harry nhìn Tom hung ác như thế, nhưng anh nhận ra mình lại không nói nên lời. Harry nhìn Tom rất tức giận, giật giật môi, cuối cùng không nói được gì. Sau đó, ngay lúc Tom cho rằng anh đã bình tĩnh, Harry lại lập tức đẩy Tom ra, cũng không nhớ được độn thổ, cứ thế dùng hai chân, trước mặt Tom, chạy trối chết.

Tom nhìn bóng dáng Harry đi xa, con ngươi lóe lóe, hai tay buông thõng bên người, chậm rãi nắm chặt…