[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 17: Đi câu và thông báo nhập học

Một tháng nữa là Harry tròn mười một tuổi, có lẽ là do vấn đề của linh hồn, hiện tại cậu càng ngày càng không giống James, nếu không phải là do đôi mắt xanh kia, cậu cũng không giống Lily là mấy. Hiện tại, Harry để tóc ngắn gọn gàng, đương nhiên, không phải là kiểu tóc của quân nhân, mà là một mái tóc rất phong cách.

Có tình cảm, Harry tự nhiên cũng mong mình đẹp trai hơn một chút, không phải có câu nói “Trái tim của cái đẹp nằm ở tất cả mọi người.” Chỉ là cậu vẫn buồn rầu vì vết sẹo kia không xóa đi được, cho dù là ma dược của Severus cũng chỉ làm cho nó nhỏ đi mà thôi. Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng gì lắm, là một nam nhân, vết sẹo tương đương với vinh quan! Chỉ là vết sẹo không thể xóa được làm cho Harry nghi vấn, liệu có phải nó bị ếm lời nguyền nào không? Đương nhiên, sau khi cậu nói điều này với Severus, y đã tìm đọc một số tư liệu, sau đó kiểm nghiệm, thấy vết sẹo cũng không phải bị ếm lời nguyền, sau đó, hai người cho rằng, đó là di chứng của Avada Kedavra, dù sao cũng không ai theo đuổi nghệ thuật hắc ám.

Ngày 21 tháng 7, mười ngày nữa là sinh nhật mười tuổi của Harry, cậu theo thói quen đến nhà Severus, có vẻ như là Severus đã đợi cậu rất lâu rồi.

“Tiên sinh, ta đến rồi.” – Harry cười cười vẫy tay với Severus.

Severus nhìn đứa nhỏ mắt xanh trước mặt mình, càng ngày y càng cảm thấy đứa nhỏ này lợi hại hơn, không giống cha nó, cũng không giống mẹ nó, chỉ là ngày càng anh tuấn hơn.

“Nếu đầu óc ngươi còn dùng được thì nên biết là phải đi đâu. Hoàn thành một lọ Phúc Linh Tề! Nhanh lên!”

Được rồi, do lần trước làm không thành công, nên lần này phải cố gắng…… Harry nghĩ đến thất bại lần trước, không khỏi đau khổ. Vì lần đó chế dược không thành công, tiên sinh bắt cậu viết báo cáo dài 30 tấc! Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau lắm rồi!

“Được, tiên sinh! Còn có….. Tiên sinh, sắp đến sinh nhật ta, dì và dượng nói muốn đưa ta và Dudley đi chơi một chuyến, chắc là mùng 3 tháng sau mới về.”

Severus hơi nghiêng đầu, âm thanh mềm mại như tiếng violon xen vang lên: “Nói như vậy, cuối tuần sau ta sẽ không phải chịu đựng tiểu yêu quái nhà ngươi?”

Harry bất mãn nhìn về phía Severus, không để cho y kịp phản ứng liền tiến đến ôm lấy y: “Tiên sinh, đừng gọi ta là tiểu yêu quái! Mấy con quái vật xấu xí bẩn thỉu đó làm sao có thể so sánh với ta được!”

Severus run rẩy khóe miệng, đẩy Harry ra, trong lòng thầm nghĩ phải cách ly cậu với đám khổng tước Malfoy kia! Chết tiệt! Mới gặp bọn họ một thời gian mà tên tiểu yêu quái này cũng trở nên tự kỉ như cái đám đó sao?!

“Đến tầng hầm nhanh lên! Bắt đầu bài học hôm nay của ngươi!” – Severus giận giữ hét lên.

Nhìn Harry bất mãn đến tầng hầm, khóe miệng Severus hơi nhếch lên. Với sự trưởng thành của Harry, y thực hài lòng. Thời gian năm năm qua, Harry đã có thể cùng y thảo luận về phương pháp điều chế ma dược, thậm chí còn có thể cùng y nói chuyện về thần chú, có thể nói…….hiện tại, trình độ của Harry có thể làm giáo viên Hogwarts! Hơn nữa Harry hiện tại cũng không giống James lắm, khiến cho Severus khó đối phó với cậu, hơn nữa, cậu còn có đôi mắt xanh của Lily!

Sau khi hoàn thành Phúc Linh Tề, Harry cùng Severus thảo luận vài câu thần chú liên quan đến ma dược rồi ra về, nhưng mà trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên để lại một câu: “Tiên sinh, đừng quên chuẩn bị quà sinh nhật cho ta!”

Severus đen mặt nhìn tiểu yêu quái da mặt dày rời đi, tức giận xuống tầng hầm, bắt đầu vào việc thay đổi ma dược.

Vợ chồng Dursley đưa Harry đến hòn đảo mà trong tiểu thuyết đã nhắc đến!

Hôm nay là ngày 26, tất cả đều sóng yên bể lặng.

“Harry, Dudley, đi câu cá không?” – Dượng Dursley cầm cần câu, cười tủm tỉm nhìn Harry. Hiện tại quan hệ giữa bọn họ rất tốt, hơn nữa Harry còn cố ý bồi dường Dudley, hiện tại, Dudley đã không còn dáng vẻ mập mạp như trước, mà là một thiếu niên rất được. Hiện tại gia đình Dursley đang làm công cho Harry, quản lý công ty Mugle kia.

“Không, câu cá chán lắm, Harry, chúng ta đi thám hiểm đi!” – Dudley mặc trang phục thám hiểm, nóng lòng lôi kéo Harry – “Hòn đảo này vẫn còn rất hoang sơ, rất hợp để đi thám hiểm!”

Harry bĩu môi, trong lòng nghĩ, nếu Dursley có thể đến Hogwarts, nhất định sẽ bị phân đến Gryffindor!

“Dudley, ngươi nên biết, muốn thành công cần phải nhẫn nại. Mà câu cá có thể rèn luyện nhẫn nại cho ngươi!” – Vì thế, không để ý Dudley cực lực phản đối, Harry lôi cậu nhóc đến bờ biển.

Dượng Dursley nhìn theo hai cậu nhóc, cười híp mắt lại.

Kì thật, Harry cũng không phải là quá hứng thú với việc câu cá, nhưng mà cậu lại rất thích nhìn vẻ bất đắc dĩ của người khác, đặc biệt là Dudley! Cho nên, cậu cầm cần cậu cùng với nhà Dursley tiến đến địa điểm thả câu.

“Harry này, dượng là một cao thủ câu cá đấy! Hôm nay để dượng bộc lộ tài năng, tối sẽ tổ chức một bữa tiệc cá luôn!” – Nói xong dượng Dursley quăng cần câu, ngồi xuống.

Harry cười ngọt ngào: “Hảo!” – Sau đó cũng học bộ dáng quăng cần của Dursley tiên sinh.

Dudley bĩu môi, cũng làm thến, sau đó ngồi xuống ngủ gà ngủ gật.

Hai mươi phút sau, cần của dượng Dursley không có phản ứng, nhưng bên Harry đã động. Harry đứng lên, nhẹ nhàng kéo lên một chú cá nhỏ, bỏ vào xô. Dượng Dursley nhìn thoáng qua, chép miệng: “Quá nhỏ, chờ xem, nhất định dượng sẽ câu được một con lớn.”

Harry không nói gì, tiếp tục lấy mồi, quăng cần, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc.

Tầm mười phút sau, Harry nhẹ nhàng túm lấy cần câu, cố gắng, kéo lên được môt con cá. Lần này to hơn lần trước rất nhiều. Dượng Dursley chứ nhìn chằm chằm vào xô.

“Hà hà, cá to vẫn còn nữa!” – Nói xong còn lắc lắc đầu, khiến cả cằm thịt cũng rung rinh theo.

Mười phút nữa, Harry lại kéo được một con cá, còn lớn hơn hai con vừa rồi. Sau đó dưới ánh nhìn ngạc nhiên của dượng Dursley, và biểu tình run rẩy của Dudley, liên tục kéo lên cá to. May mắn là Harry rất khỏe, nếu không đã bị cá kéo xuống nước.

“Thôi!” – Dượng Dursley đã không muốn câu thêm nữa, thấy Harry kéo lên một con cá to, tuyệt vọng kêu lên – “Harry, dừng lại đi. Còn tiếp tục không khéo cháu câu được cả cá mập đấy!”

Harry nghiêm túc nói: “Không sao, cần câu cũng không chịu được cá mập!”

Dudley khẽ vuốt trán: “Harry, đừng có dùng vẻ mặt khả ái mà nói kiểu đấy!”

Harry trừng mắt, buông cần, lập tức bổ nhào vào lòng dượng Dursley: “Dượng, câu cá rất thú vị, cảm ơn dượng nhiều nha! Ha ha…. Không biết lần tiếp theo sẽ câu được gì đây, thực là thú vị!”

Dượng Dursley vẻ mặt hắc tuyến ôm lấy Harry, sau đó giữ lại con cá cuối cùng mà Harry câu được, còn lại đem phóng sinh hết! [Được rồi, ta thừa nhận, với công phu câu cá của Sở đại thần, ta thực sự hữu tình độc chung]

Harry bắt đầu thích trò này, mỗi ngày tiếp theo đều đi câu cá, sau đó…..

“Đây là…..rùa biển?!” – Dudley trừng mắt khóe miệng run rẩy nói.

Những thứ Harry câu được vô cùng đa dạng, chỉ cần là ở dưới biển, đều có khả năng mắc câu! [Hắc hắc, Sở đại thần, công phu câu cá của ngài càng ngày càng cường đại nhá], thậm chí có lần con câu được một chiếc giày cũ. Lần đó Dudley cười đến vật cả ra đấy. Không thể không nói, xem Harry câu cá cũng là một loại lạc thú.

Ngày 31 tháng 7, trời có bão, sấm chớp giật đùng đùng, mọi người đều đang ngủ, sau đó ngoài cửa vang lên tiếng rầm rầm, như là bị cái gì đó đập mạnh vào. Sau đó thấy có tiếng ‘loảng xoảng’, cánh cửa cứ vậy mà đổ xuống.

Harry và Dudley ngủ ở sô pha dưới lầu, thế nên khi cửa đổ xuống đều giật mình tỉnh giấc.

Ngoài cửa là một mảng tối đen, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào, ngẫu nhiên có vài tia chớp xẹt qua, làm cho khung cảnh càng thêm khủng bố. Một cái gì đó to lớn tiến vào. Người kia……. Tạm thời xem đó là người đi, cao chừng hai thước bốn lăm, tóc râu bù xù, trang phục bẩn thỉu làm cho Harry ấn tượng sâu sắc.

“Nga, Harry Potter?” – Người kia liếc mắt một cái liền thấy vết sẹo trên trán Harry.

Harry làm bộ dáng sợ hãi: “Đúng vậy, xin hỏi ngài là…..”

Người khổng lồ thô bạo ấn cánh cửa về vị trí, nhanh chóng tiến đến: “Xin chào cậu Potter, ta là Rubeus Hagrid, hôm nay ta đến đây để thông báo cho cậu một tin!” – Nói xong liền lấy ra một phong thư màu vàng, trên mặt là dòng chữ xanh:

Gửi Harry Potter

Sô pha lầu một

Nhà gỗ trên đảo

Biển

Sau đó lão lôi ra một cái hộp: “Nhân tiện, chúc sinh nhật vui vẻ!”

Harry nhận lấy chiếc hộp và phong thư, cười rạng rỡ: “Cảm ơn bác Hagrid!”

“Không cần khách sáo, ta đoán là có khả năng nó bị đè bẹp rồi…..” – Nói xong ý bảo Harry mở cái hộp kia ra. Harry mở ra, bên trong là một cái bánh ngọt, đã dẹp lép, rất vất vả mới đọc được dòng chữ Sinh nhật vui vẻ viết trên đó. Harry trong lòng hơi có chút xem thường, nhưng vẫn lộ ra nụ cười thẹn thùng: “Cám ơn bác Hagrid, đây là món quà tốt nhất mà cháu được nhận.”

Nghe được câu nói đó, Hagrid cười ngây ngô sung sướng.

Harry cầm lấy lá thư, tuy rằng biết nội dung bên trong là gì, nhưng vẫn làm bộ. Mở phong thư ra, nhìn thoáng qua, đại khái thấy có thông báo về gửi cú trước ngày 31.

Phía sau, vợ chồng Dursley đã xuống lầu, hai người sợ hãi dựa vào nhau, vội kéo Dudley về phía mình. Tuy rằng bọn họ không còn sợ hãi Harry nữa, nhưng mà hai người cũng chưa từng gặp qua phù thủy nào ngoài Harry và Lily, cho nên vẫn còn sợ hãi, đặc biệt là lão Hagrid lại có vẻ ngoài dữ tợn như vậy.

“Ngươi, các ngươi đến đón nó sao?” – Dượng Dursley miễn cưỡng lắm mới nói ra câu này được.

Nhưng hiển nhiên Hagrid cũng không thèm để ý đến ông, chỉ chăm chú nhìn Harry đọc thư.

“Bác Hagrid, Hogwarts là trường học như thế nào?” – Harry vô tội nhìn lão Hagrid.

“Trời ạ, cháu không biết sao?” – Hagrid kinh ngạc kêu to – “Hogwarts là trường học pháp thuật tốt nhất, có hiệu trưởng Albus Dumbledore là phù thủy vĩ đại nhất!”

“Phù thủy? Thế giới này thực sự có phù thủy sao? Không phải chỉ có trong truyện cổ tích thôi sao?” – Harry làm bộ đơn thuần hỏi.

“Không phải thế! Harry, cháu phải biết, cha mẹ cháu là những phù thủy vĩ đại…” – Hagrid lớn tiếng, Harry mở to mắt, như là vô cùng khiếp sợ – “Cha mẹ cháu là những phù thủy? Không phải là họ chết vì tai nạn giao thông sao?”

“Không, không! Là ai nói thế với cháu?” – Hagrid trừng mắt, sau đó nhìn về phía vợ chồng Dursley – “Là các ngươi đúng không? Các người….” – Hagrid định mắng gì đó, nhưng lại bị Harry cản lại.

“Bác Hagrid……. Bác có thể kể cho cháu nghe về cha mẹ được không?”

“A, đương nhiên là được! Họ là những phù thủy vĩ đại, vì chiến đấu với Chúa tể Hắc ám mà hy sinh…..”

“Chúa tể Hắc ám? Chúa tể Hắc ám là ai?” – Cậu bé Harry không ngại phát huy tinh thần học hỏi, tuy rằng đó chỉ là giả vờ.

“A….Chúng ta không thể nói ra tên của hắn……” – Hagrid ấp úng

“Vậy có thể viết ra được không?” – Harry hỏi tiếp.

“……Bác….. bác không thể…….được rồi, tên hắn là….. Voldemort, cháu nên biết bình thường chúng ta không bao giờ nói ra tên của hắn.”

“Chính hắn đã giết cha mẹ cháu?”

“Đúng thế! Trên thực tế, hắn muốn giết cháu, cháu nên biết, cháu là người duy nhất sống sót trong tay hắn! Vết sẹo này….” – Hagrid nói xong chỉ vào vết sẹo trên trán Harry – “Là của hắn lưu lại, cho nên, ở thế giới pháp thuật, cháu rất nổi tiếng.”

“Nói như vậy, cha mẹ vì bảo vệ cháu nên mới chết? Cháu tình nguyện không cần danh tiếng, càng không cần cha mẹ bỏ cháu lại……” – Harry rầu rĩ nói, khiến cho bầu không khí thêm thương tâm. Đương nhiên đây là Harry cố ý nói, đối với Hagrid, Harry chỉ là quá thương tâm vì cái chết của cha mẹ mà thôi!”

“Bác Hagrid, cháu không có cú mèo….. không thể đưa tin được…….”

“Harry, không sao cả, cháu chỉ cần đưa thư hồi âm cho bác là được. Còn nữa, cháu có biết nơi mua đồ dùng học tập không?”

Harry đương nhiên là biết, nhưng mà cậu không thể trả lời như thế được. “Không ạ…….”

“Như vậy, mai bác sẽ đưa cháu đi, được chứ?”

“Vậy…… cám ơn bác!”