Hào Quang Vạn Trượng

Chương 2

6.

Vào ngày thi đại học, trước khi bước vào phòng thi, tất cả các giáo viên đều vây quanh Dương Yên, tha thiết căn dặn cô ta:

"Thư giãn tinh thần, thi thật tốt, không phải gấp, cũng đừng khẩn trương, giống như đi thi thử bình thường."

Bọn họ đều hi vọng rằng Dương Yên có thể trở thành Trạng Nguyên số một toàn tỉnh.

Hai mắt chủ nhiệm lớp tôi tỏa ánh sáng:

"Từ trước đến nay có Thẩm Hi lúc nào cũng lấy được vị trí thứ nhất, bây giờ lại có thêm Dương Yên, tính ra có cả hai bảo hiểm."

Giáo viên này nhỏ giọng nói:

"Thẩm Hi mặc dù rất tốt, nhưng so với Dương Yên, vẫn còn chênh lệch một chút. Nói đến đây, mỗi lần đến kì thi, Dương Yên chỉ hơn Thẩm Hi có vài điểm, khống chế điểm hơn kém cũng chuẩn, không biết có phải Dương Yên cố ý hay không."

Dương Yên nghe thấy các giáo viên đang xì xào bàn tán, mặt mũi đắc ý.

Tôi ở cùng phòng thi và cùng lớp với cô ta, nên giờ cô ta đang lôi kéo tôi vào phòng thi.

Sau khi ngồi xuống, vẫn chưa đến thời gian thi, cô ta cố ý đến gần tôi, không dùng hình ảnh mà ngày trước cô ta xây dựng nữa, cúi người nhìn tôi, bộ dáng kiêu căng khiêu khích tôi:

"Xin lỗi nha, có tao ở đây, mày vĩnh viễn sẽ thua kém tao."

"Thẩm Hi, ngồi cùng bàn với tao, nói thật, mày chưa từng có cảm giác chiến thắng là như thế nào đúng không?"

Tôi lắc đầu:

"Hả? Suy nghĩ nhiều quá đấy, tôi chẳng có cảm giác đó."

Dường như cô ta không tin:

"Đừng có mạnh miệng, mày từ trước đến giờ đều ở vị trí thứ nhất, bị tao cướp đi, vẫn còn giả bộ phải bình tĩnh học hành, có thấy mệt không Thẩm Hi?"

Giọng điệu tôi bình thản:

"Còn chưa nói đến, thành tích các cuộc thi của cô là bao nhiêu, trong lòng cô không biết điểm chắc?"

Biểu cảm trên mặt Dương Yên thay đổi, giọng nói sắc lẹm:

"Mày nói cái gì! Tao nhìn là biết rõ ràng mày ghen tị với tao."

Tôi sẵn lòng ngồi nói nhảm với cô ta, cô ta định mở miệng nói gì, đã thấy có hiệu lệnh, giám thị cầm bài thi đi vào phòng học.

Cô ta đành tức giận quay về vị trí ngồi của mình.

Tất cả bài thi đã phát xong, tôi đang chuẩn bị làm bài, một âm thanh vang lên trong não tôi:

【 Đã giám sát mục tiêu chính sử dụng thuật đọc tâm lên ngài, mời ký chủ lựa chọn có kích hoạt hệ thống hay không.】

【 Kích hoạt.】

【 Mời ký chủ lựa chọn chế độ, A. Chế độ che đậy, B. Chế độ quấy nhiễu, C. Bỏ qua.】

【B】

【 Chế độ quấy nhiễu khởi động thành công, hệ thống sẽ mô phỏng tiếng lòng của túc chủ, bắt đầu nói nhảm vô nghĩa.】

7.

Vào ngày kết thúc thi đại học, người nhà ở bên ngoài trường thi đều cầm hoa đón con mình, cha tôi cũng cầm một bó hoa hướng dương đứng ở bên ngoài chờ.

Đương nhiên tôi biết ông ta đến đưa hoa cho Dương Yên, mà Dương Yên đang bị các thầy cô giáo đứng bao vây xung quanh, còn có cả phóng viên đứng gần phỏng vấn cô ta, bọn họ đều lo lắng hỏi cô ta thi thế nào:

"Dương Yên, tôi xin hỏi bạn thí sinh tiềm lực nhất ở đây, lúc bạn làm đề thi có cảm thấy khó không?"

"Bài thi rất đơn giản, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Dương Yên tràn đầy tự tin.

Chủ nhiệm lớp thấy thế, cười đến nỗi các nếp nhăn trên mặt đều bị biến dạng thành từng mảng:

"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi, cuối cùng trước khi về hưu tôi có thể dạy ra được một Trạng Nguyên."

Tôi cố ý đi đến bên cạnh cha mình, vui vẻ vẫy tay với ông ta:

"Cha, con vừa thi xong đấy? Ánh mắt cha đang hướng về phía ai vậy?"

Cha tôi cứng đờ, tôi chủ động lấy bó hoa hướng dương trong ngực ông ta cầm lên:

"Cảm ơn cha, con sẽ không để cho cha thất vọng."

Mặt ông ta lộ ra vẻ như bị táo bón, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với vài phần tức giận:

"Ta cung cấp cho con điều kiện học tốt nhất, sao thành tích của con giống như muốn phá nhà? Tốt nhất phải để trường học gửi hoa đến cho nhà."

Quả nhiên là sẽ tìm cớ, tôi cười lạnh rồi nói:

"Cha, điểm còn chưa chấm xong, chờ lúc điểm ra rồi trường học đến tặng quà cho nhà chúng ta cũng trễ rồi."

Giọng nói của tôi khiến Dương Yên chú ý, cô ta quay người nhìn về phía tôi, mắt lại nhìn thấy cha tôi, sắc mặt biến đổi.

Tôi chỉ vào cha mình, nhiệt tình giới thiệu với cô ta:

"Dương Yên, cha của tôi."

Dương Yên kinh ngạc nhìn hai người chúng tôi, cắn môi, do dự nửa ngày, mãi mới nhìn đến bố tôi gọi:

"Chào chú ạ."

Tôi cố ý nói thẳng mặt Dương Yên:

"Dương Yên, cha của cậu không đến đây đón cậu à? Lại đây, sao chưa từng nghe cậu nói về cha mẹ của cậu vậy?"

Những người khác cũng bắt đầu nói theo:

"Đúng rồi, cha của Dương Yên đâu?"

"Kì thi này quan trọng như thế, vậy mà ông ấy không đến?"

"Cậu học tập tốt như thế, vậy mà cha mẹ cậu không coi trọng?"

Bọn họ người này nói với người kia, còn cô ta thì im lặng.

Mặt cha tôi đen xì giống như bị sét đánh.

Dương Yên ngượng ngùng giải thích:

"Cha mẹ tôi rất bận."

Mọi người và tôi cùng vẫy vẫy tay, tỏ vẻ đồng tình thông cảm.

Mặt Dương Yên đỏ bừng lên.

Về nhà, tôi nhờ chú Hoàng giúp tôi điều tra tình trạng hiện giờ của cha tôi và mẹ của Dương Yên, Dương Tiểu Kiều.

Sau khi ông ngoại tôi qua đời, bởi vì tôi còn là vị thành niên, công ty tạm thời cho cha tôi thay mặt quản hộ.

Chú Hoàng là cấp dưới tài giỏi đắc lực của ông ngoại tôi, mặt ngoài thì bị cha tôi gạt ra ngoài nội bộ công ty, những vị cấp cao trong công ty ở bên ngoài thì bị cha tôi thuần phục, nhưng thực tế mọi bí mật đều sẽ đem đi báo cáo cho chú Hoàng.

Rất rõ ràng, lá gan của cha tôi rất nhỏ, nhưng lại có thứ có thể khiến ông ta không sợ gì mà đi đến trường thi để đón đứa con gái riêng của ông ta?

Sau khi chú Hoàng điều tra xong, nhanh chóng đưa cho tôi một câu trả lời đơn giản:

"Dương Tiểu Kiều lại mang thai rồi! Ý của cha cháu, nếu như cô ta mang thai đứa con trai, ông ta sẽ ly hôn với mẹ cháu. Hi Hi, cháu nên chuẩn bị sớm."

Mang thai à? Cha tôi đúng là thể hiện trắng trợn, nếu chắc chắn Dương Tiểu Kiều mang con trai, vậy tiếp theo sẽ chờ đến cô ta.

"Với tình huống này, có khả năng cha cháu sẽ tuyên bố thân phận của Dương Yên. Nghe nói thành tích học tập của nó cực kỳ tốt? Nếu như có thể có đợi nó thi đỗ trường danh giá, cha cháu khẳng định sẽ mượn cơ hội này để nó nhận tổ quy tông."

"Cảm ơn chú Hoàng, với thành tích thi tốt nghiệp trung học của Dương Yên, chắc hẳn sẽ vào được một trường danh tiếng."

8.

Vào ngày kết quả thi đại học được công khai, điểm của tôi vẫn chưa thấy, tôi bị kẹt ở trang web, đổi mới lại trang mấy lần nó vẫn hiện như thế, cho đến khi có dòng chữ hiện phía dưới:

【 Bạn đã lọt vào top 50 của toàn tỉnh.】

Tôi bình thản đóng giao diện trang web, đi đến trường học.

Đối với những học sinh trung học nổi danh là học sinh giỏi của tỉnh, trong sân trường đã có rất nhiều nhóm tuyển sinh của các trường đại học nổi tiếng đến đặt bàn tư vấn, mọi người ngưỡng mộ trong lòng đứng xung quanh tôi khi thấy có cả giáo viên đến cố vấn.

"Thẩm Hi, cậu thi thế nào?"

Tôi quay đầu nhìn, thấy Tống Du:

"Vẫn tốt."

"Nghĩ đến học trường nào chưa?"

Tôi nhìn vào hướng quầy của trường Thanh Hoa Bắc Đại và những người mời chào:

"Còn chưa quyết định nữa, sao cậu không hỏi Dương Yên trước vậy?"

Tống Du vốn săm soi từng li từng tí đến tôi, giờ lại sớm có Dương Yên lúc nào cũng theo sau:

"Cậu ta á? Sau khi thi xong cũng không dính với Tiêu Phàm, hôm nay hẹn cậu ta ra trường học, gọi điện thoại cái là nhận luôn."

Dường như Tống Du rất bất mãn.

Nhìn tình hình hiện nay có vẻ cô ta không có mặt mũi đến trường học nữa.

Tôi nhìn giáo viên Thanh Hoa đi qua, âm thanh Tống Du mỉa mai vang lên:

"Cậu còn muốn vào Thanh Hoa à? Cậu thi được bao nhiêu điểm?"

Tôi vừa mở miệng, lời nói còn chưa nói ra, đã nghe thấy tiếng rống giận sau lưng:

"Thẩm Hi, mày hại tao!"

Đó là giọng của Dương Yên, tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy cô ta với mái tóc rối bù, hoàn toàn không có hình tượng gì.

"Tại sao cậu lại nói tớ hại cậu chứ?"

Tống Du đứng bên cạnh kinh ngạc hét lên:

"Không phải chứ? Tôi không nhìn lầm chứ? Làm sao Dương Yên thi được mỗi 72 điểm vậy!"

Tống Du lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh màn hình điểm đã hiện ra rồi gửi lên wechat nhóm lớp, trong ảnh điểm của Dương Yên chỉ có 72 điểm, điểm số các môn là: Ngữ văn 40, Toán 5, Anh Văn 20, Tổng Hợp 7.

"Có phải gửi sai rồi không?"

Tống Du lẩm bẩm.

"Thu hồi ảnh chụp màn hình, nhanh xoá ảnh chụp đi!"

Dương Yên điên cuồng thét chói tai, nhào đến chỗ Tống Du, cướp đi điện thoại trong tay cô ấy.

"Lại làm muốn gì nữa, cô cướp điện thoại tôi làm gì?"

Tống Du đưa tay cướp lại điện thoại: "Không hiểu nổi."

"Dương Yên, trong nhóm ảnh kia là điểm thi thật của cô à?"

Tống Du nói lớn tiếng, dẫn đến vài người kéo đến xem, Dương Yên đã nói sẽ đến, vì vậy mọi người đều đi đến vây quanh chỗ này, tò mò hỏi Dương Yên thi được điểm thấp hay cao.

"Mẹ kiếp, mắc mớ gì đến mày!Cần mày quản à!"

Khuôn mặt Dương Yên lộ vẻ hung ác.

"Hỏi một chút thôi mà, dở chứng làm gì."

Tống Du cũng rất vui vẻ, bĩu môi, đi tới.

Trước kia còn thân mật như hai chị em, sau khi học xong lại trở mặt thành thù.

"Thẩm Hi, cậu thành thật nói với tôi đi, cậu thi được bao nhiêu điểm?"

Dương Yên nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nhớ đến năm mười tuổi khi đó, cặp mặt tràn ngập sự hận thù và tham lam.

Tôi còn định công kích cô ta chút, cô ta lại đi thẳng đến chỗ tôi, đưa tay muốn túm tôi, bị tôi tránh được.

"Không có liên quan gì đến mày."

Tôi thấy người của Thanh Hoa Bắc Đại đang cầm tài liệu đi về.

9

Về đến nhà, mở wechat nhóm lớp ra, trong đó các tin nhắn nhanh chóng hiện lên màn hình rồi lại bị đẩy đi.

Tôi cũng bị @ nhiều lần, hỏi tôi thi được bao nhiêu điểm.

【 Thẩm Hi, cậu được bao nhiêu điểm thế?】

【 Đăng lên đi, cả lớp chỉ có cậu và Dương Yên là chưa được biết điểm thôi đấy? Dương Yên nói điểm của cậu ấy chắc chắn là sai, đã báo cho giáo viên, đang phúc khảo lại điểm kìa.】

Ngoài ra còn những tin nhắn muốn châm chọc là:

【 Ha ha, có khi là thi kém quá không nói được đi?】

【 Nói thế chắc cũng chênh lệch nhiều với Dương Yên rồi.】

Tôi tắt màn hình điện thoại, bắt đầu nghiên cứu nhóm người Thanh Hoa Bắc Đại đang đối đầu với nhóm tuyển sinh tỉnh ra những kế hoạch tuyển sinh gà mờ.

Cha tôi không ở nhà mấy ngày, lúc về nhà ngược lại lại làm việc chăm chỉ, ông ta bắt đầu vô ý hỏi tôi về điểm thi đại học ở trong lớp tôi:

"Hi Hi, lớp các con thi thế nào rồi?"

Tôi quay đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn ông ta: "Nghe nói đều thi rất tốt."

Cha tôi gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, lớp các con điểm cao nhất là ai vậy? Thi được bao nhiêu điểm?"

Tôi cau mày, suy nghĩ: "Cái này rõ ràng mà."

"Vậy bạn mà con thường xuyên nói là học rất tốt kia, gọi là cái gì Dương Yên à, nó thi thế nào?"

Ha ha, đoán chừng Dương Yên không ngờ còn mặt mũi nói điểm của chính mình rồi, khiến ông ta phải đi đến đây để nghe.

"Cô ta à......"

Tôi kéo dài câu nói, nhìn ánh mắt chờ mong của cha tôi:

"Thật đúng là khó tin, cô ta thi được có mỗi 72 điểm."

Tôi nhếch miệng cười: "Cũng không biết có thật hay không."

Mặt của cha tôi giống như đang trình diễn ảo thuật, khuôn mặt đổi màu tím xanh xám: "Sao có thể! Nó làm sao chỉ thi được 72 điểm!"

"Ài, con chỉ nghe người ta nói vậy. Cha không tin cũng không còn cách nào!"

Tôi bất đắc dĩ vẫy vẫy tay.

10

Ba ngày sau, cuối cùng cũng đã có kết quả, tổng điểm là 720, thứ hạng là 1.

Trong cùng ngày, tôi lần lượt tiếp điện thoại mời gọi của các giáo viên Thanh Hoa, Bắc Đại.

Ngoài ra còn đài truyền hình mời phỏng vấn, học sinh điểm cao trường tôi đều được mời diễn thuyết.

Chủ nhiệm lớp sẽ công bố điểm số và thứ hạng trong lớp:

【 Chúc mừng Thẩm Hi dành được Trạng Nguyên toàn tỉnh thi đại học năm nay! Tổng số điểm là 720 điểm! Điểm số các môn lần lượt là: 130, 150, 148, 100, 95, 97】

Đám đông trong lớp sôi sục:

【720 đấy, tôi ghen tị quá, vậy mà chỉ kém có 30 điểm so với điểm tối đa, rốt cuộc đã làm như thế nào?】

【 Vinh hạnh quá, thế mà học cùng lớp với Trạng Nguyên!】

【 Thần của tôi cuối cùng vẫn là thần của tôi, khiêm tốn lại có thành tích ổn định.】

【 Hi Hi ơi, bây giờ ôm đùi cậu còn kịp hay không?】

......

Có người lại @ Dương Yên lên:

【 Điểm số phúc khảo xong chưa?】

【 Đưa ra nhiều yêu cầu soát lại điểm như thế, sao có thể thành công được đây.】

【 Có khi đúng thật chỉ có mỗi 72 điểm ấy? Thấy xấu hổ thay luôn, bởi vì tổng điểm của Trạng Nguyên so với cô chỉ thiếu mỗi một số 0.】

【 Đăng lên đi, Dương Yên, sao cô không lên nói chuyện?】

Lúc này không có bất cứ tin tức gì của Dương Yên.