Tiểu Ngư đi ra khỏi điện thờ, lén lút theo sau ba người, chỉ nghe
thấy người thanh niên nhiều tuổi nhất cười nói: “Nếu đệ thật sự muốn cám ơn ta, vậy thì viết một thiên Phong Huyệt tự ký (viết về chùa Phong Huyệt) tặng cho ngu huynh được không?”
“Đúng đúng, Vĩnh Thúc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng văn chương lại tài tình xuất chúng, cũng đáng để chúng ta thưởng thức, đợi sau này hiền đệ đăng tên bảng vàng, núi Phong Huyệt này cũng có thể nhờ hiền đệ mà càng nổi
danh tứ phương rồi.” Thanh niên mắt to cũng ha ha cười nói.
Vĩnh Thúc? Hai chữ này sao nghe có vẻ quen quen?
Tiểu Ngư vừa nghe thiếu niên kia tỏ vẻ khiêm tốn với hai người kia,
vừa lục lọi trong óc khi nào từng nghe thấy cái tên này, nhưng nghĩ nửa
ngày vẫn không nhớ ra nổi, cũng không cảm thấy bản thân mình đã từng có
lúc nào quen biết người như vậy, đang nghi hoặc muốn chạy qua chỗ rẽ
đuổi kịp ba người, bên cạnh bỗng nhiên có người gọi: “Phạm thí chủ, Phạm thí chủ?”
Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn, là một tiểu sa di* trong chùa đang bước nhanh đi về phía nàng.
(*Sa-di (Sāmaṇera) là sư mới xuất gia, đang tập sự để tu tiến phạm hạnh.)
“Tiểu sư phụ, cậu gọi tôi?”
“Phạm thí chủ, trụ trì có mời.” Tiểu sa di chắp tay nói.
“Tiểu tăng không biết, trụ trì chỉ nói mời thí chủ đến đó một lát.”
“Được.” Tiểu Ngư cũng không hỏi nhiều, nhìn ngã rẽ phía trước đã
không còn bóng dáng ba người đâu nữa, liền lòng ôm nghi hoặc đi theo
tiểu sa di đến phòng thiền.
Đến phòng thiền, vị Không Sắc sư phụ kia đã không còn ở đó, trụ trì
khách khí mời nàng ngồi xuống, chờ tiểu sa di dâng trà rồi mới hòa nhã
đi vào vấn đề, nói: “Tiểu thí chủ, lão nạp có một việc muốn nhờ cậy, xin nhờ tiểu thí chủ có thể giúp đỡ lần này.”
“Không biết đại sư có gì sai bảo?” Tiểu Ngư cũng khách khí đáp, không trực tiếp đồng ý ngay, kết quả của việc trong nhà có một vị “người tốt” dở hơi chính là khiến nàng hình thành một thói quen, vừa nghe người ta
nói muốn nhờ giúp đỡ liền có phản ứng tự nhiên là đặc biệt cẩn thận.
“Là thế này, hôm nay có mấy vị đại nhân đến chùa…” Trụ trì không nhanh không chậm nói ra sự tình nguyên nhân.
Chùa Phong Huyệt ở trong vùng này cũng coi như có chút danh khí, lúc
bình thường cũng hay có quan to quý nhân, văn nhân thi sĩ đến du ngoạn,
bọn họ nếu muốn ở lại chùa dùng bữa, trong chùa cũng sẽ làm ít thức ăn
chay đơn giản chiêu đãi, đây vốn dĩ là chuyện thường, nhà Tiểu Ngư cũng
hay ăn cơm chay như vậy. Hôm nay có mấy vị đại nhân đến chơi, cũng muốn ở lại ăn cơm chay, nhưng không may là, vị sư phụ nấu bếp bình thường lại
vừa lúc hai ngày nay bị bệnh, mà những hòa thượng khác trong nhà bếp lại không am hiểu nấu ăn, bởi vậy đành phải mời Tiểu Ngư đến hỗ trợ.
Ông ta nói mấy vị đại nhân phỏng chừng chính là ba kẻ nàng gặp đầu tiên.
“Đại sư quá khách khí rồi, chỉ là việc rất nhỏ thôi, đại sư, tôi đến
phòng bếp xem thử có đồ ăn gì không, nếu không đầy đủ thì để tôi chuẩn
bị một chút.” Tiểu Ngư cười nói, nàng còn tưởng rằng có gì khó xử, thì
ra chỉ là nấu vài món ăn mà thôi.
“Như vậy đa tạ thí chủ, nếu có cần mua thêm gì, thí chủ cứ sai bảo
Trí Toàn là được.” Trụ trì mỉm cười gật đầu nói, ngừng một chút, lại như có gì đó do dự, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói thêm một câu: “Bữa cơm
hôm nay xin nhờ tiểu thí chủ lo lắng nhiều hơn, vừa rồi là Huyện thừa
đại nhân tự mình đến phân phó, nói vị Lâm đại nhân kia chỉ thích món
ngon, cơm chay này còn phải mất nhiều công sức.”
Thì ra hôm nay đến lại chính là vị Huyện thừa tham quan mà bất tài!
Không cần phải nói, câu phân phó đó chẳng khác nào mệnh lệnh, có lẽ
Huyện thừa kia còn bỏ thêm câu dọa dẫm nếu tiếp đãi có gì không tốt thì
Lâm đại nhân kia sẽ uy hiếp thế nào, nếu không trụ trì cũng sẽ không cố ý nhờ nàng đến nấu ăn.
Tiểu Ngư trong lòng chán ghét, có điều trên mặt không biểu hiện ra,
bởi vì đối với nàng mà nói, ý nghĩa bữa cơm này không phải là nấu cho
cẩu quan ăn, mà chỉ đơn thuần là giúp chùa Phong Huyệt một lần vướng bận mà thôi.
Chào hỏi trụ trì thêm hai câu nữa, Tiểu Ngư liền rời khỏi đó đến
phòng bếp, mới vừa ra khỏi cửa sân, liền thấy ba người thanh niên kia
đang bước đến ngay đằng trước.
Phút chốc gặp thoáng qua, đôi bên cũng không kiêng kị mà nhìn lướt
qua nhau, trong mắt ba người rõ ràng hiện lên chút ít kinh diễm, nhưng
hiển nhiên hằng ngày tôi luyện đều vô cùng tốt, chỉ là liếc mắt một cái
rồi kiềm chế thu hồi ánh mắt, bước tiếp đến phía tiểu sa di đứng ở cửa
viện, lễ phép xin nghỉ lại ban đêm, chỉ có người thanh niên mắt to là
còn quay đầu lại đưa mắt nhìn Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư cười thản nhiên bước đi.
…
Sau khi kiểm tra một chút phòng bếp của chùa, phát hiện tuy rằng vẫn
còn chút đồ chay nhưng đều vô cùng bình thường, hơn nữa cũng chỉ có một
hai loại, hiển nhiên không thể dùng để chiêu đãi quan lớn.
Tiểu Ngư liền bảo nhà sư phòng bếp xuống nhà nông dưới chân núi mua
chút rau dưa về, lại nhờ hai người nữa đi ra sau núi lấy chút măng tươi, hái ít nấm về. Đang phân công, tiểu sa di lại chạy đến nói hôm nay còn
có ba vị khách tá túc lại chùa, muốn phòng bếp chuẩn bị thêm một chút đồ ăn, có điều lời này đối với phòng bếp mà nói, hiển nhiên chỉ cần cơm
chay bình thường là được.
Tiểu Ngư đoán được bị vị khách đó nhất định chính là ba thanh niên
vừa rồi, trong lòng chợt nảy ra một ý, liền hỏi tiểu sa di kia: “Tịnh
Diệp, cậu có biết ba người khách kia tên là gì, ở đâu đến không?”
Tiểu hòa thượng Tịnh Diệp năm nay mới bảy tám tuổi, bộ dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, từ nhỏ lớn lên trong chùa, sau khi quen biết cả nhà bọn họ
vẫn có quan hệ rất tốt, hiện giờ nghe Tiểu Ngư hỏi, liền thành thật đem
mọi thứ mình nghe được nói hết cho nàng: “Từ đâu đến đây tiểu tăng không biết, có điều tiểu tăng biết bọn họ họ gì, một người họ Lý, một người
họ Đỗ, còn có một người có họ rất kỳ lạ, là hai chữ, gọi là cái gì… cái
gì.. a, đúng rồi, là họ Âu Dương.”
“Chính là người mặc áo vải thường màu lam ấy.” Tịnh Diệp suy nghĩ rồi nói.
Âu Dương? Âu Dương Vĩnh Thúc? Tiểu Ngư không nhịn được ngây người,
máu nóng đột nhiên sôi trào, trời của tôi ơi, khó trách nàng cứ cảm thấy hai chữ kia rất quen, Âu Dương Vĩnh Thúc, không phải là một thế hệ đại
văn hào đại danh đỉnh đỉnh Âu Dương Tu* sao? Aaaa, hôm nay nàng lại có
thể gặp được Âu Dương Tu?!!!!
Âu Dương Tu, Âu Dương Tu đó nha… Trước kia thời đi học nàng từng điên cuồng sùng bái đại tác gia này đến cỡ nào! Không thể tưởng tượng được
ông ta lúc này còn trẻ tuổi như vậy, nàng cư nhiên có thể nhìn thấy Âu
Dương Tu thời còn trẻ!! Tuy rằng bộ dáng không coi là anh tuấn, nhưng
vẫn khiến người ta phải kích động nha!!
“Phạm gia tỷ tỷ, tỷ hỏi cái này làm gì vậy?” Tịnh Diệp khó hiểu nhìn
Tiểu Ngư đầu tiên là ngây ra, sau đó lại đột nhiên mừng rỡ như điên,
không hiểu ra sao.
“A, không có gì không có gì.” Tiểu Ngư vui vẻ cười hắc hắc không
ngừng, trước kia khi còn đi học, nàng thích nhất chính là thi từ và văn
của Âu Dương Tu, đối với vị danh thần chính trực này vô cùng có thiện
cảm, rất nhiều câu thơ của ông ta đều là nghe nhiều mà thuộc, còn từng
thuộc lòng mấy chục bài, thậm chí nói, Âu Dương Tu chính là thần tượng
thời học sinh của nàng cũng không sai.
“À, vậy nếu Phạm gia tỷ tỷ không còn chuyện gì nữa, tiểu tăng đi
trước đây.” Tịnh Diệp lại chắp tay nói, thấy Tiểu Ngư vẫn còn cười ngây
ra như không nghe thấy nó nói gì, đành gãi gãi cái đầu nhỏ bóng loáng,
khó hiểu bước đi.
Mấy nhà sư phòng bếp cũng không hiểu Tiểu Ngư bỗng dưng ngớ ngẩn cái
gì, nhìn nhau một hồi, mới thử mở miệng thăm dò, hỏi Tiểu Ngư còn cần
những nguyên liệu nấu ăn này nữa không.
Nguyên liệu nấu ăn… A, đúng rồi, nàng còn phải nấu ăn nữa! Tiểu Ngư
đang ngẩn người cuối cùng cũng phản ứng lại, vội xua xua mọi người đi
làm mau, nhưng mọi người còn chưa kịp quay đi, nàng lại lớn tiếng gọi
lại, nói là phải chuẩn bị gấp bội so với số lượng vừa nói ban nãy.
“Gấp bội? Nhưng trụ trì nói mấy vị đại nhân kia chỉ ăn một bữa thôi là đi rồi mà!” Một hòa thượng nghi hoặc hỏi.
“Nghe tôi đi, không nhầm đâu, mọi người nhanh đi chuẩn bị, tôi cũng
phải đi tìm mấy thứ nguyên liệu đặc biệt.” Tiểu Ngư vẻ mặt hăng hái bừng bừng cầm lấy một cái giỏ trúc, giống như thỏ chạy nhanh ra khỏi cửa,
lại vội vàng quay trở lại, “Đúng rồi, Không Đạo sư phụ, ngài nhớ nhào
thêm nhiều bột một chút, trở về tôi sẽ cần dùng đến.”
Nói xong, đầu lại quay đi, đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hôm nay, nàng sẽ vì thần tượng của nàng mà nấu một bữa cơm chay thật
ngon, còn về mấy tên tham quan ô lại kia, hừ hừ, coi như bọn chúng được
hời vậy.