“Cám ơn!” Nhìn những gương mặt hoặc không chút giả dối, hoặc mang ý
lấy lòng, hoặc thẳng thắn bình thản, hoặc tươi cười cẩn thận, Tiểu Ngư
cũng không nhịn cười, dung nhan thanh lệ nhất thời như hoa xuân bừng nở, mê hoặc động lòng người.
Thì ra hôm nay là sinh nhật của nàng. Những ngày này cứ mãi bôn ba,
nàng quên mất đã có lần Phạm Đại từng nói sinh nhật của nàng sắp đến.
Ngày đó Phạm Đại hình như nói trước kia hằng năm đến ngày sinh nhật hai
chị em, hai huynh đệ sinh đôi đều nghĩ cách dẫn hai đứa đi ăn một bữa
thật ngon, hoặc đi đâu đó chơi, không ngờ lại phải rời đi nhanh như vậy, càng không ngờ sinh nhật thứ nhất ở kiếp này của nàng cư nhiên lại trải qua trong lúc đang chạy nạn.
Bất quá, hôm nay cũng là ngày đầu tiên không giống như chạy nạn.
“Tỷ tỷ, mau ngồi xuống, cha nói, hôm nay tỷ tỷ là tiểu thọ tinh, phải ngồi ở vị trí thứ nhất.” Phạm Bạch Thái vui vẻ đẩy nàng lên ghế đầu,
sau đó kéo La Đản cười hì hì ngồi hai bên trái phải cạnh nàng.
“Tiểu Ngư, bây giờ, thúc thúc sẽ tặng cháu lễ vật mà tuyệt đối cháu
không thể tưởng tượng ra đâu.” Không đợi Tiểu Ngư đặt câu hỏi, Phạm Đại
tự mình đắc ý nở nụ cười đầu tiên.
“Nhị thúc còn chuẩn bị quà cho cháu?” Tiểu Ngư có chút kinh ngạc.
“Tất nhiên rồi, thúc thúc chẳng những chuẩn bị quà cho cháu, hơn nữa
quà này còn là đặc biệt được làm theo kích cỡ thích hợp nhất với thân
thể của cháu.” Phạm Đại vừa cười vừa lật tay, một thanh kiếm bẵng gỗ dài tầm hai thước không có vỏ xuất hiện trước mắt, thân kiếm được chuốt mài bóng loáng, vân gỗ như hoa văn rõ nét chạy dài dọc theo thân kiếm, gần
chuôi kiếm hình cánh bướm còn có khắc một con cá trông rất sống động
đang vung đầu vẫy đuôi.
“Thanh kiếm gỗ đẹp quá, cám ơn Nhị thúc!”
Cư nhiên cho nàng một thanh kiếm đồ chơi? Tiểu Ngư nhịn không được
cười nhận lấy, nắm trong tay vung hai cái, phát hiện thanh kiếm gỗ này
không nhẹ như nàng tưởng, ngược lại khá là vừa tay.
“Còn nữa.” Phạm Đại kiêu ngạo tuyên bố, “Cháu gái ngoan, ngoài thanh kiếm gỗ này, thúc thúc còn đặc biệt soạn cho cháu một bộ kiếm pháp, chỉ cần cháu gái ngoan chăm chỉ luyện tập thêm, thúc thúc dám cam đoan, sau này trên giang hồ sẽ không quá mười người có thể vượt qua cháu.”
Không quá mười người? Tiểu Ngư nhướn mi cười khẽ, Nhị thúc này, hắn
thật sự nghĩ rằng chí hướng của nàng có cao có xa đến vậy sao? Nàng muốn chỉ là một cuộc sống bình tĩnh yên ổn, khỏe mạnh sung túc mà thôi.
“Đệ cũng có, đệ cũng có!” Thấy bị thúc thúc tranh tặng trước, Phạm
Bạch Thái vội vàng lấy trong ngực áo ra một gói nhỏ, hai tay nâng niu
đưa cho Tiểu Ngư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong nhìn Tiểu
Ngư, “Đây cũng là Tùng Tùng chính mình tự tay làm, tỷ tỷ mau nhìn xem,
thích hay không thích.”
“Cám ơn Tùng Tùng!” Tiểu Ngư nhận lấy gói nhỏ, không vội mở ra ngay
mà hôn lên mặt nó một cái, rồi mới trước mặt mọi người từ từ mở ra từng
lớp từng lớp, chỉ thấy nằm bên trong là một chuỗi hạt châu dài mang sắc
đỏ sáng long lanh rất đẹp, “A, Tùng Tùng, sao đệ có thể tìm được nhiều
hạt cây dại này như vậy?”
Mắt Tiểu Ngư nhất thời sáng ngời, nhìn kỹ lại, mỗi viên châu lại
không phải là hạt châu thực sự, mà tất cả đều là hạt hồng đậu tròn hình
oval, nhưng lại tuyệt không giống như những hạt hồng đậu bình thường mà
Tiểu Ngư thường thấy, màu sắc và độ tròn căng đều là hạng nhất, so với
loại gọi là đậu tương tư trước kia từng gặp đẹp hơn gấp mười lần, càng
khó hơn là, một chuỗi vòng cổ dài như vậy, mà mỗi hạt đều sáng bóng đẹp
tuyệt.
“Thích, vô cùng thích, thứ này tỷ lại càng thích.”
Tiểu Ngư cầm lấy chuỗi hạt được dùng chỉ màu đỏ xâu lại thành vòng
cổ, trong lòng xác thực tràn ngập kinh hỉ, con người đều thích chưng
diện, nàng hiện giờ tuy rằng chỉ là một cô bé nhỏ nhưng cũng không ngoại lệ chút nào, có điều nhà họ Phạm gia cảnh như vậy, nàng cả ngày lo lắng bận bịu làm sao cải thiện hoàn cảnh cũng chưa xong, căn bản là không hy vọng viển vông đến mua đồ trang sức gì đó, không ngờ đồ trang sức đầu
tiên kiếp này của mình lại là do Tùng Tùng tự tay làm.
Nghe tỷ tỷ khen, Phạm Bạch Thái vẻ mặt nhất thời tràn đầy thỏa mãn và vui vẻ, cười đến hai má đều đỏ ửng, dụ dỗ Tiểu Ngư lại nhịn không được
hôn nó một cái nữa: “Tỷ tỷ rất thích món quà này, cám ơn Tùng Tùng thêm
lần nữa nhé!”
Phạm Bạch Thái vui vẻ đeo vào cho nàng, gạt mái tóc ướt dở của nàng
lên, nhẹ nhàng thả lại trên vai nàng: “Tỷ tỷ đeo vào thật là đẹp!”
“May mắn có Tùng Tùng mới có thể đẹp mắt như vậy.” Tiểu Ngư thân thiết dùng trán cụng cụng trán thằng bé.
“Sư tỷ, đệ lúc trước không biết hôm nay là sinh nhật tỷ, hôm qua nghe Tùng Tùng nói mới biết, cho nên…” Thấy Phạm Đại và Phạm Bạch Thái đều
đưa ra quà rất đẹp, tay La Đản không khỏi rụt lại trong tay áo, ngập
ngừng nói, “Lễ vật của đệ rất khó coi… Chẳng thể so được với Tùng Tùng
hay sư thúc…”
“Dù là lễ vật gì, sư tỷ đều thích, vì chỉ cần đệ có tâm là đủ rồi.”
Tiểu Ngư tâm tình đang tốt, nhẹ nhàng khoác đầu vai nó ôm lấy, một chút
cũng không nghĩ kỳ thật chính mình so với người ta còn nhỏ tuổi hơn.
La Đản bị nàng khoác vai như vậy, chỉ cảm thấy trên người tiểu sư tỷ
lúc này thoảng ra một làn hương thơm mát rất nhẹ nhàng thâm nhập vào
chóp mũi mình, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhất thời đỏ ửng, lời nói lại
càng thêm lắp ba lắp bắp, cắn môi mãi mới lấy từ trong tay áo ra cũng là một cái bao nhỏ, cúi đầu đưa cho nàng.
Tiểu Ngư mỉm cười mở ra, bên trong là một bức tượng con chó nhỏ được
khắc bằng gỗ, tuy rằng nét khắc có chút thô ráp, nhưng lại lộ vẻ ngây
thơ đáng yêu, hai cái tai nhỏ được mài nhẵn trơn bóng, còn có một cái
đuôi nhỏ nữa.
“Ha ha…” Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn con vật cầm tinh kiếp này của mình, “Đây là tự tay đệ làm sao?”
“Vâng.” La Đản gật đầu cúi xuống, sắc mặt lại càng đỏ.
“Thật đáng yêu, ta rất thích.” Tiểu Ngư chân thành nói, “Chỉ một ngày mà đệ có thể khắc ra con cún nhỏ đáng yêu như vậy, Đản Nhi thật là
giỏi.”
“Thật vậy sao? Sư tỷ thích nó?” La Đản kinh ngạc vui sướng ngẩng đầu.
Tiểu Ngư cười xoa xoa đầu nó: “Đương nhiên thích rồi, đây là quà đệ tặng, ta nhất định sẽ giữ gìn kỹ con cún nhỏ này.”
“Hì hì, đệ đã nói tỷ tỷ nhất định sẽ thích mà.” Phạm Bạch Thái cũng
cười híp mắt sán đến, nhìn Tiểu Ngư, Phạm Thông và Phạm Đại ở bên cạnh
nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vui vẻ.
“Đại ca, huynh thì sao? Huynh chuẩn bị quà gì cho Tiểu Ngư?” Như sợ
gì đó, Phạm Thông đang lo lắng có nên nhanh nhanh nghĩ cách đi chuẩn bị
lại lễ vật khác, Phạm Đại đã đập vai hắn.
Phạm Đại vừa hỏi, ánh mắt ba đứa trẻ nhất thời đều dồn về phía Phạm
Thông, Phạm Bạch Thái là tràn ngập tò mò, La Đản thì muốn nhìn, chỉ có
Tiểu Ngư là khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, không nói gì nhìn chỉ mở mắt
nhìn hắn, nói chờ mong mà thần sắc lại thản nhiên, giống như là vốn sẽ
không hy vọng gì.
“Ta…” Phạm Thông lần tay vào ngực trên mặt tràn đẩy vẻ hổ thẹn, “Quà của mọi người đều là tự tay làm, ta… của ta là mua.”
“Mặc kệ mua hay làm, huynh mau mau lấy ra đi!” Phạm Đại thúc giục.
Phạm Thông hít sâu một hơi, vươn tay nắm cái gì đó trong tay, nói:
“Con gái bảo bối, lễ vật nhỏ này con thu trước, ngày khác cha nhất định
tự tay làm cho con một thứ.”
Nói xong, mặt tràn đầy vẻ thấy chết không sờn đưa bàn tay to đến
trước mặt Tiểu Ngư, mở ra, một đóa hoa bằng lụa màu phấn hồng có đính
mấy viên trân châu nhỏ yên lặng nằm trong bàn tay to rộng.
Tiểu Ngư bình tĩnh nhìn thứ đồ trang sức kia, bất kể độ lớn nhỏ, sáng nhẵn của trân châu hay độ tinh xảo của đóa hoa lụa đều cực kỳ tầm
thường, không nói thích cũng chẳng nói không thích, tất cả mọi người
nhìn nàng, lại nhìn Phạm Thông trên trán đã sắp toát mồ hôi.
Nói thật, trong quà của bốn người, quả thật đồ của hắn tệ nhất.
“Ta nói lão Đại này, sao huynh lại chọn đóa hoa xấu như thế cho Tiểu
Ngư hả, cho dù huynh muốn mua trang sức cho Tiểu Ngư, cũng phải chọn thứ đẹp một chút chứ!” Phạm Đại tròng mắt đảo vòng, cố ý trách cứ.
“Con gái bảo bối, cha sai rồi, con nói cho cha, con thích cái gì, cha làm cho con, được không?” Phạm Thông xấu hổ nói, tay rụt lại, đang định cất đóa hoa lụa kia đi.
“Cài giúp con đi.” Tiểu Ngư giọng thản nhiên nói.
“Gì cơ?” Phạm Thông ngơ ngác.
“Hoa lụa này không phải dùng để cài lên đầu sao?” Tiểu Ngư trợn mắt
một cái, khóe miệng cũng lộ ra vẻ tươi cười, lễ vật này của cha tuy rằng khó coi, nhưng hôm nay hết thảy đều là hắn cố ý đi trước đến sắp xếp,
phần tâm này, đã là lớn hơn hết thảy.
“Huynh bị choáng à, Tiểu Ngư nói thích đóa hoa này, giờ muốn cài nó.” Phạm Đại đẩy Phạm Thông.
Phạm Thông nhất thời nhếch miệng cười ngốc nghếch, vội cầm đóa hoa
lụa lên, nhưng nhìn mái tóc dài của Tiểu Ngư vẫn đang xõa xuống còn chưa được buộc cao lên lại thấy lúng túng, đóa hoa này nên cài ở đâu đây?
“Cha ngốc quá đi, cài ở vành tai tỷ tỷ đó!” Phạm Bạch Thái không chút khách khí cười trêu chọc, Phạm Thông bừng tỉnh, vội cẩn thận cài lên
cho Tiểu Ngư, sau đó nhìn nàng cười ngốc nghếch.
“Con gái bảo bối, con không trách lễ vật của cha quá nhỏ sao?”
“Những thứ chúng ta mặc trên người, không phải đều là quà hôm nay của cha sao?” Tiểu Ngư chịu không nổi lại trợn mắt cái nữa, “Còn đứng ngẩn
ra đó làm gì, cha không ngồi xuống, cả nhà ăn cơm thế nào đây?”
“A, đúng đúng, ăn cơm ăn cơm.” Phạm Thông thô lỗ vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, lại vội vàng đứng dậy, chạy đến đầu cầu thang gọi: “Tiểu nhị, làm đồ ăn nóng mang lên!”
“A a, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, tỷ tỷ, đây, ăn điểm tâm, Đản ca ca,
huynh cũng ăn…” Thấy băng lạnh giữa tỷ tỷ và cha cuối cùng rốt cuộc cũng bắt đầu tan rã, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Bạch Thái nhất thời cười
như nắng xuân sáng lạn, đẩy vẻ hiểu biết ra sức chia điểm tâm cho mọi
người, trong lúc nhất thời, mỗi người trong lòng đều là ấm áp, bao gồm
cả La Đản trên mặt vẫn còn sót lại màu ửng hồng nhàn nhạt.
Như vậy mới thật sự giống một gia đình, đúng không?